Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1666
Chương 1680: Nham hiểm.
Hô --
Sau khi chém giết liên tục, bàn tay Lâm Minh hơi run lên, Thiên Đồ cùng Phạm Hoa Hoa ở bên cạnh không ngừng thở dốc.
Tốc độ tiến lên của bọn họ càng nhanh, những hung hiểm gặp được càng nhiều.
Vừa rồi đã kích phát trận pháp, trận pháp thao túng từng đám thi cốt khiến bọn họ bị thương nhẹ.
Nhưng mà may mắn Lâm Minh có thân thể cường hãn, mà Phạm Hoa Hoa cũng có thiên phú thần thông dị bẩm, có thể dùng linh lực giam cầm đối thủ.
Sau đó bọn họ dễ dàng chém giết đám thi cốt.
Ông -- ông -- ông --
Trong lúc này di động như hải triều, âm thanh này vang vọng ở trước mặt mọi người.
Ngẩng đầu nhìn qua thì đó là lối ra tương tự như lối vào, vòng xoáy có năng lượng khủng bố hiện ra trước mặt mọi người.
Mọi người nhìn nhau, trên mặt đầy vui mừng, đây chắc chắn là lối ra đi tới khảo nghiệm thứ hai!
Mọi người nhao nhao nhảy vào trong.
Vào giữa vòng xoáy thì có nhiều năng lượng loạn lưu, nhưng mà lúc này đã có kinh nghiệm, mọi người thông qua năng lượng loạn lưu càng không có ảnh hưởng gì.
Năng lượng không ngừng cọ rửa, Lâm Minh cảm giác nội tâm kỳ quái, thí luyện cuối cùng, độ hoàn thành 20%.
Độ hoàn thành 20%?
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, nhìn qua những người khác, lúc này, Mộ Linh Nguyệt, Phạm Hoa Hoa cũng nhìn qua Lâm Minh, hiển nhiên bọn họ cũng thu được nhắc nhở.
- 20%, các ngươi thì sao?
Lâm Minh hỏi.
- Cũng vậy!
Đám người Mộ Linh Nguyệt nhìn nhau, độ hoàn thành này cao hơn dự đoán của bọn họ không ít, dù sao bọn họ đi tới kỳ thật cũng không gặp phải nguy hiểm chân chính.
- Độ hoàn thành càng về sau càng khó, sau 80% thì đại khái tăng thêm một điểm đều phi thường khó khăn, độ hoàn thành của chúng ta không coi vào đâu.
- Chúng ta đi thôi.
Hô --
Mọi người cuối cùng cũng xuyên qua không gian loạn lưu, đã thay đổi hoàn cảnh khác. Lúc này cuồng phong thổi qua, mang theo khí tức khô gáo, khung cảnh đầy đá vụn hiện ra trước mặt mọi người.
Bầu trời cao kỳ quái, thâm thúy và trong suốt.
Nhìn dãy núi cao và phập phồng kéo dài tận chân trời, nó giống như cự thú đang ngủ đông.
Dưới chân núi là cát vàng khô nóng, còn có một ít cỏ dại, cỏ dại cao hơn đầu người không ít, chỉ có lẻ tẻ mấy cây quái thụ mọc thưa thớt chung quanh.
Đây là một khu vực hoang vu.
- Đây xem như tầng thứ hai sao?
Tiểu Ma Tiên đột ngột từ mặt đất đi ra, nhìn qua bốn phía và nhìn qua Lâm Minh.
Lâm Minh hơi trầm ngâm, thí luyện cuối cùng có mấy tầng thì không ai biết, hiện tại xem ra có mấy tầng thì cũng nguy hiểm cả thôi.
- Không nóng nảy, chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục trước đã.
Lâm Minh đề nghị. Dựa theo lý giải lúc trước, thí luyện cuối cùng có thể kéo dài mấy năm, hiện tại mọi người vừa mới đi qua tầng thứ nhất, luôn tiêu hao một ít năng lượng, tình huống tầng thứ hai không biết gì, không bằng khôi phục trạng thái tốt nhất rồi nói sau.
Lâm Minh nói như vậy, đám người Mộ Linh Nguyệt điều tức tại chỗ, trong bất tri bất giác Lâm Minh đã thành nhân vật trọng yếu của đội ngũ, không đáng tin cậy. Tầng thứ nhất thí luyện trong Lâm Minh biểu hiện mọi người rõ như ban ngày. Cũng quen nghe ý kiến của hắn.
Mọi người điều tức không biết bao lâu, trong lúc đó một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hoang dã vang vọng.
Ân?
Lâm Minh nhíu mày, có người! ?
Trong tầng thứ nhất. Bọn họ sau khi đạp vào bẫy rập và bị truyền tống vào cổ mộ, cũng không có gặp đội ngũ khác. Giống như bị chia cắt ra, nhưng mà tầng thứ hai mênh mông bát ngát, nói không chừng có đội ngũ khác.
Có nên đi thăm dò nơi phát ra tiếng kêu thảm thiết hay không?
Mấy người nhìn nhau. Không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Minh, đang truy cầu ý kiến của Lâm Minh.
Đi thăm dò rất có khả năng gặp nguy hiểm./
- Đi xem, cẩn thận một chút, tình huống không đúng thì lui về phía sau.
Lâm Minh nói ngắn gọn.
Sưu sưu sưu --
Một đoàn người như thiểm điện lao thẳng về phía có tiếng kêu thảm thiết.
Mấy động tác mau lẹ, mọi người đi tới ngọn núi đá trụi lủi cách đó mười dặm, từ cao nhìn xuống, nhìn qua tiếng kêu thảm thiết.
Ánh mắt Lâm Minh còn lợi hại hơn cả chim ưng, nhìn thấy huyệt động thâm thúy ở đó xuất hiện vết máu lớn.
Vết máu này còn mới, chưa cứng lại, trừ chuyện đó ra không có dấu vết nào khác.
Rất hiển nhiên, ở đây không lâu vừa xảy ra thảm án.
Thời điểm này ở các hướng khác có tiếng xé gió vang lên.
Đám người Lâm Minh rùng mình, không hẹn mà cùng thu liễm khí tức.
Một đạo linh khí ngà sữa trong tay Phạm Hoa Hoa bao phủ mọi người, ẩn giấu khí tức.
Lâm Minh hiếu kỳ nhìn qua linh lực màu ngà sữa này, linh lực kỳ quái này chính là thiên phú thần thông của Phạm Hoa Hoa, năng lực thập phần quái dị mà phức tạp, thật không biết Phạm Hoa Hoa tu luyện công pháp gì.
- Tứ sư đệ hồn đèn dập tắt, một đám tàn hồn biến mất ở đây. Nơi này có vết máu, cũng là của sư đệ. Hắn ở đâu? Chẳng lẽ huyệt động này có cổ quái?
Ở hướng khác có hai người phi độn tới, thân hình cao lớn, một người trong đó toàn thân có hỏa diễm bao phủ, khí thế vô cùng cường đại, đang quan sát vết máu lưu lại.
Tên còn lại trong tay cầm một phù văn kỳ quái.
Thần văn phù vừa xuất hiện, tỏa ra khí tức hỏa diễm nóng bỏng.
- Lâm ca, tên kia dùng thần văn phù của ngươi kìa!
Tiểu Ma Tiên giống như phát hiện đại lục mới, nhìn chằm chằm vào thần văn phù của người kia, tiến đến nói bên tai Lâm Minh.
Ánh mắt Lâm Minh bén nhọn, thoáng cái nhận ra thần văn phù của người đó, thình lình có chữ "Lâm". Quả nhiên là thần văn phù của hắn, là Niết Bàn Thiên Hỏa Phù cực kỳ đắt đỏ, khóe miệng cười nhạt một tiếng.
Xem ra ký tự chữ Lâm trong Tu La Lộ nổi tiếng, là Chân Vũ Thiên Tôn đã mua, nhưng mà thế lực Chân Vũ Thiên Tôn không có chiến sự, bọn họ có thể qua tay bán cho người khác với giá cao.
Lại nói tiếp, Lâm Minh tổng cộng chế tác hơn một ngàn tấm thần văn phù này, người có được một tấm, trong thế lực lớn cũng có một ít địa vị, nếu không căn bản không tới phiên hắn.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, thần văn phù đánh vào động đất.
Chỉ thấy bên trong tiếng nổ mạnh không dứt, hỏa diễm trùng thiên, động đất bị nhiệt độ nóng bỏng đốt thành dung nham.
Âm thanh bén nhọn vang lên, bên trong động đất có mấy dã thú toàn thân đen kịt, sau lưng mọc ra cái đuôi tho to, thân hình tương tự như nhân loại lao ra ngoài.
Nhìn thấy tộc đàn quái dị xuất hiện, trên trán có thần văn phù lập lòe, nhìn qua người ném Niết Bàn Thiên Hỏa Phù gào rú, mi tâm của chúng vỡ ra, một đạo hắc quang như thiểm điện chém vào người đó.
- Muốn chết!
Người cầm thần văn phù tức giận quát lên, đang định phát động thần văn phù tiếp theo, bên đồng bạn bên cạnh quát:
- Đừng nóng vội, tỉnh táo lại!
Thiên hỏa phù lợi hại là lúc dầu cạn đèn tắt, phát động thiên hỏa phù ở trạng thái đỉnh phong của nó.
Nhưng thần văn phù đương nhiên phải tiết kiệm rồi, giữ lại thời điểm mấu chốt cứu mạng.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, quái vật tỏa ra hắc quang khủng bố đánh tới.
Năng lượng chấn động lắc lư bao phủ phạm vi gần, gần đó xuất hiện quái vật càng nhiều hơn.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
9 chương
21 chương
46 chương