- Ân chủ, Hỏa Xi chưởng giáo ít nhất cũng có tu vi Hậu Thiên trung kỳ, thậm chí còn có thể là Hậu Thiên hậu kỳ! Thanh âm của Na Y không còn giữ được vẻ trấn định nữa, nàng biết Lâm Minh có thiên tư kinh người, nhưng lại rất khó tưởng tượng được thực lực của Lâm Minh lại tiến bộ nhiều như vậy chỉ trong vài tháng này. Hiện tại Hỏa Xi chưởng giáo rốt cuộc có thực lực gì, thì nàng cũng không có tin tức chính xác, huống chi đi giết Hỏa Xi chưởng giáo, cũng không phải thực lực mạnh hơn đối phương là được, trong Hỏa Xi giáo thì cao thủ nhiều như mây, Lâm Minh muốn trong hoàn cảnh đó mà giết người, khó khăn cực lớn, e rằng Lâm Minh ít nhất cũng phải có thực lực tương đương với Hậu Thiên đỉnh phong thì mới dám làm như vậy. Nhưng hiện tại tu vi của Lâm Minh, nhiều nhất cũng chỉ là Ngưng Mạch kỳ, thực lực chân chính của hắn chẳng lẽ vượt qua tu vi của bản thân gần hai cảnh giới ư? Na Y cảm thấy không thể tưởng tượng được, mặc dù là Nam Cương Vũ Hoàng trong điển tịch của Vu Thần giáo, khi còn trẻ thì cũng không khoa trương được như vậy, trong cảm nhận của Na Y, Vũ Hoàng sáu ngàn năm trước chính là tinh thần tín ngưỡng gần với Vu Thần nhất tại Nam Cương, hắn từng thành lập Nam Cương đế quốc có thực lực ngang với thế lực tam phẩm, thực lực bản thân còn không thể phỏng đoán được. - Ân chủ, chúng ta có nên lại điều tra thêm một chút nữa, những gì mà ta biết về thực lực của Hỏa Xi chưởng giáo cũng không chính xác a! Lâm Minh nói: - Không sao cả, cho dù thực lực của hắn đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, lại có các loại thực lực che giấu, làm cho ta ám sát thất bại, thì ta cũng có thể rút đi được, hôm nay ta tới đây chỉ muốn thông báo cho ngươi biết, hoàn thành lời hứa lần trước mà thôi, cũng không phải tới để thu thập tin tức. Na Y không nói gì thêm nữa, quả thật, Lâm Minh tất nhiên đã sớm định ra kế hoạch giết chết Hỏa Xi chưởng giáo rồi thì mới có thể đến Nam Cương, chứ không có khả năng tới đây thương lượng với nàng xem có nên giết hay không, hơn nữa tin tức mà nàng biết cũng có hạn, căn bản không đưa ra được đều nghị gì có giá trị cả. - Ta hiểu rồi. Na Y gật gật đầu, trong ấn tượng của nàng, Lâm Minh là một người không ngừng hoàn thành những việc khó tin, nàng cũng không phải là nghi ngờ Lâm Minh nóng đầu lên mà quyết định làm vậy, mà chỉ là cảm thấy không thể tin được mà thôi. - Lần này ta đi giết Hỏa Xi chưởng giáo, bất kể thành công hay không, ngươi và muội muội của ngươi đều nên đổi một chỗ khác đi. Nơi này quá gần Hỏa Xi bộ lạc, không an toàn. Lâm Minh nói xong, lấy từ trong Tu Di giới ra một chiếc hòm vuông, đưa cho Na Y, nói: - Đây là cho tỷ muội các ngươi, sau này các ngươi muốn sống cuộc sống bình thường, giàu có, hay là muốn phục quốc, thì đều do các ngươi tự mình quyết định. Lâm Minh đặt chiếc hòm trên bàn, tỷ muội họ Na mang đến cho hắn cơ duyên vô cùng lớn, phần ân tình này, hôm nay coi như hắn đã hoàn toàn trả lại rồi. - Mộc Lâm ca ca... Ngươi... Na Thủy nhìn thấy Lâm Minh muốn đi, liền mấp máy miệng, ánh mắt chớp chớp, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên mở đầu như thế nào. Lâm Minh mỉm cười, xoa xoa đầu Na Thủy, nói: - Chăm chỉ tu luyện, có lẽ sau này chúng ta còn có thể gặp lại. Lâm Minh nói xong, liền đi ra căn phòng nhỏ, thi triển thân pháp, trong nháy mắt đã biến mất không thấy nữa. Na Y nhìn bộ dáng lưu luyến của muội muội, thở dài một hơi, khẽ lắc đầu. Trong tương lai, Lâm Minh rất có thể sẽ trở thành người như Vũ Hoàng, trở thành kẻ thống trị đại lục mấy chục vạn dặm, chênh lệch với bọn họ như lạch trời, làm sao mãi là “Mộc Lâm ca ca” của nàng được? Na Y bần thần mở ra cái hòm mà Lâm Minh để lại, vừa thấy những thứ bên trong, nàng lập tức giật mình. Một hòm tràn ngập kim phiếu, mỗi tấm đều là một ngàn lượng, từng xấp được buộc chặt, ít nhất cũng có vài trăm tấm, đây là mười mấy vạn lượng vàng, người thường dùng mười mấy đời cũng không hết, cho dù dùng để mua tài nguyên luyện võ, thì cũng đủ cho hai tỷ muội họ dùng cả đời rồi. Bên cạnh chồng kim phiếu là một tấm ngọc giản, cạnh ngọc giản là một vài bình đan dược, sau khi mở ra dược bình, bên trong tản ra mùi dược hương mờ nhạt, đều là đan dược tốt nhất. Na Y lấy ngọc giãn ra, vừa nhìn nàng đã khẽ hít một hơi khí lạnh, đây chính là một bộ công pháp nhân giai trung phẩm, cộng thêm những đan dược và kim phiếu này, toàn bộ chiếc hòm có giá trị mấy chục vạn lượng vàng. Lúc trước, tuy rằng Na Y là Vu nữ của bộ lạc họ Na, nhưng Nam Cương lại không giàu có, đông đúc như Trung Thổ, một bộ lạc mấy chục vạn dân cư lấy ra số tiền này cũng cực kỳ không dễ dàng. Nhưng Lâm Minh lại tùy ý lấy ra để tặng người, thế lực của hắn có cấp bậc gì đây? Na Y đột nhiên cảm thấy, so với thế giới to thế ngoài kia, thì Nam Cương bộ lạc cực kỳ nhỏ bé... ... Hỏa Xi thành nằm cách Vụ Cốc bộ lạc chín trăm dặm về phía tây, nơi này là trung tâm quyền lực của Hỏa Xi bộ lạc, cũng là vị trí của Hỏa Xi giáo. Đại đa số bộ lạc tại Nam Cương đều do thần quyền thống trị trên quân quyền, Hỏa Xi bộ lạc cũng không ngoại lệ, Hỏa Xi chưởng giáo Xích Nguyệt có địa vị và lực ảnh hưởng cao hơn cả tộc trưởng trong bộ lạc. Trung tâm của Hỏa Xi thành, từng tòa tháp nhọn mọc lên san sát, mỗi một tòa đều cao từ hai mươi trượng trở lên, trong đó tòa ở giữa là cao nhất, ước chừng hơn ba mươi trượng. Xung quanh tòa tháp này là vị trí của Hỏa Xi giáo. Bóng đêm chậm rãi buông xuống, đường phố trở nên yên tĩnh, Hỏa Xi thành sáng lên hàng vạn ngọn đèn dầu, từ không trung nhìn xuống, nơi này giống như một bầu trời đầy sao, đây là cảnh tượng phồn hoa hiếm thấy tại toàn bộ Nam Cương, mấy năm nay, Hỏa Xi bộ lạc không ngừng chinh chiến, cướp đoạt dân cư nô lệ, nhân số của bộ lạc đã đạt tới mấy trăm vạn, Hỏa Xi thành cũng trở thành một trong các thành thị lớn nhất tại Nam Cương. Trong căn phòng cao nhất của tòa tháp, vài người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn, ngồi trên ghế thủ tọa chính là một nam nhân đầu trọc, trên người hắn khoác một chiếc áo bào đen, trên đầu, trên mặt đều được xăm các hình thù quỷ dị, khuôn mặt lạnh lùng. Bên cạnh hắn có một chiếc thần trượng vừa thô lại vừa dài, đầu của thần trượng có hình thoi, được quấn bởi một vòng do các đầu lâu trắng ởn tạo thành. Người này chính là Hỏa Xi chưởng giáo Xích Nguyệt. Bên dưới Xích Nguyệt là một nam nhân mặt rất to đang ngồi, mỗi tay của hắn đang ôm một nữ nô dáng người yểu điệu, một bàn tay béo còn đang chọc vào trong áo của nữ nô, ra sức vuốt ve, hắn càng bóp càng dùng sức, làm cho nữ nô này đau tới mức cắn chặt môi, toàn thân phát run, nhưng lại cố nén, không dám hé răng một câu nào. Tuy rằng động tác của nam nhân mập mạp này rất hoang đường, nhưng trong ánh mắt của hắn lại lộ ra một phần sát khí âm độc: - Xích Nguyệt giáo tôn, binh mã đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ cao thủ của thần giáo ra tay, giáo tôn chọn một ngày tốt đi, đến lúc đó chúng ta vung quân lên phía bắc, san bằng A Cổ bộ lạc! Cướp đoạt tài nguyên tu luyện, giao cho thần giáo phân phối xử lý, dị giáo đồ thì giết sạch, nô lệ thì bán đi một nửa để bổ sung quốc khố, một nửa còn lại thì lưu lại làm lao dịch. Mập mạp nam nhân nói xong, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm hơn, trên tay cũng dùng sức mạnh hơn, làm cho nữ nô kia đau tới mức sắc mặt tái nhợt, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh. Nhưng nàng vẫn cắn răng không dám rên một tiếng, người đang ôm nàng chính là tù trưởng của Hỏa Xi bộ lạc, người này có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, còn ác độc hơn cả giáo chủ Hỏa Xi giáo, những năm gần đây, số nữ nô bị hắn lăng nhục tới chết nhiều không đếm xuể. Nếu nàng không kìm nổi đau đớn mà phát ra âm thanh, quấy rầy hội nghị của ba người này, thì kết cục của nàng sẽ vô cùng thê thảm, các tỷ muội của nàng lúc trước cũng do không chịu nổi, kêu lên một tiếng, mà bị ném vào trong quân kỹ doanh, hiện tại không rõ sống chết. Xích Nguyệt ngồi ở ghế thủ tọa, vung tay lên, bàn tay hướng lên, ngón cái chạm theo thứ tự các ngón, bấm tay tính toán gì đó, một lát sau, Xích Nguyệt trầm giọng nói: - Ba tháng sau, là ngày Lang Tinh giao với Thiên Tinh, có thể phát binh. - Ba tháng? Phải lâu như vậy! Tù trưởng đầu mập nhíu mày, không vừa lòng với thời gian như vậy, hắn thật không chờ được. Với chiến lực của Hỏa Xi bộ lạc hiện giờ, san bằng A Cổ bộ lạc là rất dễ dàng, chỉ là vấn đề tổn thất bao nhiêu. Tuy nhiên lời Xích Nguyệt nói đại biểu cho Hỏa Xi giáo, dù cho hắn là tù trưởng, cũng không thể phản bác được. Liếc sang tân nhiệm Hỏa Xi đại tướng quân, tù trưởng đầu mập gật đầu: - Vậy thì ba tháng, đến lúc đó còn phải nhờ các thần sứ thần giáo hỗ trợ! - Đó là tự nhiên! Xích Nguyệt mặt không đổi sắc nói. Vẻ mặt của Xích Nguyệt rơi vào mắt tù trưởng đầu mập lại làm hắn có chút khó chịu, mỗi lần yêu cầu Hỏa Xi giáo phái ra cao thủ, cướp được tài nguyên tu luyện còn phải giao cho bọn họ phân phối. Cứ như thế, trong cung điện của bọn họ phải bao lâu mới bồi dưỡng ra cao thủ địch lại Hỏa Xi giáo, chẳng phải luôn bị Hỏa Xi giáo dắt mũi hay sao? Tâm tình khó chịu, tay của tù trưởng đầu mập càng dùng thêm sức, lần này nữ nô kia rốt cuộc không nhịn được phát ra tiếng rên rất nhỏ. - Hử? Tù trưởng đâu mập nhíu mày. Nữ nô nghe tiếng hừ lạnh này, cả người bỗng lạnh băng. Thân thể nàng khẽ run lên, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ, xong rồi, chờ đợi nàng chính là vận mệnh sống không bằng chết. Là nô lệ, các nàng muốn tự sát cũng không có tư cách. Trong pháp luật Hỏa Xi, nô lệ tự sát sẽ bị đem cho các hung thú ăn, mà trong tín ngưỡng của người Nam Cương, người bị hung thú hay người ăn thịt, vậy sẽ không thể vào luân hồi, trọn đời không được siêu sinh. Cho nên tuy rằng rất nhiều nô lệ một lòng muốn chết, nhưng không dám tự sát. Tù trưởng đầu mập cười âm trầm, như nghĩ tới đêm nay làm sao trừng phạt nữ nô này phát tiết buồn bực trong lòng hắn. Ngay lúc này, một tiếng nói lạnh băng từ trên trời giáng xuống bao phủ cả tòa tháp. - Xin lỗi! Chỉ sợ các ngươi không có cơ hội đợi ba tháng sau! Tiếng nói bao hàm sát khí, mang theo lệ khí làm lòng người run sợ, khiến cả người tù trưởng đầu mập run lên. Lúc hắn đứng lên, hoảng sợ nhìn trên đỉnh đầu, nhưng chỉ thấy trần nhà xám xịt mà thôi. - Kẻ nào? Tù trưởng đầu mập đẩy ra nữ nô trong lòng, sắc mặt kinh ngạc không thôi. Nhưng tiếp theo nghĩ tới chưởng giáo Hỏa Xi ở đây, cộng thêm Hỏa Xi giáo đông đảo cao thủ ở ngay gần đó, cuối cùng hắn yên lòng một chút. Đám chết tiệt bình thường ăn thịt không nhả xương này, thực lực quả thật không thể chê, bằng không mấy năm nay Hỏa Xi bộ lạc sẽ không thể quét ngang bắc bộ Nam Cương. Hỏa Xi chưởng giáo Xích Nguyệt lại hơi đổi sắc, người này có thể che giấu được cảm giác của hắn, lén vào Hỏa Xi tháp phòng vệ chặt chẽ. - Kẻ nào? Xuất hiện đi! Đừng có làm ra vẻ nữa! Xích Nguyệt vẫn duy trì bình thản, hắn có vốn để bình tĩnh, tu vi của hắn đã đạt tới Hậu Thiên hậu kỳ, phối hợp Hỏa Tinh Bất Diệt thánh hỏa, hắn khó gặp địch thủ trong võ giả Hậu Thiên kỳ! Khắp Nam Cương hắn không dám nói thực lực đứng đầu, ít nhất cũng xếp năm hạng đầu, bây giờ lại ở trên địa bàn của mình, có thủ hạ hỗ trợ, hắn căn bản không sợ bất kỳ ai.