Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1689
Chương 1703: Bay về phía Tiên cung. (2)
- Lâm công tử, cám ơn trời đất, ngươi cuối cùng không có việc gì.
Mộ Linh Nguyệt cũng chào đón, ân cần hỏi:
- Lâm Minh, ngươi không có bị thương chứ?
Nhìn qua bộ dáng Lâm Minh không khó đoán hắn trải qua chiến đấu thảm thiết dạng gì, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy giật mình.
Sau lưng Mộ Linh Nguyệt, Phạm Hoa Hoa, Thiên Đồ cũng chạy tới chúc mừng.
Thiên Đồ vỗ vai Lâm Minh một chút, cái gì cũng không nói, bọn họ chỉ quen Lâm Minh trong mấy ngày, nhưng mà một đường kề vai chiến đấu, cũng có một ít tình đồng đội với Lâm Minh.
Lâm Minh thấy đồng đội, bằng hữu chúc mừng, những võ giả khác đang đắm chìm trong rung động, khó nói được nên lời.
Vừa rồi Tu La Chi Môn phong bạo, dị thường cuồng mãnh, bọn họ đều kinh hãi hùng khiếp vía, không nghĩ tới cuối cùng nguyên nhân phong bạo chỉ là vì Lâm Minh hoàn thành thí luyện pháp tắc chi môn độ khó Tu La.
Độ khó Tu La trôi qua cả tỷ năm không có ai lựa chọn, ai cũng không biết, thông qua độ khó Tu La sẽ có tình cảnh dạng gì.
- Tại sao có thể như vậy, hắn rõ ràng là Thần Văn Sư, học tập thần văn thuật chiếm dụng rất nhiều thời gian, Lâm Minh tu luyện càng không có bao lâu, ta nghe nói hắn chỉ mới hơn trăm tuổi, thần văn thuật kinh người cũng bỏ đi, tại sao thực lực cũng biến thái như vậy, hắn thực không phải một lão yêu quái ngụy trang đây chứ?
- Lão yêu quái? Không cần như thế! Lừa gạt chúng ta có ý nghĩa gì. Lại nói ngươi đừng quên, cốt linh càng lớn, tiến vào Tu La Lộ thí luyện cuối cùng thì độ khó càng lớn. Ngươi cảm thấy Lâm Minh nếu là lão yêu quái, hắn có thể thông qua độ khó Tu La sao?
Không biết ai nói một câu, trong nội tâm người ở đây rùng mình.
Đúng, nếu như là võ giả tuổi hơn vạn năm, thời điểm đứng ở trước mặt pháp tắc chi môn cổ đại lục, đối thủ khảo nghiệm của kẻ đó chắc chắn là Thiên Tôn!
Tầng tầng lớp lớp Thiên Tôn. Ai có thể đở nổi?
Pháp tắc thí luyện đã nghiệm chứng tuổi của Lâm Minh. Những người cầm thái độ hoài nghi thiên phú của Lâm Minh đã không nói được lời nào.
- Tiểu tử này!
Hạo Nguyệt Quận Vương khóe miệng co quắp lại, trong nội tâm giận dữ.
- Hắn chỉ thông qua thảm thiết mà thôi, mạo xưng là trang hảo hán, vi làm náo động, lại buông tha độ hoàn thành, có cái gì đắc ý chứ?
Trong nội tâm Hạo Nguyệt Quận Vương đố kỵ Lâm Minh tới tột đỉnh, tuy trong lòng của hắn nhận thức, Lâm Minh mặc kệ độ hoàn thành là bao nhiêu, thiên phú của hắn hơn xa hắn một mảng lớn.
Hạo Nguyệt Quận Vương nói thế cũng không có được tán thành, trong thế giới võ giả. Thực lực mạnh thì địa vị cao, cũng sẽ được tôn trọng.
Bên cạnh Hạo Nguyệt Quận Vương. Có người dám nói:
- Cho dù độ hoàn thành là 0 cũng đủ trâu bò rồi, Thần Hư tam thái tử, Hồng Viêm sợ rằng không có can đảm bước vào độ khó Tu La, có thể cam đoan độ hoàn thành là 0. Còn sống xuất hiện đã là chuyện khủng khiếp... Hơn nữa Lâm Minh còn là Thần Văn Sư, chiến đấu chỉ là thuận tiện...
Rất nhiều người nhiều lần nhắc tới chuyện Lâm Minh là Thần Văn Sư, thật sự là không phải nói không, Lâm Minh thần văn thuật quá xuất chúng.
Những người này nói chuyện lọt vào trong tai Hạo Nguyệt Quận Vương cực kỳ chói tai, nhưng mà có người lập trường nhất trí với Hạo Nguyệt Quận Vương, ví dụ như Thần Hư tam thái tử cùng Hồng Viêm.
Vốn hai người hôm nay là nhân vật chính, bởi vì bọn họ ở độ khó Địa cấp hoàn thành hoàn mỹ, không biết bao nhiêu người vây quanh Thần Hư tam thái tử cùng Hồng Viêm trắng trợn thổi phồng, mà hai người bọn họ cũng hăng hái, hiện tại Lâm Minh xuất hiện, không chỉ cướp đoạt hào quang của bọn họ, còn tát vào mặt bọn họ một cái.
Vừa rồi bọn họ đắc ý, hưng phấn, bây giờ chẳng khác gì chuyện buồn cười.
Bọn họ có thể bại trong tay Hồn Hậu Thánh Mỹ, đương nhiên không thể bại trong tay hậu bối như Lâm Minh.
- Lấy không được độ hoàn thành, trông được mà không dùng được! Thí luyện cuối cùng có ban thưởng phân phối theo độ hoàn thành, chiến tích đẹp mắt, độ hoàn thành thấp có thể dùng làm cái gì?
Thần Hư tam thái tử nhàn nhạt nói ra, hừ lạnh một tiếng.
Hồng Viêm cũng trầm giọng nói:
- Ngươi nói đúng, ta cũng muốn biết gia hỏa giả trâu bò này rốt cuộc có bao nhiêu độ hoàn thành.
Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn.
Vốn Hồng Viêm cùng Thần Hư thái tử nhìn nhau không vừa mắt, đó là bởi vì bọn họ tranh phong với nhau, tranh giành thí luyện đệ nhất nhân, tranh giành sĩ diện cho mình, cũng tranh giành mặt mũi cho tông môn, tranh giành tiền đồ của bản thân.
Nhưng bây giờ thì sao, danh tiếng của bọn họ hoàn toàn bị Lâm Minh che dấu đi, bọn họ còn tranh giành cái rắm.
Cho nên Lâm Minh dĩ nhiên trở thành địch nhân chung của bọn họ, làm cho hai người bọn họ đứng cùng chiến tuyến.
Mà thời điểm này, Lâm Minh vẫn đang nói chuyện với đám người Tô Nhã, Mộ Linh Nguyệt, hắn vừa mới từ trong miệng Tô Nhã biết được thông qua pháp tắc chi môn ban thưởng là cái gì, hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn qua nhiều Tiên cung trên cao.
Những Tiên cung này giống như sao trời, tất cả có lớn nhỏ, không phải trường hợp cá biệt.
- Lâm Minh, ngươi muốn đi vào những Tiên cung này phải xem độ hoàn thành.
- Dù là Tiên cung như canh nhà cỏ cũng cần 30% độ hoàn thành, mà Tiên cung lớn hơn một chút cũng cần 35%.
- Về phần Hồn Hậu Thánh Mỹ tiến vào Tiên cung như ngọn núi nhỏ cần 40% độ hoàn thành!
Tô Nhã trong khi nói chuyện, có chút bận tâm nhìn về phía Lâm Minh, nàng sợ Lâm Minh độ hoàn thành không đủ tiến vào Tiên cung nhỏ nhất, như vậy Lâm Minh thiệt thòi lớn, nếu không dùng thực lực Lâm Minh nếu chọn độ khó Thiên cấp, độ hoàn thành thậm chí có thể sánh ngang Thánh Mỹ.
- Ah? Thì ra còn có quy tắc này...
Lâm Minh còn kỳ quái, thời điểm mình thông qua pháp tắc chi môn, hắc sắc Tu La đã từng nói qua, chỉ cần tiếp được ba chiêu của hắn sẽ có ban thưởng, hơn nữa nói là một trong những ban thưởng trân quý nhất trong Tu La Lộ thí luyện cuối cùng.
Sau khi hắn thông qua thí luyện cái gì đều không có gặp, hiện tại mới biết được, thì ra ban thưởng nằm trong Tiên cung!
Nghĩ đến hắc sắc Tu La nói ba chữ "Trân quý nhất", trong lòng Lâm Minh nóng bỏng, hắn không thể chờ đợi được muốn biết ban thưởng là cái gì.
Ánh mắt của hắn rất nhanh tập trung vào Tiên cung to như tinh cầu kia, khí tức của Tiên cung này đáng sợ nhất, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, nó chính là địa điểm ban thưởng trân quý nhất mà hắc sắc Tu La miêu tả.
Phát giác được ánh mắt Lâm Minh, Tô Nhã cũng nhìn qua Tiên cung như tinh cầu kia, có chút cảm khái nói ra:
- Ngươi nhìn thấy Tiên cung như ngôi sao kia không, nó là cái duy nhât trong tầng thứ ba này, mặc dù thông qua thí luyện cấp Tu La cấp, độ khó không đủ cũng không thể chọn nó, muốn đi vào chỉ sợ phải thông qua hoàn mỹ độ khó Tu La mới được, như thế tính ra, vài tỷ năm qua đều không có người nào đi vào, trong đó có ban thưởng gì không ai biết.
Trong nội tâm Tô Nhã, Tiên cung này chính là truyền thuyết, chỉ có thể nhìn, nhưng không cảm giác được, cũng không chiếm được.
- Vài tỷ năm qua chưa có ai đi vào?
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
9 chương
21 chương
46 chương