Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 82 : Doanh địa, La Thiên Thần

- Vân Khê Đảo này rất rộng lớn, phiến rừng này cũng vây xung quanh toàn bộ đảo. Không bao lâu nữa liền sẽ đi ra khỏi rừng. Bên trong là những ngọn núi trập trùng, ngọn cao nhất ở đây so với những ngọn núi lớn khắp nơi cũng không thua kém là bao. Ở nơi đó mới có cao đẳng yêu thú tồn tại. Hiện tại ở chỗ này đa phần chỉ là yêu thú bậc một hoặc là dã thú mà thôi, không hề có tính công kích. La Dật nghe vậy gật đầu cũng không nói gì thêm. La Vũ dọc đường không ngừng giới thiệu các loại sinh vật kỳ diệu trên đảo cho La Dật. La Băng Vân lúc này nhìn qua khí sắc coi như không sai, so với ngày hôm trước đã khỏe hơn rất nhiều. Hiển nhiên là nhờ công dụng của ngưng huyết tán và hồi huyết tán mang lại. La Hành và La Dương khiêng cáng nàng... Cả hai đều là hạng người có thân thể cường tráng, đừng nói là một người La Băng Vân, ngay cả thêm vài người nữa bọn họ cũng có thể dễ dàng cáng khiêng đi. Tốc độ không hề bị ảnh hưởng một chút nào. Hành tẩu ước chừng độ nửa canh giờ, phía trước liền lộ ra một mảng quang đãng. Ra khỏi rừng liền đến một mảnh lục địa bằng phẳng. Xa xa là dãy núi trùng điệp, uốn khúc như mình rồng, phủ kín màu xanh ngọc. Dưới chân núi, một quần thể kiến trúc bằng gỗ cũng dần xuất hiện trong mắt mọi người. - Chỗ đó chính là doanh địa của La gia chúng ta. La Vũ cười, chỉ vào khu kiến trúc nằm dưới chân núi cách chừng bốn năm dặm. Loáng thoáng có thể thấy bốn phía xung quanh doanh địa đều đứng không ít những bóng người, nhìn qua hẳn là những hộ vệ. - Doanh địa của La gia... La Dật nhìn lại, sau đó tiếp túc bước chung đoàn người theo sau La Thiên Thần và La Thiên Hưng. Khoảng hơn hai chục phút sau, mọi người cuối cùng cũng tiếp cận tới khu kiến trúc. Khu kiến trúc này cực kỳ rộng lớn, lại được xât dựng trong một khe núi, dễ thủ khó công. Chỉ có duy nhất một con đường qua lại, cũng là con đường đoàn người La Dật đang đi. Bốn phía được vây quanh bởi hàng rào gỗ, ba bước, năm bước lại có một tram canh gác, phòng vệ vô cùng sâm nghiêm. Thấy tình hình như vậy, ánh mắt La Dật không khỏi thoáng giật mình. Nhìn qua một chút, từ những hộ về này, thần thái mỗi người toát ra sợ rằng chí ít đều là cao thủ đã ngoài tầng năm! Toàn bộ đều mặc một loại áo giáp màu nâu đất thống nhất, tư thế oai hùng bất phàm. - Nhưng hộ vệ này đều là người La gia ta sao? La Dật nhìn về phía La Vũ hỏi. - Không phải! La Vũ lắc đầu nhìn thoáng qua những hộ vệ: - Những người này đều Đô phủ cường giả. - Đô phủ? La Dật sửng sốt nhìn về phía La Vũ. La Vũ gật đầu: - Thiên Đô phủ, Đô phủ cường giả. Nói cách khác, bọn họ đều là quân sĩ của Đại Hoa quốc. - Quân sĩ Đô phủ? La Dật sửng sốt, ánh mắt lập tức một phen chớp động, trong lòng cũng đang suy tưởng... Bất quá La Dật cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi đi theo phía sau mọi người tiến vào trong doanh địa. Không bao lâu sau, toàn bộ chúng đệ tử La gia đều đã vào trong doanh đại. La Thiên Thần và La Thiên Hưng lúc này mới xoay người. Chúng đệ tử La gia đang ồn ào nghị luận cũng lập tức an tĩnh lại. Ánh mắt La Thiên Thần đảo qua mọi người, sau đó mới đạm nhiên nói: - Đệ tử mới đến lần đầu lưu lại, những người còn lại trở về phòng của tiểu tổ mình. Tản đi thôi. La Dật sửng sốt, lập tức cũng nhớ tới lời La Thiên Phách nói lúc trước, khi đi tới Vân Khê Đảo, mỗi người sẽ được ban thưởng “hổ long đan”. Hẳn chính là lúc này đi. - Tiểu Dật, ngươi trước ở lại cùng thập nhị thúc, chungd ta đưa Băng Vân đến chỗ y sư trị liệu một phen. Đợi đến lúc giải tán, ngươi trực tiếp đi tới khu phía đông nam là được, chúng ta sẽ ở bên đó đợi ngươi. La Vũ hướng La Dật dặn dò. La Dật gật đầu, nhìn về phía La Băng Vân: - Băng Vân tỷ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, đợi một chút nữa ta sẽ tới thăm ngươi. La Băng Vân lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu. Lập tức, chúng đệ tử La gia đều tản đi, chỉ có đám người La Dật mới tiến nhận lần đầu còn ở lại. Ánh mắt La Thiên Thần đạm mạc nhìn quét qua những đệ tử mới, nhưng La Dật lại cảm giác được rõ ràng ánh mắt đối phương khi thoáng còn dừng lại ở chính mình một chút, sâu trong ánh mắt đó còn hiện lên một tia quang mang thâm thúy bất mình. Thần sắc La Dật vẫn bất động, chỉ là đôi mắt cũng thoáng híp lại. - Đi theo ta. Tia quang mang bất minh kia cũng chỉ chợt lóe qua, La Thiên Thần căn bản không nghĩ đến La Dật phát hiện được, lúc này mới đạm mạc lên tiếng, sau đó liền xoay người hướng phía sâu trong doanh địa bước đi. Theo phía sau La Thiên Thần là mười lăm tân đệ tử, trong đó bao hàm cả La Dật. Chúng tân đệ tử một đường đều hiếu kỳ quan sát bốn phía, thần sắc thiếu phần tự nhiên. - La Dật huynh, lại được gặp mặt. La Nguyên len lén mò đến bên người La Dật, tươi cười chào hỏi. La Dật đang trong trầm tư cũng lấy lại tinh thần, lộ ra bộ dáng tươi cười chào: - La Nguyên huynh. - La Dật huynh, ngươi được phân phối đến tiểu tổ nào? La Nguyên ghé lại gần La Dật hiếu kỳ hỏi. - Tiểu tổ số ba. La Nguyên huynh hỏi vậy là sao? Chuyện này cũng không việc gì phải giấu diếm, La Dật lập tức trả lời. - Tiểu tổ số ba? Thân mình La Nguyên khẽ run lên, kinh ngạc nói: - Ngươi trước đó ở trên thuyền số một? Nói như vậy ngươi đã trả qua đợt tập kích của con yêu thú bậc chín kia? Chuyện tình xà vân lân thú tập kích đội thuyền, chân chính cảm nhận được chỉ có những người lúc đó ở trên thuyền số một mà thôi. Tuy rằng chúng đệ tử ở phía sau qua độ tàn phá của tàu số một cũng phải kinh tâm. Nhưng muốn chân chính trải nghiệm sự đáng sợ kinh tâm động phách lúc đó, sợ rằng còn xa mới đỉ. Lúc này nghe được La Dật cư nhiên cũng là người kinh lịch đợt yêu thú tập kích lần này, không hiểu sao La Nguyên liền cảm thấy khiếp sợ. La Dật thoáng gật đầu, tùy ý hỏi: - Làm sao vậy? La Nguyên dại ra một chút, sau đó mới thở dài một tiếng, lắc đầu: - Sau khi ta nhìn qua thảm trạng tàu số một, độ phá hư quá mức kinh người! La Dật huynh không có thụ thương thật sự là vạn hạnh. Lúc đó nhất định là rất nguy hiểm đi? La Nguyên nhìn La Dật hỏi. La Dật sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu. Đầu xà vân lân thú cấp chín kia đích thật đã cho La Dật trùng kích rất lớn, khiến hắn cũng không còn dám khinh thường yêu thú một đời này. Hiện tại hắn cũng không muốn quá nhiều đàm luận. Cười cười một chút, La Dật liền chuyển trọng tâm câu chuyện nói: - La Nguyên huynh? Ngươi là ở tiểu tổ số mấy? - A, ta ở tiểu tổ số ba mươi hai... Lúc đó hiện đang ở thuyền số bảy. La Nguyên hơi có chút tiếc nuối lắc đầu: - Tam gia đại chiến với yêu thú bậc chín, ta cũng không có thấy... Cường giả giao chiến, đối với những người thực lực còn yếu là một lần kinh nghiệm khó có được. La Nguyên tiếc nuối như vậy, ngược lại cũng không có gì lạ. La Dật cười gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa. ... Không bao lâu, mọi người đi theo phía sau La Thiên Thần và La Thiên Hưng tiếp nhập một tòa phong xá nơi sâu nhất của doanh địa.