Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1711
Chương 1725: Hợp tác. (2)
Vù vù vù --
Lực trường tản ra, rất nhiều ác ma, lệ quỷ chạy trốn tứ tán!
Không gian cách ly biến mất, thời điểm này trước mặt tại Lâm Minh có tia chớp lóe lên.
Thần Hư thái tử, Hồng Viêm, Hạo Nguyệt Quận Vương và ngân giáp võ sĩ đi theo Hồng Viêm trong nháy mắt đồng lọt ra tay với hắn.
Bọn chúng súc téế đã lâu, hơn nữa nhao nhao xuất tuyệt chiêu ẩn giấu, trong tíc tắc này đột nhiên tập kích, đánh Lâm Minh không kịp trở tay!
Năng lượng đáng sợ đánh nát hư không, vì nhất kích tất sát, bốn người sớm đã toàn lực ứng phó, cho dù là Đại Giới Giới Vương đỉnh cấp, đối mặt một kích này cũng không thể ngăn cản.
Tạch tạch tạch!
Một sát na kia, không gian bên người Lâm Minh lập tức sụp xuống! Bốn người đánh hợp kích, năng lượng tập trung vào không gian này, muốn lập tức né tránh là không có khả năng!
Trong tình huống bình thường, Lâm Minh lao ra khỏi vực tràng của hư ảnh Hắc Long, tuyệt đối không phải là trạng thái đỉnh phong, đối mặt một kích này kết quả có thể nghĩ. Mà trên thực tế dù Lâm Minh ở trạng thái đỉnh phong, chính diện thừa nhận một kích này không chết cũng tổn thương.
Ôm cây đợi thỏ, bỏ đá xuống giếng! Đám người Thần Hư thái tử dùng chiêu này cực kỳ âm độc.
- Tốt cho Thần Hư thái tử, tốt cho Hồng Viêm, tốt cho Hắc Long ác linh!
Mắt thấy bốn đạo năng lượng lao tới, Lâm Minh ánh mắt sát cơ đậm đặc.
Hắn biết rõ hư ảnh Hắc Long sợ rằng cũng phát hiện ý định bỏ đá xuống giếng của đám người Thần Hư thái tử, thừa dịp chính mình đi ra bị tập kích đột nhiên, nhưng lại không có nhắc nhở mình.
Hiển nhiên nó cho rằng mình dưới một kích này không chết cũng trọng thương.
Thời điểm Lâm Minh sắp bị năng lượng phong bạo thôn phệ, một âm thanh vang vọng thiên địa từ viễn cổ xa xăm chịu tải vô số đại đạo pháp tắc.
Sau một khắc trên đỉnh đầu Lâm Minh có lực lượng vô hình xé rách, hư không thâm thúy hiện ra, một chuông đồng cổ xưa xuất hiện bao phủ Lâm Minh.
Cái chuông này chính là Hỗn Nguyên chung!
Cạch!
Một tiếng vang thật lớn, Hỗn Nguyên chung bị nện vào đá đen, cơ hồ tất cả công kích toàn bộ đụng vào Hỗn Nguyên chung.
Keng --
Hỗn Nguyên chung lắc lư mạnh mẽ, bị bốn năng lượng này gõ vang.
Mắt thường trông thấy sóng chấn động nhộn nhạo, không gian rung động lắc lư kịch liệt, năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong tiếng chuông xé hư không thành phấn vụn!
Đá đen dưới chân Lâm Minh không biết dùng tài liệu gì, cho dù sóng âm mạnh mẽ cũng không khiến chúng tan vỡ, nhưng mà mặt đất cách chỗ đá đen không xa lại bị sóng âm chấn vỡ, núi cao cũng tan nát thành đá vụn.
Sóng âm đáng sợ tự nhiên cũng bao phủ đám người Thần Hư thái tử.
Bọn họ công kích chẳng những không làm Lâm Minh bị thương, ngược lại bị sóng âm của Hỗn Nguyên chung ảnh hưởng, đã bị Hỗn Nguyên chung phản kích.
Bồng bồng bồng!
Sóng âm đánh vào hộ thuẫn của bọn họ, run lên từng hồi, bởi vì bọn họ toàn lực công kích Lâm Minh, dùng át chủ bài liều mạng, tình huống bây giờ rất hỏng bét, bị sóng âm chấn động, khí huyết toàn thân nhộn nhạo.
- Tại sao lại như vậy?
- Đó là pháp bảo gì?
Đám người Thần Hư thái tử hổn hển, vốn tính toán một kích này đánh Lâm Minh trọng thương, bây giờ bọn họ cảm giác chẳng khác gì một quyền đánh vào bị bông, thời điểm này bọn họ biến sắc, chỉ thấy trên đỉnh đầu của bọn họ, một hư ảnh Hắc Long dài một trượng giương nanh lao tới!
- Hắc hắc! Các ngươi sẽ là thức ăn của ta!
Ô ô ô --
Đại lượng ác ma, quỷ quái quái kêu gào, lực trường lại bao phủ xuống, đem Thần Hư thái tử, Hồng Viêm trực tiếp thôn phệ vào trong đó.
- Tiểu tử, còn không ra tay!
Hư ảnh Hắc Long nhìn về phía Lâm Minh, Lâm Minh hai mắt hàn quang lóe lên, hắn thu hồi Hỗn Nguyên chung, bước ra một bước!
Dưới Hỗn Nguyên chung che chở, đám người Thần Hư thái tử công kích không tạo thành thương thế nào cho Lâm Minh, hiện tại hắn cầm Phượng Huyết Thương trong tay giết qua!
Mắt thấy Lâm Minh hùng hổ, lại nhìn thấy hư ảnh Hắc Long ma khí cuồn cuộn, sắc mặt Thần Hư thái tử đại biến, nói:
- Tách ra trốn!
Thần Hư thái tử cũng là người quả quyết, hắn vốn chờ Lâm Minh cùng hư ảnh Hắc Long hai hổ tranh chấp, hắn làm tốt trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng mà bây giờ xem ra, Lâm Minh cùng hư ảnh Hắc Long chẳng những không có đánh nhau, ngược lại hình thành liên minh tạm thời, muốn đồng loạt ra tay đối phó bọn họ!
Bất kể là đối mặt với Lâm Minh hay đối mặt hư ảnh Hắc Long, Thần Hư thái tử trong lòng đều có sợ hãi, hiện tại đồng thời đối mặt cả hai, há không có đạo lý chạy trốn!
- Muốn chạy trốn? Ha ha, muộn rồi! Các ngươi đã bị phong tỏa trong vạn ma lĩnh vực của ta, đừng mong chạy trốn!
Hư ảnh Hắc Long cuồng tiếu, hắc khí không ngừng tuôn ra, bao phủ lấy đám người Thần Hư thái tử, hắc khí hình thành ác ma lực tràng, tự thành một thế giới, có năng lực làm mệt mỏi, vạn ma lực tràng so với Hồng Mông không gian của Lâm Minh còn xuất chúng hơn nhiều!
Nếu như Lâm Minh thi triển Hồng Mông không gian mưu toan vây khốn đám người Thần Hư thái tử là không thể nào.
Đây cũng không phải nói Hồng Mông không gian không bằng vạn ma lĩnh vực, mà là vì hư ảnh Hắc Long dùng vài tỷ năm không ngừng chém giết nhân kiệt, tích súc ma khí, lúc này mới tạo thành lực trường cường đại! Thực lực bản thân hư ảnh Hắc Long không tính rất cao, nhưng mà một khi thi triển ma khí này, cho dù công kích, phòng thủ hay là phong tỏa, đều vô địch! Nếu như không phải nó sở tu Vạn Ma Sinh Tử Luân có chỗ thiếu hụt to lớn, Lâm Minh cũng hoàn toàn không phải đối thủ của nó.
- Đáng chết, phá cho ta!
Hồng Viêm điên cuồng hét lên một tiếng, cầm huyết đao trong tay đột nhiên chém vào kết giới của vạn ma lĩnh vực..
Vạn ma lĩnh vực biến hình, nhưng mà ma khí quá dày, mặc cho hắn toàn lực ra tay cũng không cách nào đánh xuyên qua được.
Hồng Viêm hổn hển.
- Thần Hư thái tử, ngươi làm chuyện tốt rồi! Ngươi không phải nói không chủ động công kích Hắc Long, nó không thể giết chúng ta sao?
Trước khi Hồng Viêm đến, Thần Hư thái tử thủ hạ Cửu Khuê mưu toan nhổ Ám Long thương, kết quả bị hư ảnh Hắc Long lập tức hấp thành người khô, mà khi hư ảnh Hắc Long cũng phát hiện Thần Hư thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương, lại không chủ động ra tay, Thần Hư thái tử liền vì vậy phỏng đoán. Cho rằng có thể là chủ nhân Tu La Lộ chế định quy tắc nào đó, quy định không chủ động đả thương nó thì thương linh không công kích.
Nhưng mà đây cũng chỉ là Thần Hư thái tử phỏng đoán mà thôi, hắn cũng không thể cam đoan.
Hắn muốn giết Lâm Minh, đạt được bí mật trên người Lâm Minh, đương nhiên muốn bốc lên phong hiểm nhất định, mà hiện tại xem ra, hắn hiển nhiên đã đoán sai. Hư ảnh Hắc Long căn bản không phải thương linh. Mà là một ác ma!
Nó cũng không có bị quy tắc hay cái gì đó áp chế.
Hư ảnh Hắc Long cười ha ha, nói:
- Không chủ động công kích ta thì ta không giết các ngươi? Các ngươi thật ngây thơ, trước đó ta không ra tay, chỉ là vì khoảng cách các ngươi quá xa, ta tụ ma khí chung quanh Ám Long thương. Khoảng cách xa thì nắm chắc không đủ, cho nên mới không có ra tay với các ngươi, mà là muốn chờ các ngươi kìm nén không được tiến lên. Hiện tại các ngươi rốt cục chủ động đưa tới cửa, ta làm sao cho các ngươi rời khỏi! Hắc hắc, các ngươi đều là nhân kiệt tuyệt thế, ta ăn tươi chính là đại bổ.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
9 chương
21 chương
46 chương