Đây cũng là do Lâm Minh đối ứng, Lâm Minh là "Thiên Địa Nhân" trong Nhân Hoàng, sau đó là Thần Mộng là "Thiên Địa Nhân" trong Thiên Hậu. Một hoàng một hậu, cùng xung hô với Hồn Tộc có Hồn Đế cùng Hồn Hậu. "Đế ", "Hậu", "Hoàng" là thói quen xưng hô nam nữ có địa vị tối cao của chúng tộc, không phải là phu thê với nhau. Khi Thần Vực vui vẻ trùng kiến gia viên, Lâm Minh còn đan ở Uổng Tử Cốc bế quan, ngoại giới đã qua bảy mươi năm, Uổng Tử Cốc đã bảy trăm năm. Trong bảy trăm năm này Lâm Minh đã bắt đầu chuyển sinh lần thứ bảy trong Đại Chuyển Sinh Thuật. Chuyển sinh trùng tu cần năng lượng tới từ hoang phân thân, mà trong quá trình dung hợp này, Lâm Minh cũng từng bước bắt đầu vận dụng thôn phệ pháp tắc của hoang, hắn mang thiên phú của hoang từng bước đánh vào tính mạng ấn ký của mình. Hôm nay Lâm Minh đã hoàn toàn khống chế ác ma lực, nếu như hắn muốn ngụy trang thành một Thâm Uyên ác ma, căn bản không có ai hoài nghi, hơn nữa người khác còn cho rằng hắn là Thâm Uyên ác ma đẳng cấp cao. Đó là do Lâm Minh muốn xâm nhập thâm uyên, nếu không một nhân loại tiến vào thâm uyên chính là tìm cái chết. Bảy trăm năm tiềm tu, căn cơ của Lâm Minh căn củng cố vũng chắc, chuyện này làm cho hắn hùng tâm bừng bừng, hắn ý định ở trong Uổng Tử Cốc trùng kích Thiên Tôn trung vị. Lại qua năm trăm năm, Lâm Minh đã đạt tới Thiên Tôn hạ vị đỉnh phong, lực lượng của hắn tích lũy to lớn, có hoang chi phân thân cung cấp lực lượng khổng lồ. Hơn nữa có được thiên phú thôn phệ, Lâm Minh hấp thu hoang chi huyết thịt tinh hoa đơn giản như uống nước, tốc độ tu luyện của Lâm Minh dùng tiến triển cực nhanh để nói còn không đủ. Sau khi tiến vào Uổng Tử Cốc một ngàn năm trăm năm, Lâm Minh cảm giác lực lượng của mình tích lũy đầy đủ, đột phá Thiên Tôn trung vị, đã nước chảy thành sông. Đại hoang Tu La Lộ, đây là nơi vĩnh viễn làm người ta kính sợ, nhất là sâu trong đại hoang, đó là nơi Thiên Tôn cũng không muốn xâm nhập, nếu không sẽ vẫn lạc trong đó. Mà Uổng Tử Cốc càng là tuyệt địa khiến người ta kiêng kị, mặc dù là Chân Thần cũng không muốn tiếp cận nơi đây. Sát cục quỷ dị trùng trùng điệp điệp, tính cả thời không thần bí khó lường, làm cho võ giả tiến vào trong đó thì mất phương hướng vĩnh viễn. Những năm này, cũng chỉ có một ít võ giả cấp thấp hoạt động cách Uổng Tử Cốc Táng Thần Lĩnh phạm vi vạn dặm, tìm kiếm cơ hội lịch lãm. Tuy nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, không cẩn thận là hài cốt không còn, nhưng mà bọn họ cũng không bỏ qua, dù sao bọn họ muốn sinh tồn, muốn trưởng thành, tại Tu La Lộ chém giết rất phổ biến, nếu võ giả không có thực lực, rất có thể bị giết người cướp của, mà tông môn nếu như không có thực lực, có thể trong vòng một đêm bị người ta cướp đoạt, chém giết sạch sẽ. Tuy Táng Thần Lĩnh nguy hiểm, nhưng mà thừa thải Táng Thần Thạch, hơn nữa nơi đây hoàn cảnh đặc thù, thường xuyên có thể thai nghén ra thiên tài địa bảo giá trị cực cao. Một ngày này, ở bên trong Táng Thần Lĩnh có ánh sáng nhiều màu hiện ra, bảy tám võ giả trẻ tuổi được hai trung niên dẫn dắt đại chiến với quỷ vật. Những quỷ vật này là tà vật do Táng Thần Lĩnh hình thành. Táng Thần Lĩnh nguyên bản chính là lực trường phong bế, thời gian vài tỷ năm chết không biết bao nhiêu thiên tài, cường giả, phàm nhân, hung thú. . . Những người này chết đi lưu lại khí huyết chi lực, năng lượng đạo tràng, võ đạo pháp tắc và nhiều thứ khác, đều có thể trong không gian phong bế này hình thành các loại tà vật. Kỳ thật chớ nói những siêu cấp cường giả, cho dù là độc trùng bị phong bế lâu như thế, chúng xơi tái lẫn nhau đều có thể tiến hóa thành dị chủng. Hiện tại đám người kia đã bị tà vật tiến hóa trong Táng Thần Lĩnh quấn lấy, những tà vật này có phương thức tấn công tà dị, chúng vô hình vô chất, chỉ có một đám năng lượng lực trường, nhưng mà một khi đảo qua thân thể của người ta, người nhẹ thì khí huyết tổn thương, mà kẻ nặng thì bị tà vật xâm nhập, rồi sau đó bị hút khô khí huyết tinh hoa trong người, biến thành thây khô mà chết. - Sư phụ, chúng ta nhịn không được! Một thanh niên ngạnh kháng tà vật, hô to lên. - Chúng ta chạy đi. Tiếp tục đánh nữa thì mọi người sẽ chết ở nơi này! Một người trung niên nói ra. Nhưng mà người trung niên khác cười khổ, hắn một kiếm đánh lui ba tà vật, thừa cơ truyền âm nói: - Chúng ta không có trốn. Cho dù bỏ qua những tà vật này, chúng ta cũng chỉ có thể trốn ra sau, mà ở cách trăm dặm chính là Uổng Tử Cốc, tiến vào Uổng Tử Cốc, cho dù nhìn thấy cửa vào của nó thì chúng ta vĩnh viễn về không được, chỗ đó càng là tử địa, Thiên Tôn cũng vẫn lạc. So với ở nơi đó không bằng liều mạng tại đây, có lẽ có hi vọng sống sót. Người trung niên nói như vậy, trong lòng những người khác phát lạnh, cái gọi là có hi vọng sống sót này quá thấp. - Ah! Có một nữ đệ tử trẻ tuổi kêu thảm, hiển nhiên là bị thương. Bọn họ đại chiến với tà vật đã hao tổn không ít khí huyết, tiếp tục như thế tối đa là một phút nữa mọi người phải chết tại đây. Bọn họ xúm lại với nhau, không ngừng thu nhỏ phạm vi chiến đấu. Làm cho chính mình hao tổn giảm xuống thấp nhất, nhưng mà làm như vậy cái giá quá lớn. Bọn hắn bị tà vật vây quanh, muốn phá vòng vây chạy ra thì xác suất quá nhỏ. Chỉ có thể liều chết đánh cược một lần! Ngay lúc bọn họ cảm thấy lực lượng trôi qua càng nhiều, thời điểm gần như tuyệt vọng thì không có ai chú ý tới, thời khắc này cách trăm dặm sau lưng bọn họ có một tầng hắc quang hơi mỏng hiện ra. Tầng hắc quang này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hùng vĩ, qua một hồi hắc quang bắn thẳng lên bầu trời. Vào lúc này bầu trời tối lại, tinh không u ám. Trong lòng đá võ giả thí luyện này cả kinh, cũng phát hiện dị tượng. Bọn họ nhìn quanh bốn phía, còn không biết phát sinh cái gì, mà thời điểm này bọn họ phát hiện tà vật vây quanh bọn họ chủ động thối lui. Không chỉ như thế, chúng không hề công kích, ngược lại một toàn bộ phủ phục trên mặt đất, sợ hãi nhìn qua thần quang đen kịt kia, trong con ngươi sinh ra thần sắc kinh hãi. Mà thẳng đến thời điểm này, đám thí luyện giả kia nhìn rõ tà vật, chúng giống như sói con, lớn lên phi thường dữ tợn, tốc độ của chúng cực nhanh, hơn nữa hình dáng vô cùng quỷ mị, làm cho người ta căn bản không nhìn rõ bộ dáng của chúng. Nhưng mà đám võ giả thí luyện nhìn thấy chúng phủ phục trên mặt đất, thậm chí lạnh run... - Đã xảy ra chuyện gì? - Thần quang kia... Một người trung niên ngưng mắt nhìn lại, rất hiển nhiên, những tà vật này không phải e ngại bọn họ, mà là e ngại thần quang cách trăm dặm sau lưng. Thần quang này nhìn qua không có hùng vĩ chút nào cả, giống như thần thiết đen kịt, phi thường ngưng thực. Hào quang duy trì mười hô hấp, sau đó biến mất. Thế nhưng mà những tà vật phủ phục trên đất, không dám động đậy. Không chỉ như thế, những tà vật này càng ngày càng nhiều, không ngừng có tà vật từ dưới đất chui ra, hoặc là từ trên cao bay xuống, những tà vật này đủ loại hình dáng, toàn bộ đều phủ phục trên mặt đất, cảm giác như chúng đang phục bái vương của chúng..