Vũ Cực Đỉnh Phong

Chương 178 : Phi cầm uy mãnh

- Việc cấp bách lúc này là phải chậm rãi khôi phục chân khí tới điều kiện căn bản nhất. Đợi khi chân khí khôi phục, thương thế trong cơ thể được chân khí điều dưỡng, cũng sẽ chậm rãi lành lại. Trong đầu La Dật nhanh chóng vận chuyển các loại ý niệm, rồi lập tức, hắn bắt đầu quá trình khôi phục. Chân khí trong cơ thể tại trong quá trình khôi phục trước đó, đương nhiên đã lớn mạnh hơn vài phần, nhưng so với thời kỳ toàn thịnh, điểm ấy chân khí căn bản không tính là gì. Thế nhưng hiện tại thứ duy nhất La Dật có thể dựa vào, cũng chỉ là một tia chân khí này thôi. Triều Tịch Quyết tầng thứ nhất, Triều Tịch Quyết tầng thứ hai, Triều Tịch Quyết tầng thứ ba... La Dật vận hành chân khí từ tầng thấp lần lượt tới tầng cao. Chân khí trrong cơ thể qua quá trình này cũng chậm rãi tăng thêm. Đương nhiên, thời gian cũng đang lặng lẽ trôi qua. Tại vách đá dựng đứng bên dưới thân La Dật vài trăm thước, một đầu cự xà toàn thân bị quấn trong dây leo, lẳng lặng nằm trong gió lạnh. Hai mắt màu đỏ tươi của nó vẫn mở to, cái lưỡi của nó vẫn liên tục phun ra nuốt vào. Nhưng nếu nhìn kỹ, cũng có thể thấy được biểu tình dại ra trong mắt nó. Đúng như La Dật đã dự đoán, đám dây leo bên dưới đã cứu lại mạng con đại xà này. Chỉ là nhìn nhãn thần của nó, hiển nhiên dược hiệu vẫn còn tác dụng. Nhưng vào lúc này, một tiếng chim hót trong trẻo đột nhiên vang lên trên bầu trời. Lập tức, chỉ thấy từ trên trời cao, một đầu yêu thú phi cầm thật lớn và uy mãnh cũng bay vụt xuống/ Đôi cánh của nó nhanh chóng thu lại hai bên sườn, thân hình giống như mũi tên, bắn thẳng xuống, xuyên qua vô số dây leo, lao xuống vài trăm thước đến gần dặm, hướng thẳng phía biển mây cuồn cuộn. Tiếng kêu to bực này tự nhiên làm kinh động tới La Dật đang tu hành, hắn giật mình mở mắt! Cũng may hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng sẽ bị kinh động, thế nên vẫn chưa hoàn toàn dung nhập vào trạng thái tu hành. Bằng không chỉ một tiếng kêu to này, cũng đủ khiến hắn tẩu hỏa nhập ma. Trong lúc hắn đang trợn mắt, liền thấy một đạo bóng đen thật lớn đang bay xuống với tốc độ cực nhanh, chợt bay vèo qua mặt hắn. - Thứ gì thế? Trong lòng La Dật nhất thời cả kinh, cố nhịn đau thương thế trên người, vội vã nhảy tới bên mép vách đá, đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Trong biển mây cuồn cuộn, hắn chỉ có thể nhìn thấy một đạo bóng đen rơi thẳng xuống càng sâu bên dưới, nhưng lại không biết đó là thứ gì và vì sao lại rơi xuống như vậy. La Dật hoàn toàn không thể thấy rõ đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Chợt, dưới thân có tiếng nổ vang kịch liệt nhất thời truyền lên. Trong lòng La Dật lại cả kinh, cúi đầu nhìn tiếp. - Nghe thanh âm này, dường như là tiếng đánh vào vách đá. Nghĩ vậy, La Dật liền úp bàn tay xuống vách đá, chăm chú cảm nhận. Quả nhiên, một cỗ chấn động rất nhỏ bắt đầu truyền lên vách đá. - Lẽ nào đó là một con chim, cư nhiên hướng về phía đại xà kia? Biểu tình La Dật nhất thời hiện lên vài phần kinh hãi. Không thể tưởng tượng được, một đầu phi cầm đang bay trên cao mấy nghìn thước, cư nhiên nhìn thấy được chỗ sâu trong biển mây cuồn cuộn có một con đại xà? Đây là cỡ nhãn lực gì? Đang nghĩ ngợi, chỗ bàn tay úp trên vách đá càng cảm nhận được chấn động kịch liệt. Đôi mắt La Dật nhất thời ngưng lại, trong lòng thoáng tính toán thời gian một chút, chợt bừng tỉnh: - Xem ra lúc này vừa tới thời điểm Ngụy ngự linh đan tan hết dược hiệu, đại xà kia hẳn là bắt đầu phản kích rồi. Trong lòng La Dật suy đoán, nhưng dõi mắt nhìn xuống cũng chỉ thấy biển mây cuồn cuộn, hoàn toàn không rõ ràng lắm tình huống bên dưới. Hắn cũng chỉ có thể suy đoán trong lòng. Loại rung động kịch liệt này đủ giằng co trong đoạn thời gian rất dài. Lại thêm một tiếng chim hót cực kỳ trong trẻo vang lên. Trong lòng La Dật căng thẳng, biết cuộc chiến đã kết thúc. Hắn lập tức nằm xuống, ánh mắt len lén nhìn xuống bên dưới. - Tốt nhất là con chim kia chiến thắng, bằng không chờ đại xà kia trở về, ta sẽ không may rồi. Đang lúc La Dật bận suy nghĩ trong lòng. Đột nhiên, chỉ thấy một đạo cự ảnh màu đen thật lớn ầm ầm nổ bắn lên. - Lớn thật! Vừa rồi lúc con chim kia phi xuống, La Dật chỉ có thể thấy được một bộ phận thân thể của nó. Nhưng lúc này nó bay lên, La Dật cũng nhìn thấy rõ ràng. - Con chim này còn lớn hơn Tử vũ bằng điêu không chỉ ba lần. Hai cánh dang rộng cỡ chừng trăm thước, một lần vỗ cánh cũng vượt qua khoảng cách ít nhất trăm thước. Từ dưới bay lên, La Dật thấy đầu yêu thú phi cầm này mất không đến một hai giây, sau đó liền bắn thẳng về phía chân trời. Bên dưới đôi trảo cứng như kim thiết của nó là một con đại xà lớn cỡ mấy chục thước. Đại xà bị nó cắp chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích nửa phần. La Dật ngước đầu, nhìn theo con yêu thú phi cầm kia bay đi. Đủ qua một lúc lâu, La Dật mới hít vào một hơi thật dài. Thập Phương đại sơn này, nhìn từ bên ngoài thấy có vẻ yên bình, nhưng quá sai lầm rồi. Nơi này cách phủ đệ La gia cũng không tính là xa, nhưng đã có thể xuất hiện yêu thú uy mãnh bực này rồi, chỉ sợ càng tiến sâu vào bên trong sẽ càng nhiều hơn, mạnh hơn. La Dật ngẩng đầu nhìn bầu trời, lông mày thoáng nhíu chặt. Nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng đứng lên. - Có điều cũng hay, kể từ lúc này, ta thật ra có thể an tâm dưỡng thương rồi. La Dật nghĩ vậy, ánh mắt thoáng đảo qua bốn phía, lập tức ánh mắt nhìn vào trong xà động cao quá nửa thước kia. - Vừa rồi ta mệnh lệnh cho nó đi giết mấy con vật, nó phải đi ra ngoài một lúc sau đó đưa trở về. Hắn chui vào trong đó rồi lại đi ra, thế nên có thể biết được, bên trong này cũng không có sinh vật nào khác. Trong lòng La Dật thầm nghĩ. Yêu thú bị Ngụy ngự linh đan thao túng sẽ hoàn toàn mất đi linh trí, thậm chí là bản tính, chỉ biết hành sự dựa theo mệnh lệnh người thao túng. Nếu như bên trong có yêu thú, vô luận yêu thú kia có là đời sau của đại xà này, chắc chăn cũng bị nó giết chết rồi tha đi ra ngoài. Suy nghĩ một chút, La Dật cũng quyết định tiến vào trong này. - Bên ngoài quá mức nguy hiểm, vạn nhất lại kéo tới một đầu yêu thú cỡ lớn nào đó, trong khi bản thân mình đang tu hành, chẳng phải là ngồi chờ chết sao? Bên trong này hẳn là an toàn hơn một chút. Nghĩ vậy, La Dật lại nhìn đống thi thể khỉ bên ngoài. Nhưng lấy thể lực hắn hiện tại, cũng chẳng thể khiêng nổi một cỗ theo vào trong động. Rơi vào đường cùng, chỉ đành để lại đống thi thể khỉ kia ở chỗ này. Hắn khom người, sau đó chui vào trong động sâu thẳm. Lúc này đang vào buổi tối, La Dật căn bản không thể thấy rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có thể một đường sờ soạn men theo vách đá. Động sâu không biết bao phần, ngoằn nghòe khúc chiết. Chỉ là may rằng thân thể đại xà kia cực lớn, bên trong thật ra không có chỗ nào phải quỳ rạp xuống mới tiến vào được. Thế nên La Dật vẫn chậm rãi đi vào bên trong. - Động này thực ra đủ sâu, không biết bao nhiêu đây?