Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 164 : Con bài chưa lật của La Tam (1)
Oanh!
Một tiếng nổ vang “Ầm ầm” từ chỗ va chạm của hai trường đao. Điệu cười nhe răng dữ tợn trên khuôn mặt La Tam còn chưa tắt, nhất thời liền biến thành một mảnh kinh hãi.
- Cái gì?
Hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực cuồng bạo mạnh tới không thể địch nổi chợt từ trên thân trường đao của La Dật tuôn đến, hung hăng đánh lên trên người hắn. Một cỗ khí tức băng hàn nhất thời xâm nhập vào trong cơ thể hắn. Cư nhiên qua một lần va chạm, khiến toàn thân hắn cứng ngắc.
Phốc!
La Tam há mồm phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi vừa phun ra khỏi miệng liền hóa thành một bông hoa tuyết đỏ rực, rơi xuống đọng trên nền tuyết trắng xóa, nhìn qua cực kỳ yêu dị.
Thân thể La Tam càng hung hăng bay ngược ra ngoài.
Một chiêu! La Tam phun máu, bay ngược về sau.
Thân thể La Tam bay ngược về phía sau như một mũi tên, đang ở giữa không trung, miệng phun ra một ngụm máu tươi thật lớn. Trong mắt tràn ra vẻ sợ hãi.
Một chiêu, chỉ vẻn vẹn một chiêu? Chuyện này sao có thể?
Chính mình, chính mình thế nhưng là cường giả tầng thứ tám sơ kỳ, sắp đột phá đến tầng thứ tám trung kỳ a! Tên phế vật kia, không phải, không phải hắn chỉ có thực lực tầng thứ năm trung kỳ sao? Vì sao lại như vậy?
Trong lồng ngực La Tam đang cuộn trào kinh hãi tới cực độ và khó có thể tin được.
Nhưng khí băng hàn chỉ nháy mắt đã điên cuồng tán loạn trong cơ thể hắn, chỉ là chưa đến một tức thời gian, trên mặt hắn đã đọng lại một tầng băng mỏng. Khi hắn rơi xuống đất, ngay cả môi cũng đã biến thành màu tím xanh.
Nhưng thân hình La Dật không có dừng lại.
Sát khí của hắn với La Tam đã nồng nặc tới độ như thành thực chất, sao có thể đơn giản buông tha cho đối phương được?
Mặt mày như điện, biểu tình La Dật trầm lạnh như băng, thân hình hoảng động một cái, tức tốc phóng về phía chỗ La Tam rơi xuống.
- Tiểu súc sinh!
La Tam rơi xuống trên mặt đất, một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là máu tươi vừa phun ra ngoài đã lập tức bị biến thành một bông tuyết màu máu, yêu dị tới cực điểm. Mắt thấy thân hình La Dật một lần nữa lao tới cực nhanh, trong mắt hắn nhất thời nổi lên sắc giận ngập trời.
Nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều, chân khí Ương Kim Quyết tầng thứ tám sơ kỳ trong cơ thể mạnh mẽ vận chuyển, sắc mặt La Tam một lần nữa ửng hồng dị thường, miễn cưỡng khôi phục một tia hoạt động cho cơ thể. Lập tức, tay phải nhanh chóng đưa vào trong lòng, lấy ra một vật. Hắn còn chưa kịp đứng dậy, cứ thế nằm trên mặt đất rồi mạnh mẽ ném vật kia ra phía trước.
Một cỗ kim mang nồng nặc như thực chất bùng ra từ vật bên trong tay hắn.
Kim mang nồng nặc, trong nháy mắt bắt đầu hội tụ, hóa thành một thanh trường đao màu vàng thật lớn, đón đầu chém về phía La Dật.
Đao khí màu vàng!
Cỗ hơi thở này mạnh hơn không biết bao lần so với khí tức bản thân La Tam. Chưa tới gần nhưng La Dật cũng cảm giác được một cỗ nguy cơ khủng khiếp đang ập đến.
Khí tức này không mấy khác biệt so với đao khí màu vàng lúc chém giết La Hào trên Vân Khê Đảo.
Trong đầu La Dật vận chuyển ý niệm cực nhanh, sau đó liền biết được đây chính là con bài chưa lật được La Thiên Phách cấp cho La Tam.
Thảo nào, khó trách được mình qua đây rồi nhưng chưa thấy La Thiên Phách xuất hiện. Nếu La Thiên Phách đã hoài nghi mình là người giết La Thiên Thần, như vậy hắn cũng đoán được La Tam tự nhiên sẽ không phải đối thủ của mình. Đao khí màu vàng này chính là con bài chưa lật La Thiên phách dành cho La Tam để đối phó với mình sao?
Trong mắt La Dật bùng phát tinh mang, ý niệm trong đầu chỉ thoáng xẹt qua trong sát na, thân hình hắn không có nửa phần chần chờ.
Quyết không thể ngạnh kháng đao khí màu vàng này.
Đao khí màu vàng kia dài đủ hơn chục thước, nhô cao lên chém tới, ngay cả không khí xung quanh cũng phảng phất như bị một đao này hung hăng bổ ra làm đôi. Dưới đao phong ở hai bên đao khí màu vàng, hoa tuyết trong phạm vi mấy trượng cư nhiên hoàn toàn biến mấy vô tung vô ảnh, phảng phất như trên đao khí này ẩn chứa một cỗ ý niệm bá đạo đến cực điểm. Một đao chém ra, thiên địa vỡ vụn.
Đây là kỳ ý!
Đao ý này hiển nhiên chỉ là hình thức đơn sơ ban đầu, tuy rằng sắc bén cuồng bạo, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Thế nhưng, dùng để đối phó với La Dật hoàn toàn không có chút ý niệm lực mà nói, hiển nhiên cũng đủ rồi.
La Dật cắn chặt hàm, ánh mắt lãnh tính đến cực điểm.
Khẽ vặn eo, thân hình nhất thời ngừng lại một thoáng giữa không trung. Chợt, trường đao trong tay chỉ hướng phía đao khí màu vàng kia, ầm ầm huy trảm. Một đao ảnh màu tinh lam đột nhiên xuất hiện.
Một chiêu này không cầu phá địch, chỉ cầu mượn lực.
Oanh!
Tiếng nổ ầm ầm một lần nữa vang lên tại khu vực trung tâm viện lạc La gia, La Dật chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến cực điểm tuôn ra nhập vào trong cơ thể hắn. Cùng lúc đó, một cỗ ý niệm càng bá đạo cũng hung hăng chui vào trong đại não hắn.
Chỉ nghe được một tiếng “Oanh” minh hưởng, La Dật cảm thấy đại não mình chợt choáng váng trong chớt mắt, một ngụm máu tươi theo đó phun ra ngoài.
Nhưng thân hình La Dật không có nửa phần dừng lại. Mượn cỗ phản lực cường đại từ lần giao tranh vừa rồi, thân hình La Dật nhất thời bị đẩy ngược lại thật nhanh. Lưu Quang thân pháp nhất thời khởi động.
Lời nhiều, nhưng trên thự tế chỉ diễn ra trong nháy mắt. La Tam vung tay, đao khí màu vàng tuôn ra, La Dật đón đỡ, tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân hình La Dật bay ngược ra phía sau.
Nhìn thân hình La Dật mấy lần bay ngược ra sau, La Tam nằm trên mặt đất, con mắt nhất thời sáng lên, trên khuôn mặt hiện ra vẻ thâm độc dữ tợn đến cực điểm:
- Tiểu phế vật, đi tìm chết đi.
Cánh tay phải của hắn một lần nữa ầm ầm chém ra.
Lại thêm một đạo đao khí màu vàng điên cuồng tràn ra.
Nếu La Thiên Phách đã hoài nghi La Dật là hung thủ giết con của hắn, như vậy hắn làm sao không biết một đạo đao khí màu vàng chưua đủ giết chết La Dật? Thế nên hắn không chỉ cấp cho La Tam một đạo đao khí màu vàng, mà là ba đạo.
Đây mới chân chính là đòn sát thủ.
La Dật đang ở giữa không trung, trong miệng phun ra một đạo máu tươi, thấy đạo đao khí màu vàng thứ hai đang ập tới, con ngươi trong mắt chợt co rút lại. Nhưng, hắn không cảm thấy có gì bất ngờ.
La Thiên Phách có thể nghĩ đến, La Dật làm sao không thể nghĩ đến? Lúc trước La Hào có một đạo đao khí màu vàng, nhưng hắn vẫn phải chết. Nếu La Thiên Phách hoài nghi La Dật giết chết con hắn, tự nhiên không có khả năng chỉ cấp cho La Tam một đạo đao khí màu vàng.
Đương nhiên, La Dật cũng không biết được La Thiên Phách rốt cuộc đã cấp cho La Tam bao nhiêu.
Đạo đao khí màu vàng thứ nhất bị La Dật nghênh tiếp, sau đó La Dật phát lực tránh thoát khỏi phạm vi công kích, cuối cùng đạo đao khí màu vàng này hung hăng trảm xuống viện lạc.
Chỉ nghe ầm ầm một tiếng rung nổ trời, trung tâm viện lạc nhất thời xuất hiện một vết khe rãnh thật sâu rông chừng hơn mười thước.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
78 chương
1157 chương
38 chương
18 chương