Tuyết càng rơi càng lớn, mấy tên thị vệ canh giữ ở cách ban công không xa một mực đang cảnh giới. Nhiệt độ âm hai mươi độ thì đối với võ giả Ngưng Mạch kỳ cũng không tính là gì, chỉ cần vận chuyển chân nguyên là có thể xua tan khí lạnh. Nhưng đám nha hoàn người hầu kia liền khổ, bọn họ cũng không có tu vi, đứng dưới gió lạnh trời băng đất tuyết này không bao lâu là lạnh cóng phát run. Nhưng mà quy củ của Liên Hợp thương hội rất nghiêm, bọn họ tuy cóng đến chết mất lại không dám giậm chân xoa tay để tạo ấm. Lúc này, mấy tên nha hoàn bưng nho, điểm tâm ngọt đi tới, khuôn mặt cóng đỏ bừng, trên chén đĩa rơi đầy tuyết. Vệ nhất kiểm tra hoa quả, điểm tâm một thoáng, gật gật đầu, ra hiệu bọn họ đưa vào. Mà ngay trong khoảnh khắc hắn vung tay lên, thân thể đột nhiên cứng đờ, không thể tin nhìn vào ban công thủy tạ cách đó không xa. Ban công kia đã rỗng tuếch! - Này... Đại nhân đâu? - Hả? Vệ nhị, vệ tam nghe tiếng nhìn qua, cũng ngây người. - Chuyện gì xảy ra? Bốn tên thị vệ luống cuống, triển khai thân pháp chạy như điên qua, lại thấy Âu Dương Địch Hoa trong ban công đã biến mất, Trương Phụng Tiên ngã ở một bên, sống chết không biết. Lúc này, trong lòng mấy thị vệ đều dâng lên một luồng khí lạnh không hiểu, bọn họ thủ ngay ở chỗ này, làm sao lại phát sinh loại chuyện này? - Âu Dương đại nhân đâu? Bị bắt cóc hay là... Vệ nhất nói đến một nửa, không nói tiếp, ba người còn lại đều trong lòng chợt nghiêm lại. Nếu Âu Dương Địch Hoa đã chết, bọn họ cũng sẽ đối mặt xử phạt nghiêm khắc của Thất Huyền cốc. Vệ nhất thò tay thử hơi thở của Trương Phụng Tiên, còn có hơi, vạch mí mắt của hắn ra nhìn, Vệ nhất lập tức hít ngược một hơi khí lạnh. Đồng tử đã biến mất, chỉ còn lại lòng trắng! - Mau... Mau báo cho võ phủ, dùng Truyền Tống trận tin tức khoảng cách xa báo cáo tổng tông. Âu Dương đại nhân đã xảy ra chuyện! Kỳ thật, trong khoảnh khắc Âu Dương Địch Hoa chết đi, Thất Huyền cốc liền biết được tin tức. Nhân vật trọng yếu trong tông như Âu Dương Địch Hoa đều sẽ có ngọc bài bản mạng đối ứng với chính mình. Người vừa chết, bất kể khoảng cách xa cỡ nào ngọc bài đều sẽ vỡ vụn. Đệ tử thủ vệ phòng ngọc bài nghe thấy tiếng ngọc bài vỡ vụn, thoáng sửng sốt, nhìn số ngọc bài, đốt một tấm Truyền Âm phù. Lúc này, trong một tòa động phủ ở hậu sơn Thất Huyền cốc, một người trung niên mặc áo luyện công màu đen đang khoanh chân tĩnh tọa, tóc để xõa. Mái tóc đen trắng xen lẫn, buông thẳng đến hông. Khuôn mặt người trung niên lạnh nhạt như tượng đá. Theo hắn vận chuyển chân nguyên luyện công, từ thân thể hắn lại truyền ra tiếng quỷ khóc mơ hồ. Từng luồng khí âm hàn từ trong cơ thể hắn truyền ra, trên mặt đất chung quanh hắn nhanh chóng kết một lớp băng. Người này chính là thúc thúc của Âu Dương Địch Hoa, Âu Dương Bác Duyên, cũng là trưởng lão Hợp Hoan tông của Thất Huyền cốc, cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ. Phừng! Một đám lửa bùng cháy trước mắt Âu Dương Bác Duyên, truyền âm của chấp sự phòng ngọc bài vang lên trong đầu Âu Dương Bác Duyên. - Cái gì!??? Âu Dương Bác Duyên đột ngột mở bừng mắt, trong mắt hàn quang tứ phía: - Ai giết cháu ta! Ngay sau đó, Âu Dương Bác Duyên hóa thành một luồng ảo ảnh lao ra động phủ, trong nháy mắt đi tới phòng ngọc bài. Chấp sự phòng ngọc bài đã sớm chờ ở đây, hai tay hắn nâng một cái mâm, để trong mâm chính là ngọc bài bản mạng của Âu Dương Địch Hoa. Lúc này trên ngọc bài đã xuất hiện một vết rạn rõ ràng, chứng minh Âu Dương Địch Hoa đã chết. - Dám giết cháu ta, bất kể là ai, ta muốn hắn sống không bằng chết, cả nhà đến đền mạng! Trong mắt Âu Dương Bác Duyên tràn ngập sát khí, hai mươi năm trước, Âu Dương Bác Duyên còn chưa đột phá Tiên Thiên, hắn và phụ thân Âu Dương Địch Hoa cùng nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị lọt vào đuổi giết, hai người liều chết chiến một trận. Phụ thân của Âu Dương Địch Hoa chết, nhưng cũng trọng thương đối thủ, Âu Dương Bác Duyên bởi vậy mới may mắn bảo toàn tính mạng. Cho nên hắn một mực coi Âu Dương Địch Hoa là con ruột thịt, tận khả năng thỏa mãn mọi nhu cầu của hắn ta. Có khi Âu Dương Địch Hoa bởi vì háo sắc mà làm ra một số chuyện đắc tội quyền quý thế tục, Âu Dương Bác Duyên cũng đều giúp cháu đè xuống. Thất Huyền cốc cũng không phải đoàn kết một khối, bảy đại phân tông ai quản chuyện người nấy. Bởi vì sai biệt tu luyện công pháp, tính tình bọn họ cũng sai biệt thật lớn. Thường nói, đạo bất đồng thì không hợp. Quan hệ giữa bảy đại trưởng lão thật sự không ra làm sao, ngay cả cốc chủ Thất Huyền cốc cũng không chỉ huy được bọn họ. Hợp Hoan tông tuy rằng thuộc về Thất Huyền cốc nhưng căn bản không bị quản chế ra làm sao, Âu Dương Bác Duyên là trưởng lão của Hợp Hoan tông, quyền thế thật lớn. Có hắn che chở, Âu Dương Địch Hoa gần như có thể muốn làm gì thì làm. Âu Dương Bác Duyên che chở cháu mình như vậy, nhưng là hiện tại hắn lại chết! Điều này chạm đến vảy ngược của Âu Dương Bác Duyên, dưới suối vàng hắn không có mặt mũi nhìn đại ca của hắn. - Chuẩn bị Thần Phong điêu, ta muốn đi Thiên Vận quốc! Âu Dương Bác Duyên lạnh lùng hạ lệnh, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù đem Thiên Vận quốc lật ngược lên trời cũng phải tìm được hung thú sát hại cháu của hắn. ... Thiên Vận thành, gia tộc họ Bạch! Thiên Vận thành Bạch gia, nhiều thế hệ làm quan trong triều, gia tộc mỗi thế hệ đều có người trúng văn cử, có thể nói là dòng dõi thư hương, trăm năm vọng tộc. Đại đa số tộc nhân của Bạch gia lấy văn làm chủ, phụ trách biên tu văn sử, thẩm duyệt tấu chương, quản lý triều chính. Đến đời gia chủ đương nhiệm Bạch gia Bạch Nguyên Bồi, Bạch gia lại càng đạt tới cường thịnh. Bạch Nguyên Bồi hai mươi lăm tuổi liền thi đậu Trạng Nguyên, bốn mươi lăm tuổi quan tới thị lang, quan to nhị phẩm. Tuy nhiên, ở Thiên Vận quốc trọng võ khinh văn, Trạng Nguyên ba năm ra một người thậm chí xa xa không vinh quang bằng thứ nhất khảo hạch Thất Huyền võ phủ nửa năm một lần. Tể tướng triều đình cũng không quyền cao chức trọng bằng mười đại tướng quân. Cho nên Bạch gia cho tới nay ở Thiên Vận thành địa vị không tính là rất hiển hách. Nhưng mà đến thế hệ cháu trai cháu gái của Bạch Nguyên Bồi, lại ra ngoài ý muốn. Đó chính là cháu gái ruột của Bạch Nguyên Bồi Bạch Tĩnh Vân, lại có thiên phú kinh người tứ phẩm thượng đẳng. Phụ thân Bạch Tĩnh Vân là một văn nhân hoàn toàn không có thiên phú võ học, mẫu thân là võ giả thiên phú tam phẩm thượng đẳng, Bạch Tĩnh Vân có thể có thiên phú như vậy, thật sự là đáng quý khó được. Bởi vì nguyên nhân này, từ nhỏ đến lớn Bạch Tĩnh Vân ở trong gia tộc địa vị siêu nhiên, cộng thêm dung mạo xinh đẹp, rất nhanh liền trở thành thiên chi kiêu nữ của Thiên Vận quốc. Đưa tới vô số thiếu nữ hâm mộ ghen tị, cùng với nam nhân ngưỡng mộ. Nhưng là, vào cái năm Bạch Tĩnh Vân mười lăm tuổi đó, cuộc sống như công chúa của nàng lại chung kết. Âu Dương Địch Hoa ở ngoài du lịch nhìn trúng mỹ mạo và thiên phú xuất chúng của Bạch Tĩnh Vân, muốn cười nàng làm thiếp. Bạch gia không nguyện ý, nhưng mà Âu Dương Địch Hoa trực tiếp hướng về hoàng đế cầu hôn, rồi sau đó hoàng đế hạ thánh chỉ, miệng vàng lời ngọc, Bạch Nguyên Bồi sao có thể không nghe theo? Đừng nói quyền thế của Âu Dương Địch Hoa so với hoàng đế đều lớn hơn, dù là hoàng đế, nhìn trúng con gái của đại thần nào muốn thu làm phi tần, đại thần cũng không dám không nghe. Huống chi thúc thúc của Âu Dương Địch Hoa còn là trưởng lão của Thất Huyền cốc, có được quyền lực khủng bố phế bỏ hoàng đế, lập tân hoàng khác. Cho nên Bạch Nguyên Bồi đành phải đáp ứng, nhưng phụ thân của Bạch Tĩnh Vân lại kiệt lực phản đối. Thiếp của Âu Dương Địch Hoa đã không biết có bao nhiêu rồi, con gái gả đi căn bản tương đương nhảy vào hố lửa. Nhưng mà, có phản đối thế nào cũng không thay đổi được quyết định của Bạch Nguyên Bồi. Phụ thân Bạch Tĩnh Vân chỉ là một thư sinh văn nhược, thân thể vốn không tốt, hàng năm đau ốm trên giường, vừa khéo vào lúc này đột nhiên bệnh chết. Dựa theo truyền thống của Thiên Vận quốc, phụ thân chết, con cái dòng chính cần dựng lều trăm ngày, giữ đạo hiếu ba năm. Âu Dương Địch Hoa là cầu hôn mà không phải cưỡng ép thu lô đỉnh, cũng không thể phá quy củ này. Cho nên mối hôn nhân này liền kéo đến nay. Hiện tại, thời hạn giữ đạo hiếu sắp qua, Âu Dương Địch Hoa lại đi tới Thiên Vận thành trở thành Thất Huyền sứ tân nhậm, điều này làm cho trong lòng Bạch Tĩnh Vân sinh cảm tuyệt vọng. Nhớ ngày đó, Âu Dương Địch Hoa còn chưa đảm nhiệm Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc, Bạch gia đã vô lực phản kháng hắn cầu hôn. Hiện tại, Âu Dương Địch Hoa đảm nhiệm Thất Huyền sứ, địa vị tương đương thái thượng hoàng, Bạch Nguyên Bồi là một thị lang nho nhỏ, kết quả có thể nghĩ mà biết. Bạch Tĩnh Vân lấy cớ ra ngoài lịch lãm, tránh hơn một tháng. Hiện tại vẫn phải bất đắc dĩ trở về, đối mặt vận mệnh không thể tránh khỏi này. Nàng đã thật nhiều ngày không đi võ phủ, đại đa số thời gian đều ở trong phòng. Sáng sớm ngày này, Bạch Tĩnh Vân rời giường rửa mặt, cửa phòng bị gõ vang. - Tĩnh Vân, mở cửa một chút. Là thanh âm của Bạch Nguyên Bồi. Bạch Tĩnh Vân thở dài một hơi, đối với vị gia gia vì lợi ích gia tộc này, cuối cùng đẩy mình ra ngoài, nàng không đến mức hận nhưng cũng không có bao nhiêu cảm tình. Nhất là sau khi phụ thân qua đời, nàng đối với Bạch Nguyên Bồi càng thêm lạnh nhạt. - Vào đi. Bạch Tĩnh Vân bình tĩnh nói. - Tĩnh Vân, sao còn chưa ăn điểm tâm? Bạch Nguyên Bồi tận lực làm cho mình cười hòa ái một chút, dùng để che giấu sự chột dạ của hắn. - Không muốn ăn. - Cơm luôn phải ăn một chút, lát nữa ta sẽ cho phòng bếp làm chút điểm tâm cho ngươi, cho người đưa tới. - Không cần, ta còn muốn nghỉ ngơi một lúc. Bạch Tĩnh Vân hôm nay thật sự không muốn cùng Bạch Nguyên Bồi tán gẫu, bởi vì nàng không cần nghĩ cũng biết Bạch Nguyên Bồi vì sao mà đến. - Cái kia... Bạch Nguyên Bồi xấu hổ ho khan một tiếng: - Ta biết, về chuyện cầu hôn... - Không cần nói, ta đều hiểu. Giọng của Bạch Tĩnh Vân rất lạnh nhạt, cầu hôn chỉ là cách nói dễ nghe. Dựa theo tập tục của Thiên Vận quốc, nam nhân là chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp. Bình thường mà nói, chỉ có thê tử cưới hỏi đàng hoàng mới có cách nói cầu hôn, nạp thiếp căn bản không tính cầu hôn, ngay cả hoàng đế cưới phi tử cũng không tính cầu hôn. Nàng rất rõ ràng, trông cậy vào gia gia, một thị lang nho nhỏ phản kháng tân nhậm Thất Huyền sứ là không có khả năng. Bạch Nguyên Bồi một câu bị chặn họng, chỉ có thể cười gượng: - Cái kia... Lại qua nửa tháng, thập hoàng tử Vân thân vương điện hạ ở phủ tổ chức một buổi yến hội. À... Đây là thiệp mời... Bạch Nguyên Bồi chua xót lắc đầu, từ trong lòng lấy ra một cái thiệp mời dát vàng. Bạch Tĩnh Vân nhìn thoáng qua thiệp mời kia, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, yến hội của Vân thân vương nhất định mời Âu Dương Địch Hoa. Mấy tháng này, thập hoàng tử đã mơ hồ đạt được sự duy trì của Âu Dương Địch Hoa, mà nhìn lại thái tử điện hạ lại bởi vì Lâm Minh đi không từ giã, uy vọng suy giảm mạnh. Rất nhiều thế lực ôm thái độ quan sát đã chuyển hướng thập hoàng tử. - Ta không đi! Bạch Tĩnh Vân giọng lạnh như băng. - Tĩnh Vân, nhưng là... - Ta nói rồi, vì phụ thân ta giữ đạo hiếu ba năm! Ba năm ăn chay, ba năm áo vải, ba năm không lấy chồng! Trước đó, ta không muốn gặp lại Âu Dương Địch Hoa! Nếu ngươi còn ép ta, ta thà chết không nghe! Bạch Tĩnh Vân nói tới đây, mặt đầy vẻ kiên quyết, Bạch Nguyên Bồi hoảng sợ. Nếu là Bạch Tĩnh Vân thật sự suy nghĩ nông nổi, như vậy hắn chẳng những mất cháu gái, cũng chọc giận Âu Dương Địch Hoa. Hắn vội nói: - Tĩnh Vân, Tĩnh Vân, ngươi bình tĩnh một chút, không đi thì không đi. Ta lập tức đi bẩm bám Vân thân vương điện hạ... Bạch Nguyên Bồi nói tới đây đột nhiên trước mặt bùng lên một đạo Truyền Âm phù. Nghe được tin tức bên trong truyền ra, Bạch Nguyên Bồi lập tức ngây ra như phỗng: - Âu Dương Địch Hoa... Không ngờ... Chết rồi!!!???