Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 72 : Sát khí của La Dật (1)

La Băng Vân tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, nước mắt nhất thời chảy xuống... Nhưng mà ngay trong nháy mắt nàng tuyệt vọng, một đôi bàn tay ấm áp đột nhiên xuất hiện dưới hai nách nàng. La Băng Vân phản ứng cực nhanh, hai tròng mắt nhất thời mở ra, nhưng ngay sau đó một cỗ cự lực xốc mạnh hai nách tay nàng lên. “Tê lạp!” Một trận thanh âm da thịt bị xé rách đột nhiên vang lên từ bên dưới. Ngay sau đó, một cỗ đau đớn muốn ngất đi bắt đầu lan tràn từ dưới chân. Sự đau đớn kịch liệt khiến cho sắc mặt La Băng Vân trắng bệnh, nhịn không được kêu lên một tiếng thảm thiết. Cảm nhận một dòng nước chảy ấm nóng từ trong chân điên cuồng chảy ra ngoài nhất thời khiến đại não của nàng một trận chóng váng. Thế giới phảng phất trong nháy mắt biến thành một màn đen trắng. - Băng Vân tỷ, cầm máu! Ngay khi đại não La Băng Vân trống rỗng tới cực điểm, bên tai cũng vang lên tiếng quát khẽ của La Dật. Trong lòng La Băng Vân mạnh mẽ run lên. - Là tiểu Dật? Nhưng mà nỗi sợ hãi cùng với kinh ngạc chỉ thoáng qua, La Băng Vân dù sao cũng là người từng sinh tử với yêu thú, tiếng quát khẽ của La Dật cũng đủ giúp nàng nhanh chóng lấy lại phản ứng. Triều tịch quyết tầng thứ năm trung kỳ nhanh chóng vận chuyển xuống chân. Lam mang chợt lóe, chân trái vừa mới thấm đẫm máu chỉ nháy mắt đã bị một tầng lam sắc băng tinh bao phủ! Phía bên trong lam sắc băng tinh ám màu hồng đỏ của máu khiến chân trái La Băng Vân lúc này có phần yêu dị. Chân trái La Băng Vân đã ngưng chảy máu nhưng La Dật vẫn không ngưng lại. Bởi vì đầu yêu thú kia chỉ còn cách đội thuyền có mười thước. “Rầm!” Yêu thú kia giống như mũi tiễn rời khỏi cung, từ ngoài khơi điên cuồng lao tới. Chỉ cần nhìn cũng biết lực trùng kích sắp tới sẽ có uy lực không nhỏ. La Dật ôm lấy La Băng Vân, tinh mang trong mắt bùng lên, mạnh mẽ cắn răng một cái, mắt thấy yêu thú đã sắp đánh tới boong tàu, dưới chân cũng không ngừng di động. “Phốc!” Một ngụm tiên huyết phun ra từ trong miệng La Dật nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng, thân hình không có nửa phần dừng lại. Bàn chân vẫn không ngừng phát lực đạp lên sàn tàu. Toàn bộ động tác lưu sướng như nước chảy mây trôi, chỉ ngắn trong vòng không tới một giây đồng hồ, thân hình La Dật đã chạy một đoạn, điên cuồng nhắm hướng phía buồng nhỏ trên tàu chạy tới. “Rầm rầm!” Mà cùng lúc đó, con yêu thú kia cũng đã tấn công lên thuyền. “Ca ca!” Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, ngay sau đó một trận những tiếng rạn nứt nối tiếp nhau. Thân thuyền lần thứ hai điên cuồng lay động. Từng đạo sóng xung kích lấy đầu thuyền làm trung tâm điên cuồng lan tràn khắp mọi nơi. “Phòng ngự!” Đệ tử La gia ở trong các gian phòng gần đó, sắc mặt cả đám nhất thời đại biến. Không biết là ai trước tiên quát lên một tiếng, tất cả mọi người mới phục hồi lại tinh thần. Tiếp đến, một loạt quang mang đa dạng không đồng nhất bùng lên từ trên người bọn họ phóng ra ngoài. Mọi người song song hai tay mạnh mẽ phóng ra, thực khí đông đảo cư nhiên ngưng kết thành một đạo lá chắn đủ mọi màu sắc, thẳng hướng phía sóng xung kính và vết rạn nứt màu đen nghênh đón. Nhãn thần La Dật nhất thời lộ ra một tia tinh mang, lập tức cắn răng mang theo thân thể La Băng Vân điên cuồng dịch chuyển theo hướng phía mép thuyền. Tại giờ khắc này, lưu quang thân pháp lúc trước La Dật tu hành ở phía hậu sơn được phát huy tới cực hạn. Điểm ấy cự ly, nếu đổi lại làm bình thường, sợ rằng La Dật cũng không thể dễ dàng thực hiện như vậy. Nhưng tại hôm nay, dưới loại tình huống này, một tức thời gian dường như được phóng đại lên vô hạn. Bình thường cảm thấy động tác mới lạ không được tự nhiên, hôm nay dưới áp bách sinh tử, cư nhiên tất cả động tác lại hoàn thành toàn bộ. Hơn nữa không có nửa phần mất tự nhiên. Trên thực tế, phảng phất có làm được những động tác này mới có thể tránh né dọc theo thân thuyền đang nhộn nhạo đầy sóng xung kích cùng với những vết rách màu đen lan tràn. “Ca ca...” Vết rạn màu đen điên cuồng lan tràn. Trùng, trùng trùng! Giờ khắc này, thân hình La Dật đã triển khai tới cực hạn. Lúc này hắn căn bản không có bất luận tư tâm ẩn giấu thực lực gì, lưu quang thân pháp dưới thực lực tầng thứ tám sơ kỳ đỉnh gia trì, bộc phát ra tốc độ khiến người ta kinh thán. Tốc độ La Dật cực nhanh, thậm chí trong mắt những người thực lực yếu kém chỉ để lại mấy đạo hắc ảnh hư huyễn! Liên tục thay đổi phương hướng. Rốt cục, dưới sự thi triển toàn lực của La Dật, khi hắn đi tới trước mặt mọi người, dưới chân mạnh mẽ dùng lực, thân hình chợt cất lên cao. Cú nhảy này cư nhiên đủ sức vượt qua cả chục trượng, cứ như vyaaj vượt lên trên hàng phòng ngự của mọi người vừa mới thiết lập. Hoàn hảo, sóng xung kích và vết rách màu đen đều tại phía trước, bởi vậy không có ai dùng chân khí phân bố lên trên đỉnh đầu. Có vậy La Dật mới dễ dàng vượt qua được. - Cuối cùng cũng thoát được. La Dật thở hộc ra một hơi, quay đầu lại... Chỉ thấy vết rách màu đen cùng với sóng xung kích bị mọi người liên thủ chặn lại phía trước không còn lan tràn được nữa. Mà ánh mắt La Dật cũng lập lòe một tia sát khí nhìn về phía yêu thú kia. - Tiểu Dật!... Ngươi không sao chứ? Băng Vân thế nào rồi? Mà chính vào lúc này, một trận những tiếng bước chân gấp gáp vang lên, ngay sau đó thanh âm lo lắng của La Vũ truyền tới. La Dật xua tay ý bảo không việc gì. Những người còn lại của tiểu tổ số ba, thần sắc đều mang phần lo lắng từ trong đoàn người chui ra. Vừa rồi là thời điểm dùng xong bữa cơm, bởi vì đêm nay phải trực suốt đem nên đại bộ phận mọi người trong tiểu tổ đều lựa chọn giống như La Dật là về phòng mình nghỉ ngơi dưỡng sức. La Băng Vân kỳ thực cũng trở về phòng tu hành, chỉ bất quá nàng sớm hơn mọi người một bước đi ra ngoài boong tàu mà thôi. Không có việc gì tự nhiên là muốn thưởng thức cảnh biển... Ai ngờ lại gặp đúng phải thời điểm kịch biến. Thời điểm phát sinh kịch biến, các thành viên còn lại của tiểu tổ số ba cũng như La Dật đều chuẩn bị xuất phát, có người vẫn còn đang tu hành. Thấy thân thuyền ba động kịch liệt, mọi người lúc này mới đi ra. Nói thì chậm nhưng sự việc lúc đó lại rất nhanh. Trên thực tế La Dật từ lúc rời phòng tới giờ cũng bất quá chỉ có hơn chục khắc thời gian mà thôi. Nếu không phải phản ứng đầu tiên của hắn là tìm La Băng Vân, chỉ sợ hắn cũng không kịp thời đi cứu nàng. Mà La Vũ đầu tiên còn phải đi kiểm kê những thành viên khác của tiểu tổ, tự nhiên so vứi La Dật muốn chậm hơn một chút. Chờ khi phát hiện La Băng Vân thì La Dật đã đem nào ôm lấy. Lúc này có muốn chạy đi cứu cũng đã chậm, đành đợi khi La Dật trở lại khu vực an toàn, mọi người mới lo lắng chạy tới. Thấy thần sắc ai nấy đều lo lắng không giống như giả bộ, La Dật thở nhẹ một hơi, cúi đầu thong nhìn qua La Băng Vân trong lòng... Sắc mặt La Băng Vân tái nhợt không một tia huyết sắc, đã rơi vào hôn mê. - Ta không sao... Trên đùi Băng Vân tỷ có điểm bị thương, bị mất nhiều máu nên rơi vào hôn mê. Hiện tại đã cầm máu rồi, không còn việc gì nữa.