Cùng đêm đó, khi Lâm Minh ra ngoài, tất cả quân sĩ nhìn thấy Lâm Minh đều tự động dừng lại, chào quân lễ. Quân nhân tôn trọng cường giả, huống chi trận chiến ban ngày, bởi vì có Lâm Minh, tổn thất của bọn họ giảm mạnh. - Lâm thiếu hiệp! Một người khoác áo da sói hắc hắc cười đi lên, người này là Thạch Lâm Khai, bang chủ Diêm bang. - Thạch bang chủ. Lâm Minh có ấn tượng khá với người này, khi bầy sói đột kích, hắn vẫn theo sát sau mình. Chiến đấu không chút e sợ, ngoài mình ra, chỉ có Thạch Lâm Khai giết nhiều nhất. - Lâm thiếu hiệp quá khách khí, gọi ta lão Thạch là được rồi. - Thương vong quân đội thế nào? Lâm Minh thật quan tâm vấn đề quân đội, không có quân đội sẽ không cản nổi thú triều. Nếu chỉ có mỗi mình Lâm Minh, đàn thú khổng lồ không thể nào dừng lại chiến đấu với mỗi mình Lâm Minh, mà sẽ một hơi xông vào Thanh Tang thành. Tường thành cao năm trượng đối với hung thú đẳng cấp cao chỉ là vài lượt nhảy mà thôi. Như thế, cho dù Lâm Minh giết nhiều cỡ nào cũng vô dụng. - Cung tiễn quân và ném giáo tổn thất năm mươi người, trường thương binh tổn thất ba trăm người, trọng thuẫn binh tổn thất bốn trăm người, còn có một số trọng thương không thể chiến đấu, tổng cộng thiếu mất một thành sức chiến đấu. Diêm bang chúng ta cũng hy sinh mười mấy huynh đệ... Thạch Lâm Khai đang nói, bỗng nghe trên quân doanh truyền tới tiếng kêu to của Thần Phong điêu, càng cao vút hơn Thần Phong điêu bình thường. - Hả? Tiếp viện tới rồi? Đây là ý nghĩ đầu tiên của Lâm Minh, nhưng ngay sau đó liền phủ định. Từ khi mình đi trạm dịch gửi tin tức đến giờ mới có một ngày, tiếp viện không thể nhanh như thế được. Hai người ra ngoài soái doanh nhìn xem, chỉ thấy một con Thần Phong điêu to gấp bốn năm lần bình thường xoay vòng trên không, hai cánh Thần Phong điêu hiện ra màu vàng. Loại Kim Sí Thần Phong điêu này, lúc đó Lâm Minh đã thấy sứ giả Khổng Tước sơn cưỡi, hình như cũng có huyết mạch thánh thú, tốc độ cực nhanh, hơn nữa năng lực chịu tải gấp mười lần Thần Phong điêu bình thường. Có thể cưỡi loại Kim Sí Thần Phong điêu này, tám chín phần là xuất thân tông môn. Chim ưng đáp xuống, dấy lên gió lốc trực tiếp thổi bay bốn năm lều trại quân doanh, ngay cả binh sĩ ở bên trong cũng bị thổi ngã nhào. Có mấy người té ngã nặng, thân thể xanh tím. - Móa nó! Kẻ nào kiêu ngạo như vậy? Thạch Lâm Khai tính tình thẳng thắn, vốn nghĩ là tiếp viện, kết quả đối phương xông thẳng vào quân doanh còn chưa tính, lại còn thổi bay lều trại, hắn lửa giận của hắn tăng vọt. - Sư muội, cuối cùng đến chỗ có người rồi, bốn năm ngày qua thật vất vả cho muội. Cái chỗ Nam Cương hoang dã của đám người dã man kia, ngay cả chỗ tắm cũng không có nữa. Trên lưng Thần Phong điêu, một thanh niên áo vàng khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, lưng đeo trường kiếm, nói với cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi ở bên cạnh. Lâm Minh nhìn thấy thanh niên áo vàng này hơi sửng sốt, tu vi đối phương đạt tới Hậu Thiên sơ kỳ, một võ giả Hậu Thiên sơ kỳ xuất thân tông môn, cũng coi như có vài phần bản lĩnh. Hơn nữa nhìn đối phương trẻ tuổi như vậy đã đột phá Hậu Thiên, ít nhất cũng là đệ tử nội môn, thậm chí có thể là đệ tử hạch tâm. Cô gái mà hắn gọi sư muội, mặc quần áo trắng, ngực phải thêu dấu hiệu trăng lưỡi liềm nhàn nhạt, dung mạo thanh tú động lòng người, là một mỹ nữ có đủ khí chất lẫn dung mạo. Nàng mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua nơi này, không nói gì, rõ ràng không có dục vọng muốn nói. - Sư muội, bây giờ thú triều nổi lên khắp nơi, chúng ta không có chỗ đặt chân, tạm thời chấp nhận ở trong này một chút đi. - Ừm... Cô gái miễn cưỡng lên tiếng, cũng không nói gì thêm nữa. Trong lòng thanh niên áo vàng vui vẻ, cuối cùng khuyên được sư muội của hắn, chỉ cần ở một chỗ, thở ra một hơi, nguyện vọng tốt đẹp của hắn sẽ có thể thực hiện được. Thanh niên áo vàng đang muốn nói gì thêm, bỗng nhiên có tiếng nói giận dữ cắt lời hắn. - Các ngươi là kẻ nào? Tự tiện xông vào quân doanh trọng địa! Đụng thương binh sĩ của ta! Lại còn nói chuyện không coi ai ra gì, các ngươi coi nơi này là chỗ nào? Người đâu! Trong lòng Thạch Lâm Khai đầy căm giận, đối phương quá không coi ai ra gì mà. Tiếng binh khí va chạm rầm rập vang lên, toàn bộ binh sĩ xung quanh rút vũ khí ra. Mười mấy cung tên kéo căng, mũi tên lóe sáng lạnh chỉ thẳng vào thanh niên áo vàng. Mấy huynh đệ Diêm bang cũng muốn xông tới, những người này nóng tính, nếu không phải Thạch Lâm Khai phất tay cản bọn họ lại, chỉ sợ đã trực tiếp ra tay. Tuy rằng Thạch Lâm Khai giận dữ, nhưng cũng không mất bình tĩnh. Hắn quả thật chưa thấy nhiều, nhưng cũng nhìn ra được con Kim Sí Thần Phong điêu này không tầm thường, chỉ là gió thổi khi đáp cũng thổi bay cả quân doanh, loại thú phi hành cỡ này, chỉ có đại tông môn mới sở hữu. Như vậy xem ra, đôi nam nữ này quá nửa xuất thân tông môn, người như thế, Thanh Tang thành không thể chọc nổi. Trừ khi là Lâm Minh xen vào, nhưng mà như vậy, lại là Lâm Minh chọc phải rắc rối, dù sao người ta là võ giả Hậu Thiên sơ kỳ. Nhất thời, không khí căng thẳng, cô gái áo trắng nằm giữa trận địa lại mặt không đổi sắc, hoàn toàn coi như không thấy vũ khí xung quanh. Nam nhân áo vàng hừ lạnh một tiếng, liếc quân sĩ xung quanh, trong ánh mắt toát ra khinh thường, những người này ở trong mắt hắn chỉ là một đám nông dân hèn mọn thôi. - Tướng lãnh cao nhất của các ngươi là ai? Bảo hắn ra gặp ta, ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta. Nam nhân áo vàng cũng lười liếc Thạch Lâm Khai một cái, chỉ riêng ăn mặc như giang hồ của Thạch Lâm Khai là có thể biết hắn không phải tướng quân. - Ngươi cho rằng mình là ai? Thấy thái độ của đối phương không để mình vào mắt, trong lòng Thạch Lâm Khai vô cùng giận dữ, hắn hận không thể trực tiếp rút đao chém hai người này. Lúc này, thành chủ Triệu Nham Danh đi ra từ đám người, sắc mặt âm trầm nói: - Ta là thành chủ Thanh Tang thành, hai vị có chuyện gì không? Tu vi đối phương một người là Ngưng Mạch đỉnh phong, một người Hậu Thiên sơ kỳ, tu vi như thế, lại còn xuất thân đại tông môn, tự nhiên thực lực rất cao. Từ Lâm Minh, Triệu Nham Danh đã hiểu sâu sắc chỗ khủng bố của võ giả tông môn, chỉ sợ là cô gái nhìn như yếu đuối kia đứng ra, tất cả võ giả Ngưng Mạch kỳ bọn họ cộng lại cũng không bức người ta lấy ra thực lực chân chính. Đến lúc đó đối phương chém giết một trận, cưỡi Thần Phong điêu chạy lấy người, bọn họ cũng bất lực. Tình huống như thế, tự nhiên không phải là điều Triệu Nham Danh muốn thấy. - Ngươi là thành chủ? Ngươi gọi là gì? Nam nhân áo vàng thản nhiên liếc Triệu Nham Danh, thái độ trịnh thượng. Triệu Nham Danh nhíu mày, hắn không giấu vết liếc sang Lâm Minh, chân nguyên truyền âm hỏi: “Lâm thiếu hiệp, những người này có lai lịch gì?”. “Không biết... Có thể là người tông môn nào đó ở phương nam”. Lâm Minh nhìn dấu hiệu trăng lưỡi liềm trên ngực bọn họ, trong lòng mơ hồ suy đoán, có thể nào là người Lãm Nguyệt tông hay không? Lãm Nguyệt tông nằm ở ven bờ Nam Hải, cách biệt Nam Cương với Thất Huyền địa khu, rất gần Thần Hoàng đảo và Nam Hải Ma Vực. Thực lực tông môn rất yếu, cho nên gặp tai ương đầu tiên, bị Nam Hải Ma Vực diệt môn. Nghe hai người đối thoại vừa nãy, dường như bọn họ chạy mấy ngày trong rừng rậm Nam Cương. Lãm Nguyệt tông diệt môn xảy ra trước khi thú triều bùng nổ toàn diện, nếu hai người này là người sống sót của Lãm Nguyệt tông, mặc kệ thời gian hay địa điểm đều vừa khớp. “Vậy thực lực của hai người so với Lâm thiếu hiệp...”. Lý trí của Triệu Nham Danh cảm giác Lâm Minh không phải đối thủ của hai người này, dù sao Lâm Minh mới Ngưng Mạch trung kỳ mà thôi, đối phương cũng là đệ tử tông môn, chưa chắc kém bao nhiêu. Nhưng ban ngày Lâm Minh biểu hiện quá kinh thế hãi tục, cho nên Triệu Nham Danh vẫn cảm giác Lâm Minh trăm trận trăm thắng, cho Nên mới hỏi như thế. Lâm Minh không trả lời, cao thủ Hậu Thiên thiên tài xuất thân tông môn, rất khó nói thực lực, hơn nữa hiện giờ Thanh Tang thành quá phức tạp, hắn cũng không muốn bại lộ thực lực. Triệu Nham Danh trầm giọng nói: - Bản nhân Triệu Nham Danh, rốt cuộc các ngươi là ai? - Triệu Nham Danh? Ừm, ngươi nghe cho kỹ, ta là ai ngươi không cần biết. Bây giờ ngươi sai người đi chuẩn bị gian phủ đệ tốt nhất, dọn phòng sạch sẽ, thay mới toàn bộ chăn gối dụng cụ trong ngoài, lại saphái bảy tám nha hoàn tay chân linh lợi, thân mình sạch sẽ hầu hạ sinh hoạt cho sư muội của ta. Mặt khác, sư muội của ta ăn chay, thích sạch sẽ, mỗi ngày sai người chuẩn bị nước suối tắm, một ngày ba bữa quả xanh non. Như vậy, ngày mai có thú triều đột kích, ta sẽ giúp các ngươi một chút. Nam nhân áo vàng nói một hồi, Thạch Lâm Khai tức muốn nổ phổi, đời này hắn chưa thấy qua ai kiêu ngạo như thế. Kỳ thật Thạch Lâm Khai không biết, thái độ của nam nhân áo vàng mới là thái độ phổ biến của phần lớn thiên tài tông môn đối đãi với người phàm, giống như con người đối đãi với con kiến, muốn người ta ôn hòa nói chuyện với con kiến là không thể nào. Giống như Lâm Minh, bản thân là xuất thân bình dân, tuy rằng thân phận một bước lên trời, nhưng tâm tính chưa đổi, hơn nữa hắn còn là người Thanh Tang thành, gặp Lâm Vạn Sơn cũng tự xưng vãn bối, tình huống này mới là ngoại lệ. Nếu là thiên tài tông môn đến đây, căn bản lười nhìn tới bọn họ, thân phận chênh lệch quá xa. - Các ngươi thật coi mình là cái thứ gì? Cho rằng chỗ chúng ta không có cao thủ? Con bà nó còn cần các ngươi “giúp một chút”? Thạch Lâm Khai rút đao ra, lưỡi đao hạ xuống trực tiếp cắm vào trong phiến đá, phát ra tiếng vang giòn giã. Nếu không phải thực lực của đối phương bỏ xa mình mười tám con phố, hắn tuyệt đối sẽ ra tay. Đối với Thạch Lâm Khai nói năng lỗ mãng, thanh niên áo vàng nhướng mày, hắn nheo mắt liếc Thạch Lâm Khai và Lâm Minh bên cạnh, cuối cùng ánh mắt rơi vào người Lâm Minh. - Thì ra là thế, không ngờ ở đây còn có một tiểu thiên tài, cái gọi là cao thủ chính là chỉ ngươi chứ gì, ngươi cũng xứng với hai chữ này, chỉ là ngươi... Thanh niên áo vàng nói tới đây bỗng ngưng khóe miệng, phất tay bắn ra hai đạo kiếm quang, kiếm khí sắc bén phá vỡ không khí đánh thẳng về phía Lâm Minh. “Hừ?”. Sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, có kẻ địch ẩn nấp trong tối, hắn căn bản không muốn gây chuyện, bây giờ lại tự dưng bị cuốn vào.