Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 303
Khiến Xích Viêm lão tổ thay đổi chủ ý?
Mục Thiên Vũ hồ nghi nhìn Lâm Minh, tuy rằng cảm thấy chuyện này không đáng tin, nhưng mà trên người Lâm Minh thường xuyên phát sinh rất nhiều chuyện khó tin, Mục Thiên Vũ vẫn quyết định chờ.
Nhưng nàng lại không nghĩ tới, một lần chờ lại hơn nửa canh giờ, Lâm Minh chỉ đứng đực ra đó, không nói năng gì, cứ vậy trầm tư.
- Lâm Minh, ngươi muốn làm gì?
Mục Thiên Vũ khó hiểu hỏi.
Lâm Minh không trả lời, dường như không nghe thấy Mục Thiên Vũ nói, lúc này Mục Thiên Vũ mới phát hiện, Lâm Minh không biết khi nào đã tiến nhập Không Linh võ ý, mất đi cảm giác với bên ngoài.
Mà theo Lâm Minh tiến vào Không Linh võ ý, Hỏa hệ nguyên khí chung quanh không tự chủ được ào ào tiến vào cơ thể hắn, đây là hạt giống Tà Thần phát huy tác dụng, có hạt giống Tà Thần, hấp thu Hỏa nguyên khí hoàn toàn không cần Lâm Minh khống chế, nó có thể tự động hấp thu.
- Lâm Minh không phải nhân cơ hội này tu luyện đấy chứ?
Trong lòng Mục Thiên Vũ không khỏi nghĩ như vậy, nơi này Hỏa hệ nguyên khí vô cùng phong phú, nếu như võ giả Hỏa hệ tu luyện ở trong này, có thể nói là làm ít công nhiều.
Nhưng loại người đào tường, chiếm tiện nghi của người khác cũng không có tiền đồ. Với sự hiểu biết của nàng với Lâm Minh thì hắn cũng không phải là loại người thích chiếm tiện nghi của người khác, huống chi cho dù hắn đứng đây cả ngày thì có thể hấp thu được bao nhiêu Hỏa nguyên khí chứ?
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Lại thêm nửa canh giờ nữa, sắc trời đã hơi hôn ám, đúng lúc này, ở chỗ sâu trong Ly Hỏa trận, Xích Viêm lão tổ đột nhiên hừ mạnh một tiếng.
- Tiểu tử, ngươi hấp Hỏa nguyên khí của ta?
Thân thể Lâm Minh hơi hơi chấn động, từ trong Không Linh võ ý tỉnh lại. Vừa rồi trong tiếng hừ lạnh của Xích Viêm lão tổ ẩn chứa đao động chân nguyên nhàn nhạt, đột nhiên đem hắn tỉnh lại, tuy nhiên một canh giờ hắn làm cũng gần xong.
- Tiểu tử ngươi cũng là người của Thần Hoàng đảo sao? Lại không đi, ở đây hấp thu trộm Hỏa nguyên khí của lão phu, người của Thần Hoàng đảo, khi nào khi nào trở nên không có tiền đồ như vậy?
Trong thanh âm của Xích Viêm lão tổ mang rõ hàm ý trào phúng. Kỳ thật trong lòng hắn cũng không quá để ý chút Hỏa nguyên khí ấy, chỉ là hành động của đối phương khiến hắn khó chịu.
- Nể mặt Thần Hoàng đảo, lão phu không so đo với ngươi. Nhanh xuống núi cho ta, lão phu không thích lúc ăn cơm lại có một tên ăn mày ở trong này. Muốn kiếm chút cơm thừa trên bàn của ta.
Xích Viêm lão tổ nói thật sự quá khó nghe, Mục Thiên Vũ nghe mà đổi sắc, tuy rằng Xích Viêm lão tổ đang nói Lâm Minh, nhưng nàng cũng bị liên lụy, thân phận nàng cao quý, chưa bao giờ bị mất mặt như vậy.
Tuy nhiên Xích Viêm lão tổ thực lực cao cường, tinh thông luyện khí, tính tình lại quái gở, rất nhiều lúc ngay cả sư phụ nàng cũng không được cấp cho chút mặt mũi, Mục Thiên Vũ cũng chỉ biết chịu đựng. Kéo tay áo Lâm Minh, Mục Thiên Vũ oán trách nói:
- Lâm Minh, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Muốn hấp thu Hỏa nguyên khí, Thần Hoàng đảo cũng có, cần gì phải đứng ở chỗ này. Chúng ta xuống núi trước.
Lâm Minh nói:
- Mục cô nương, ta cũng không phải ở đây hấp thu Hỏa nguyên khí, chỉ là...
Lâm Minh nói tới đây dừng một chút, tiện đà cao giọng hô lên:
- Xích Viêm tiền bối, ta quả thật không có ý định hấp thu Hỏa nguyên khí của ngươi, tuy nhiên ta nghĩ ngươi nếu có thể giam cầm tất cả Hỏa nguyên khí vào trong Bát Quái Ly Hỏa trận thì không tới mức tiết ra để cho người khác hấp thu chứ, làm như vậy, uy lực của Thiên Hỏa cũng sẽ mạnh hơn một chút.
Xích Viêm lão tổ bày ra Bát Quái Ly Hỏa trận, tuy rằng có thể ngăn cách nhiệt lượng, nhưng lại không ngăn cách được Hỏa nguyên khí lọt qua, đối với bản thân pháp trận này mà nói, tự nhiên là một tổn thất không nhỏ.
Xích Viêm lão tổ hừ lạnh một tiếng:
- Nhóc con, ngươi thì biết cái gì? Lão phu lười cùng ngươi vôa, mau mau lăn xuống núi cho lão phu, nếu không đừng trách lão phu không khách khí!
Bị Lâm Minh lải nhải, tâm tình Xích Viêm lão tổ vốn đã không tốt, hắn đang bế quan tìm hiểu một bộ cổ trận pháp trong ngọc giản để cải tiến uy lực của Bát Quái Ly Hỏa trận một chút, Lâm Minh đứng bên ngoài khiến cho hắn cảm giác đang lúc đọc sách lại có ruồi nhặng bay qua, hận không thể một tay đập chết hắn.
- Lâm Minh, đi nhanh đi.
Mục Thiên Vũ biết tính tình Xích Viêm lão tổ, một khi thật sự chọc giận hắn, Lâm Minh rất có khả năng chết ở đây.
Lâm Minh bị Mục Thiên Vũ kéo, vẫn cao giọng nói:
- Xích Viêm tiền bối, chẳng lẽ tại hạ nói không đúng?
Xích Viêm lão tổ đột nhiên lạnh giọng:
- Ngươi nói đều vô nghĩa!
Sau khi giam cảm Hỏa nguyên khí có thể khiến cho uy lực Thiên Hỏa càng tăng mạnh, đây là đạo lý thằng ngốc cũng biết, nhưng mà mấu chốt ở chỗ làm sao làm được? Hắn ở Bát Quái Ly Hỏa trận hao phí lượng lớn tâm huyết, lấy tri thức trận pháp bản thân sau đó lại dung nhập một ít tri thức cổ trận pháp mới bố trí được.
Xích Viêm lão tổ có thể cách nhiệt đã không dễ, muốn cách Hỏa nguyên khí trôi đi chẳng khác nào nằm mơ, trận pháp uy lực lớn như thế, đủ để dẫn động Hỏa nguyên khí Thái Cực Thiên, muốn làm được, nói thì dễ hơn làm.
- Xích Viêm tiền bối, năm tại hạ còn bé từng kết bạn với một vị cao nhân, vị này đã dạy tại hạ một ít về tri thức trận pháp và Minh Văn thuật, mặc dù thiên tư ngu dốt, nhưng mà cũng học được một ít, nhất là phương diện trận pháp Hỏa hệ, hiểu biết được một ít da lông, về phần trận pháp của Xích Viêm tiền bối, tại hạ có một đề nghị nông cạn...
Lâm Minh không để ý Mục Thiên Vũ nháy mắt với mình, vẫn cao giọng hô lên.
Trận pháp Xích Viêm lão tổ bày ra, so với vị đại năng Thần Vực kia, đúng là sai lại càng sai, thô ráp không chịu nổi.
Tuy rằng Lâm Minh có thể dễ dàng tìm ra những chỗ sai lầm kia, nhưng nếu muốn cải tiến lại không dễ dàng gì, vì thế hắn tiến vào Không Linh võ ý, kết hợp với trí nhớ của vị đại năng Thần Vực kia mường tưởng một canh giờ, rốt cuộc tìm được vài biện pháp giải quyết, chỉ là một ý tưởng đại khái, nhưng mà nếu Xích Viêm lão tổ làm theo ý tưởng của Lâm Minh nghiên cứu, hắn có thể đi tắt được một chút.
- Ha ha ha ha sặc!
Xích Viêm lão tổ cười ha ha, chân nguyên mênh mông tản ra bốn phía, lửa cháy bên trong Bát Quái Ly Hỏa trận cũng ùng ùng bốc lên.
Lâm Minh mặt lúc trắng lúc xanh, không khỏi lui lại mấy bước, cũng may lúc này Mục Thiên Vũ vẫn kéo cánh tay Lâm Minh, vội vàng truyền một ít chân nguyên vào trong người hắn, mới có thể bảo vệ được kinh mạch hắn.
- Lâm Minh, ngươi không nên ăn nói lung tung! Xích Viêm tiền bối là Toàn Đan đại năng, Trận Pháp tông sư, ngươi nắm chắc sao?
Mục Thiên Vũ vừa vội vừa tức, nàng hận không thể chế trụ Lâm Minh, trực tiếp mang hắn bay xuống núi.
Tuy rằng trên người Lâm Minh phát sinh nhiều chuyện khó tin, nhưng mà cải tiến Bát Quái Ly Hỏa trận lại khó làm người ta tin được, trận pháp chi đạo tinh thâm cỡ nào, Trận Pháp sư chân chính như Xích Viêm lão tổ để lấy được thành tựu cũng phải mất mấy trăm năm khổ cực nghiên cứu?
Lâm Minh mới bao nhiêu tuổi, cho dù hắn thiên tư có yêu nghiệt hơn đi chăng nữa, vậy thì có năng lực học được bao nhiêu thứ? Hơn nữa, sư phụ mà hắn gọi là cao nhân kia có bao nhiêu cân lượng, một người xuất thân từ Thiên Vận quốc có thể đạt tới cảnh giới Toàn Đan sao? Cho dù đạt tới Toàn Đan, có năng lực so được với Xích Viêm lão tổ sao?
Lâm Minh học trận pháp từ hắn, trình độ có thể vượt qua Xích Viêm lão tổ sao? Cho dù luôn luôn cực kỳ tín nhiệm Lâm Minh, lần này Mục Thiên Vũ cũng không có biện pháp tin tưởng hắn.
Xích Viêm cười khoảng một giây thì dừng lại nói:
- Thật sự là rất buồn cười! Xích Viêm ta sống tới ba trăm chín mươi tuổi, không nghĩ tới có một ngày, ta lại được một tên nhóc con đến từ nơi nông thôn hoang dã chỉ điểm lão phu trận pháp chi đạo!
Lâm Minh bị Xích Viêm lão tổ châm chọc nhiều lần, thậm chí lão gia hỏa trong lúc cười còn rót vào chân nguyên, kinh mạch hắn thiếu chút nữa bị tổn thương, Lâm Minh cũng tức giận nói:
- Sư phụ tại hạ cũng không phải ở nông thôn hoang dã! Xích Viêm tiền bối, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ta từng một lần ếch ngồi đáy giếng, tưởng cao thủ cảnh giới Tiên Thiên chính là người mạnh nhất, về sau mới biết được, trên Tiên Thiên, còn có Toàn Đan, trên Toàn Đan, cũng có cảnh giới rất cao!
- Ngươi nói cái gì?
Bên trong Bát Quái Ly Hỏa trận, thanh âm Xích Viêm tiền bối đột nhiên ở nên lạnh như băng, sát khí tản ra bốn phía:
- Ngươi đang giáo huấn lão phu? Ám chỉ lão phu ếch ngồi đáy giếng? Tốt, tốt, được lắm! Lão phu cho ngươi một cơ hội, ngươi nói Bát Quái Ly Hỏa trận này của lão phu rốt cuộc có chỗ sơ hở gì, nếu ngươi nói được, chẳng những lão phu lập tức bồi tội, mà còn khai lô luyện thương cho ngươi! Nếu nói không được, lưu lại cái lưỡi ăn nói lung tung, đồng thời tự đoạn kinh mạch toàn thân, tự phế võ công! Xem như nể tình Thần Hoàng đảo, lão phu tha cho ngươi một mạng.
Lời này Xích Viêm lão tổ nói ra khiến cho Mục Thiên Vũ kinh hãi, đoạn đi kinh mạch toàn thân, tự phế võ công, chuyện này đối với võ giả mà nói, so với chết cũng không có gì khác nhau!
Chuyện nàng lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra, Xích Viêm lão tổ nói được nhất định sẽ làm được, nhưng cho dù Lâm Minh thông thạo trận pháp Hỏa nguyên khí, vậy thì năng lực được bao nhiêu? Nếu hắn nói sai thì sao?
Mục Thiên Vũ không khỏi lo lắng, nhưng lúc này cũng chẳng làm gì được, nàng cộng thêm Hỏa Nhi căn bản xa xa không phải là đối thủ của Xích Viêm lão tổ.
Nếu chân nguyên không thể vãn hồi một bước, Mục Thiên Vũ cũng chỉ có thể liều chết bảo vệ Lâm Minh, hy vọng Xích Viêm lão tổ có thể cố kị sư phụ mình mà tha cho hắn...
Lâm Minh suy tư một lúc lâu, tổ chức lại suy nghĩ, thong thả nói:
- Tiền bối ở trung tâm Ly Hỏa trận lập mười hai hỏa văn trụ xoắn ốc, hỏa văn trụ có thể tụ tập Hỏa nguyên khí phân tán, nhưng mà cũng tạo thành xung đột làm tiêu hao Hỏa nguyên khí, đồng thời đẩy nguyên khí va vào vách tường, chẳng những tạo ra ăn mòn trận pháp, cứ bốn năm năm lại phải tu bổ một lần, hơn nữa sẽ tạo thành khe hở vách trận và trận khống, vì thế Hỏa nguyên khí mới thoát ra, đây là điều đầu tiên.
- Thứ hai, ba mươi sáu trận phù dạng xoắn ốc trong Ly Hỏa trận phân bố cũng không hợp lý, bởi vì khoảng cách quá ngắn cho nên làm cho năng lượng nguyên khí bị ảnh hưởng với nhau, tạo thành cách trở, tiện đà tạo thành tổn hại đối với cái bao chứa Hỏa hệ nguyên khí, lượng lớn nguyên khí bị tràn ra, không thể giam cầm, lại tạo thành tiêu hao.
- Thứ ba...
Lâm Minh thao thao bất tuyệt, Mục Thiên Vũ một bên vừa nghe vừa trợn mắt há hốc mồm, tâm tình của nàng lúc này chỉ có một câu để hình dung, đó chính là, tuy rằng không biết Lâm Minh đang nói cái gì, nhưng mà cảm giác rất lợi hại.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Xích Viêm lão tổ vừa rồi còn ở trong Ly Hỏa trận hắc hắc cười lạnh đã không còn nghe được...
Chẳng lẽ Lâm Minh nói toàn bộ đều đúng?
Trời ạ! Hắn mới mười sáu tuổi nha, cho dù hắn có một sư phụ trận đạo đệ nhất Thiên Diễn đại lục, thì hắn học như thế nào? Ngộ tính này khủng bố cỡ nào?
Truyện khác cùng thể loại
807 chương
501 chương
123 chương
2015 chương