Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 387
Lâm Minh ung dung chia Ma Tâm Toái Tinh ra làm ba phần, rồi đưa cho hai vị trưởng lão Kim Chung sơn và Hàn Băng cung mỗi người một phần. Hai người vẫn không rõ hắn định làm gì, Kim trưởng lão hỏi:
- Lâm Minh! Ngươi có ý gì?
Lâm Minh mỉm cười nói:
- Ăn vào Ma Tâm Toái Tinh này, liền có thể cảm nhận được khí tức của U Minh đại đế. Đến lúc đó hai vị sẽ phát hiện, cỗ khí tức này giống nhau như đúc với trên thân Lôi Mộ Bạch!
- Hả?
Kim trưởng lão hơi biến sắc, sự việc Lâm Minh lấy tính mạng của mình đảm bảo, như thế, hơn phân nửa không sai được!
Hắn liếc nhìn Lôi Kinh Thiên một cái thật sâu, thấy sắc mặt Lôi Kinh Thiên khó coi, trong lòng đã có chút liên tưởng.
Lâm Minh thi lễ, rồi nói:
- Sự tình liên quan tới tính mạng tại hạ, tại hạ có thể mạo muội thỉnh nhị vị phát lời thề võ đạo chi tâm, những lời mình nói ra là sự thật được không?
Đối với phát lời thề võ đạo chi tâm cũng không phải vạn năng, thời điểm có liên quan đến một vài ích lợi trọng đại, không giữ lời hứa từ trước... Tuy nhiên loại tình huống hiện tại này, hai vị trưởng lão tự nhiên sẽ không nuốt lời.
- Trong tình lý, lão phu có thể phát lời thề võ đạo chi tâm, những câu nói ra là sự thật!
Kim trưởng lão thản nhiên nói.
Sau Kim trưởng lão, nữ trưởng lão của Hàn Băng cung cũng phát lời thề.
Tiếp đó hai người này liền nuốt xuống, dung hợp tinh huyết vào Ma Tâm Toái Tinh. Ma Tâm Toái Tinh tác dụng với trưởng lão Toàn Đan rất nhỏ, tuy nhiên cũng có thể tăng tu vi lên một chút.
Sau khi hai người nuốt vào Ma Tâm Toái Tinh, bắt đầu ngồi xuống điều tức, hai người đều là tu vi Toàn Đan trung kỳ, chút năng lượng của Ma Tâm Toái Tinh này rơi vào trong cơ thể bọn họ, căn bản không dậy lên chút biến cố gì.
Nhưng sắc mặt của hai vị trưởng lão cũng không bình tĩnh, bọn họ cũng giống như Lâm Minh, nhìn thấy hình ảnh U Minh đại đế đại chiến với rất đông ác ma, cái loại khí thế hùng tráng mênh mang, vang vọng hoàn vũ, khiến tâm thần người ta chấn động.
Sau một lát, Kim trưởng lão phun ra một hơi dài, đầu tiên mở hai mắt.
Mục Dục Hoàng nhướng đuôi chân mày, tim Mục Thiên Vũ cũng đập thình thịch, ánh mắt mọi người tại đây đều nhìn chăm chú vào Kim trưởng lão.
Lâm Minh trầm mặc không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Kim trưởng lão, chờ đợi hắn tuyên án.
Kim trưởng lão ý vị sâu sắc liếc mắt nhìn Lâm Minh một cái, không có trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi:
- Lâm Minh! Ngươi cũng từng nuốt vào Ma Tâm Toái Tinh chứ? Nếu không sẽ không biết rõ ràng như thế!
Lâm Minh gật đầu, điều này không có gì phải giấu.
- Ha ha! Quả nhiên là thiên tài ngàn năm vừa ra của Nam Thiên Vực, chỉ mới tu vi Ngưng Mạch kỳ đã có thể cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh, quả thật khiến lão phu kinh ngạc!
Kim trưởng lão cảm khái, tiếp đó cao giọng nói:
- Lời nói của Lâm Minh không phải giả! Lão phu đúng là cảm nhận được khí tức trên thân Lôi Mộ Bạch giống nhau với U Minh đại đế, Loại khí tức này đến từ chính kế thừa huyết mạch. Nếu lão phu đoán không sai, Lôi Mộ Bạch này hết tám chín phần mười là hậu nhân trực hệ của U Minh đại đế!
Kim trưởng lão vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi, sắc mặt Lôi Kinh Thiên đã sớm căng cứng thành màu gan heo, Thạch Trọng Khôn bên cạnh hắn đồng dạng cũng sắc mặt khó coi. Hắn không nghĩ tới mình đi ra quở trách Lâm Minh, rồi lại lần nữa bị Lâm Minh biến thành mặt xám mày tro.
Lúc này, Bạch trưởng lão của Hàn Băng cung cũng mở mắt, chậm rãi gật đầu, đồng ý với lời nói của Kim trưởng lão.
Mục Dục Hoàng rốt cuộc thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nàng nhìn Lôi Kinh Thiên nói thanh âm lạnh xuống:
- Lôi tông chủ! Ngươi còn có lời gì muốn nói không? Vừa rồi thời điểm Lâm Minh hỏi ngươi vấn đề, chính ngươi đã nói, cha mẹ người này đều là phàm nhân! Mà theo lão thân biết, hậu nhân của U Minh đại đế đã chạy trốn tới Nam Hải Ma Vực, hiện giờ là lực lượng trung kiên của Nam Hải Ma Vực. Lão thân chưa từng nghe nói, bọn họ cóchi huyết mạch nào thành phàm nhân, lại còn chết ở trong chiến loạn của Phàm nhân!
Lôi Kinh Thiên bị Mục Dục Hoàng chất vấn không còn lời nào để nói, hắn chỉ phải cắn răng nói:
- Chuyện về thân thế đều là Mộ Bạch tự mình nói ra, lão phu sao có thể biết là thật hay giả! Huống chi, vừa rồi Kim trưởng lão nói chính là xác suất tám chín phần mười, cũng không phải là vô cùng xác thực không thể nghi ngờ!
Kim trưởng lão liếc nhìn Lôi Kinh Thiên một cái khinh bỉ, thời điểm này mà còn ngụy biện, mình nói tám chín phần mười là do thói quen tính lưu lại một đường lui mà thôi.
So với phán đoán mơ hồ của Lâm Minh, phán đoán của Kim trưởng lão còn rõ ràng hơn một ít. Dù sao Lâm Minh cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh thời gian đã lâu, mà Kim trưởng lão là cắn nuốt Ma Tâm Toái Tinh đúng lúc đối chiếu với Lôi Mộ Bạch, tự nhiên phải nắm chắc lớn hơn nhiều.
Nhìn thấy Lôi Kinh Thiên ngụy biện, Lâm Minh bật cười nói:
- Lôi tông chủ! Tại hạ vừa vặn có vài thủ đoạn nghiêm hình bức cung, nếu Lôi tông chủ không phản đối, tại hạ nguyện ý thử một chút ở trên thân Lôi Mộ Bạch, có lẽ sẽ nhận được một ít tin tức không tưởng tượng được!
Lâm Minh nhấn mạnh mấy chữ “không tưởng tượng được”, Lôi Kinh Thiên lập tức cảm thấy sau lưng phát lạnh rùng cả mình: “Tiểu tử này đang uy hiếp mình!”.
Cố làm vẻ mặt bình thản nhìn lướt qua Lôi Mộ Bạch nằm trên mặt đất như con chó chết, Lôi Kinh Thiên hết hồn, hắn khó bảo đảm được người kia ở thời điểm tuyệt vọng có thể hay không khai bậy khai bạ.
Tiếng tăm của Nam Hải Ma Vực có thể nói là xú danh vang dội, nếu Lôi Kinh Thiên bị người biết hắn vì tư lợi mà kết minh với Nam Hải Ma Vực, thì danh dự của hắn mất sạch, mặt mũi không còn, bị người khinh miệt.
Trên mặt Lôi Kinh Thiên lúc đỏ, lúc xanh, hắn cứ như vậy đứng ở trung tâm quảng trường, một câu không nói nên lời!
Lâm Minh nói nhỏ vài câu ở bên tai Mục Dục Hoàng, Mục Dục Hoàng nở nụ cười, phất tay triệt bỏ kết giới ngăn cách chân nguyên truyền âm, cấp không gian cho Lôi Kinh Thiên nói chuyện.
- Tiểu tử! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Lôi Kinh Thiên dùng chân nguyên truyền âm nói, lúc này hắn quá phẫn nộ công tâm, mình đường đường là tông chủ một tông môn tứ phẩm, hiện tại lại bị Lâm Minh bức đến nông nỗi như thế, không thể không ăn nói khép nép bàn điều kiện... Sao hắn có thể không phẫn nộ.
- Lôi tông chủ không bằng một lần nữa nói chuyện liên minh với Mục tiền bối, như thế nào?
Tuy rằng Lâm Minh thực hy vọng có thể phế đi Lôi Kinh Thiên, nhưng ý tưởng này cũng chỉ là trong ý nghĩ mà thôi, cho dù thật sự chứng minh được Lôi Kinh Thiên có một số trao đổi ích lợi với Nam Hải Ma Vực, cũng không thể làm gì hắn, nhiều nhất là làm cho hắn mất hết thể diện mà thôi.
Dù sao Lôi Kinh Thiên cũng là tông chủ Lôi Cực tông, bản thân lại là đại năng Toàn Đan, Thần Hoàng đảo không làm gì được hắn. Nếu thật sự đánh chết hắn ở nơi này, tất nhiên sẽ dẫn tới Lôi Cực tông trả thù.
- Ngươi đang uy hiếp lão phu!
- Uy hiếp ngài ư?
Lâm Minh bật cười:
- Lôi tông chủ cảm thấy hiện tại xảy ra chuyện như vậy, giao dịch giữa ngài và Nam Hải Ma Vực còn có thể tiếp tục nữa sao?
Lôi Kinh Thiên nghiến răng nghiến lợi, Mục Dục Hoàng thì mặt vui vẻ mỉm cười. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, trận luận bàn yến hội tiến hành đến bây giờ, chính là kết quả kịch tính như thế. Lôi Kinh Thiên tự mua dây buộc mình, nghĩ lại quả thực nhân tâm khoái trá.
Mục Dục Hoàng cố ý trước mặt mọi người nói:
- Dường như Lôi tông chủ cũng là bị Lôi Mộ Bạch lừa bịp thì phải? Nếu ta là Lôi tông chủ, tất nhiên tự tay đánh chết Lôi Mộ Bạch để thanh lý môn hộ!
Mục Dục Hoàng nói câu này, trong nháy mắt hãm Lôi Kinh Thiên vào tính cảnh tiến thoái lưỡng nan, đánh chết Lôi Mộ Bạch, trực tiếp kết thù với Nam Hải Ma Vực, không đánh chết Lôi Mộ Bạch, khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi quan hệ không minh bạch giữa hắn cùng với Lôi Mộ Bạch là thật.
Lôi Kinh Thiên cắn răng dùng chân nguyên truyền âm nói với Lâm Minh và Mục Dục Hoàng:
- Các ngươi không cần khinh người quá đáng! Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cùng với các trưởng lão Ngũ Hành Vực bàn lại việc kết minh! Hiện tại, hãy giao Lôi Mộ Bạch cho ta!
Chuyện đã đến một bước này, Lôi Kinh Thiên chỉ muốn lấy được Thượng Cổ ma quyển trong Tu Di giới của Lôi Mộ Bạch. Tuy rằng chỉ có quyển thứ nhất, không có khả năng lấy được phần sau, nhưng có chút ít còn hơn không.
Lâm Minh nói:
- Giao cho Lôi tông chủ cũng được! Tuy nhiên, Lôi tông chủ không thể mang Lôi Mộ Bạch xuống núi, còn nữa, Lôi Linh và Tu Di giới trên thân Lôi Mộ Bạch phải lưu lại!
Lôi Kinh Thiên nhướng mày:
- Ngươi muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của ư? Các thứ trong Tu Di giới của Lôi Mộ Bạch hơn phân nửa đều là Lôi Cực tông ta! Dựa vào cái gì để cho ngươi!
Lâm Minh bật cười nói:
- Lôi tông chủ thật đúng là dễ quên! Lúc nãy không phải Lôi tông chủ đã nói, Lôi Linh cùng với công pháp Lôi Mộ Bạch tu luyện đều là chính hắn tìm được từ trong di tích thượng cổ! Lôi tông chủ còn nói, từ xưa nay thiên tài có vận khí thêm thân, từ trong di tích cổ thu được cơ duyên, là chuyện rất bình thường. Nếu các vật trên thân Lôi Mộ Bạch không phải thuộc về Lôi Cực tông, Lôi Mộ Bạch lại là gian tế tại hạ phát hiện bắt được, như vậy theo đạo lý mà nói, tất cả các thứ trên thân hắn cũng nên thuộc về tại hạ! Lôi tông chủ nghĩ như thế nào?
Lâm Minh không nhanh không chậm nói ra một hồi, Lôi Kinh Thiên tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu ngay đương trường.
Hắn cảm giác hôm nay từ đầu đến đuôi mình đúng là hết lần này tới lần khác bị người áp bức, bị người đùa giỡn quay như chong chóng. Hắn chỉ vào Lâm Minh, đầu ngón tay đều hơi run run, cuối cùng hắn cũng không nói một câu gì, cắn răng một cái, xoay người đi nhanh rời đi. Đệ tử Lôi Cực tông nhìn thấy bộ dáng lửa giận xông lên tận trời của Lôi Kinh Thiên, ai nấy câm như hến, vội vàng đi theo xuống dưới.
Chỉ để lại Chu Tiểu Liên ngơ ngác ngồi trên ghế, nhìn Lôi Mộ Bạch nằm như con chó chết trên quảng trường, hai mắt vô thần.
Lôi Mộ Bạch bại dưới tay Lâm Minh, Lôi Mộ Bạch dĩ nhiên là gian tế, Lôi Mộ Bạch bị Lâm Minh phế đi toàn thân kinh mạch...
Trong đầu nàng quanh quẩn những ý niệm này, như ngây như ngốc... Chu Liệt nhìn muội muội của mình, thở dài một hơi, cũng không nói gì. Hắn biết lúc này nói cái gì nàng cũng không nghe vào tai.
Trưởng lão trên đài chỉ còn lại một mình Thạch Trọng Khôn, sắc mặt hắn không tốt hơn Lôi Kinh Thiên bao nhiêu, hắn cảm giác mình giống như một thằng hề, ngu ngốc hồ đồ nhảy lên đài để đùa giỡn, kết quả không thành, chính mình rước lấy cười nhạo.
- Thạch trưởng lão còn có việc ư?
Lâm Minh mỉm cười hỏi.
Thạch Trọng Khôn hừ lạnh một tiếng:
- Lâm thiếu hiệp đúng là anh hùng xuất thiếu niên, lão phu rất bội phục!
Dứt lời, Thạch trưởng lão phất tay áo bỏ đi, đệ tử Hậu Thổ tông cũng lặng yên đi theo xuống đài. Trong lúc nhất thời, trên yến hội chỉ còn lại đệ tử bốn tông. Bởi vì so đấu trước đó bát đĩa đã sớm vỡ nát đầy đất, thọ yến này tự nhiên là không ăn tiếp được nữa.
Bốn đại tông môn cũng nhao nhao cáo từ.
Mục Dục Hoàng tâm tình tốt lắm, phi thường tốt! Cho dù ngày mai chuyện liên minh không đàm phán ổn thỏa, hôm nay có thể làm mất mặt mũi của Lôi Kinh Thiên, cũng khiến nàng thực sảng khoái.
Hơn nữa, có nhược điểm bị nắm thóp, ngày mai Lôi Kinh Thiên khuất phục có thể tính rất lớn, sáu tông của Ngũ Hành Vực tương liên như một, trước đây chính vì Lôi Kinh Thiên cắn cao giá không chịu nhả ra, các tông môn khác tự nhiên cũng không muốn thua thiệt, vì thế đàm phán liền thất bại.
Hiện tại chỉ cần Lôi Kinh Thiên nhả ra, tự nhiên chuyện đàm phán có thể tiến hành tiếp thuận lợi.
Mục Dục Hoàng nhìn về phía Lâm Minh, lộ ra vẻ tươi cười vui mừng. Lâm Minh thật đúng là phúc tinh của Thần Hoàng đảo, yến hội hôm nay, phải ghi công đầu cho Lâm Minh!
Chẳng những về biểu diễn luận bàn Lâm Minh lực áp quần hùng, mang lại mặt mũi cho Thần Hoàng đảo, mà còn làm cho Lôi Kinh Thiên ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể không một lần nữa đàm phán với Thần Hoàng đảo. Chuyện nghịch chuyển này ở ý nghĩ Mục Dục Hoàng xem ra gần như là không có khả năng hoàn thành, lại được Lâm Minh hoàn thành.
Truyện khác cùng thể loại
807 chương
501 chương
123 chương
2015 chương