Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 161 : Kịch biến (1)
Nhìn khung cảnh quen thuộc chung quanh, trên khuôn mặt La Dật cũng không nhịn được hiện ra vài phần tiếu ý. Nói đến, hẳn mấy người Xuân di cũng đã biết hôm nay mình trở về rồi đi?
Người đi qua bên đường khi thấy được La Dật, mọi người đều sửng sốt, lập tức lộ ra vài phần cổ quái. La Dật tự nhiên chú ý tới ánh mắt bọn họ, không khỏi sửng sốt. Lập tức, đầu lông mày chậm rãi nhíu chặt lại.
Phần Thiên Viện tọa lạc tại khu trung tâm la gia, chủ nhân những đời trước của tòa sân viện này đều là đệ tử dòng chính đời thứ hai. Nhưng tới đời này, mọi người trong La gia đều biết, chủ nhân hiện tại của sân viện đã không còn là đệ tử dòng chính La gia đời thứ hai nữa, mà là một đệ tử đời thứ ba, hắn tên La Dật.
La Dật cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng của đệ tử đời thứ ba gia tộc. Chỉ là, danh tiếng này của hắn không có bao nhiêu quan hệ với bản thân. Với tầng quan hệ là cháu trai gia chủ La gia đương nhiệm, là con trai của La Thiên Phong, thiên tài nổi danh nhất gia tộc trong vòng trăm năm qua, đồng thời cũng là tội nhân lớn nhất của gia tộc. Riêng hai điểm này thôi, cũng đủ tên tuổi hắn nổi tiếng trong toàn bộ La gia.
Nếu như nói có điểm danh tiếng gì liên quan đến tự bản thân hắn, chỉ sợ cũng là cái danh một gã phế tài.
Đương nhiên, hiện tại gã phế tài này đã triệt để xoay mình. Tại trên cuộc tỷ thí đầu năm mười sáu tuổi, gã phế tài hắn đã tỏa sáng trước toàn thể người La gia, biểu hiện ra thiên tư không tầm thường của mình. Thực lực Triều Tịch Quyết tầng thứ năm trung kỳ, dù trong các đệ tử La gia đời thứ ba, loại thiên tư này cũng được coi hàng thượng đẳng.
Một đêm sau khi La Dật tỏa sáng kỳ dị tại hồi so kỹ đầu năm mới, chính gã phế tài hắn lúc ở Tu Võ ngoại điện đã trình diễn một hồi hí kịch “Xích Thiết Vệ mắng ác nô”. Hành động này càng nâng cao tên tuổi hắn thêm một tầng trong La gia, chân chính trở thành người nổi danh nhất trong toàn bộ đệ tử dòng chính La gia đời thứ ba.
- Phần Thiên Viện vẫn là một mảnh yên lặng như trước. Sau khi từ biệt với hai người La Băng Vân và La Vũ, La Dật liền nhanh chóng xuất hiện tại trước cổng lớn tòa sân viện này.
Vừa rồi thấy được ánh mắt cổ quái của mấy người đi ngang qua, khiến La Dật một mực trầm tư. Chỉ là lúc này đã về tới cửa, La Dật cũng lắc đầu, quăng hết mọi nghi hoặc ra ngoài, nét mặt lộ ra vẻ tươi cười. Đi xa bảy tháng, không biết Xuân di hiện thế nào.
Vừa nghĩ, La Dật đi tiến về phía trước, đi tới chỗ cánh cổng đóng chặt, đưa tay gõ cửa.
- Ai đó?
Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng hỏi. Lập tức, cánh cửa mở ra.
Một gã sai vặt áo xanh thoáng nhô đầu, nghi hoặc nhìn ra.
Nhưng khi nhìn thấy La Dật, gã nô bộc áo xanh liền sửng sốt, lập tức vui mừng kinh hô:
- Thiếu gia? Thiếu gia người... Người... Người đã trở về.
Vừa nói, hắn vừa cuống cuồng mở rộng cánh cửa.
La Dật cười gật đầu, cất bước đi vào bên trong. Vừa bước vào hắn liền nhìn thoáng qua khắp xung quanh, tùy ý cười nói:
- Ừm, phu nhân đâu?
Vẻ mặt gã nô bộc còn đang vui mừng, nhưng khi nghe được La Dật hỏi, sắc mặt nhất thời biến đổi. Lập tức, thần tình cũng lộ ra vài phần đau khổ, cúi gục đầu xuống.
La Dật đợi mãi không thấy trả lời, không khỏi nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Nhưng khi thấy được vẻ đau khổ trên khuôn mặt đối phương, hắn liền sửng sốt, lại liên tưởng đến thần sắc cổ quái của mấy người vừa gặp trên đường, sắc mặt La Dật trong nháy mắt đã hoàn toàn trầm hẳn xuống.
Không hỏi nhiều, sau đó La Dật nhanh chóng đi thẳng vào gian bên trong.
Gã nô bộc thoáng sửng sốt một chút, sau đó vội vã đóng cửa đại môn, cũng chậm rãi đi theo phía sau La Dật vào bên trong.
Hoàn cảnh xung quanh vẫn chưa có bao nhiêu biến hóa. Dọc theo hành lang nhỏ lát đá xanh, bên trong thỉnh thoảng xuất hiện ba bốn lương đình nhỏ, bên dưới lương đình có nước suối chảy qua róc ránh, không biết chảy tới nơi nào. Tại phía đầu cùng hành lang là một bãi cỏ xanh, nơi đó có một cổng đá hình vòm bám đầy dây leo màu xanh, tại bên trong chính là viện lạc cư trú.
Chỉ là lúc này La Dật không hề có tâm tình đi thưởng thức cảnh sắc xung quanh. Vẻ mặt hắn âm trầm, một đường đi thẳng không hề dừng lại. Không lâu sau đã đi qua cổng đá vòm, đi tới trong viện lạc.
Đưa mắt đảo qua, toàn bộ viện lạc đều hiện lên trong mi mắt hắn.
Vài gã nô bộc, thị nữ đang quét tuyết trắng chung quanh sân. Nghe được tiếng bước chân, tất cả đều hiếu kỳ, quay đầu nhìn thoáng qua. Khi thấy được La Dật, trong mắt cả đám đều sửng sốt, rồi cả đám đều mừng rỡ hô lên:
- Thiếu gia!
Sau đó, mọi người đều ngừng tay, đứng thẳng người.
La Dật chưa có để ý tới bọn họ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một gã mặc áo đen ngay giữa sân.
Người này chính là La Lương.
Trên khuôn mặt La Lương đồng dạng cũng lộ ra thần sắc vui mừng, vội vã chạy tới trước mặt La Dật, sau đó cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong lòng, khom người cúi đầu nói:
- Thiếu gia, người đã trở về.
Trên khuôn mặt La Dật vẫn chưa có nửa phẩn vẻ tươi cười, ánh mắt mơ hồ lóe ra hàn mang, một cỗ sát khí nồng nặc chậm rãi lộ ra trên người hắn. Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt trái La Lương, lại chuyển rời xuống phía cánh tay trái của hắn.
- Là ai làm?
La Dật hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi hỏi.
Ngữ khí của hắn không tính là nghiêm trọng, nhưng càng muốn lạnh hơn so với tuyết trắng rơi lả tả kia.
La Lương đứng trước người hắn, toàn thân chợt run mạnh, xong thoáng cúi đầu. Một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn, nói:
- Thiếu gia, ngài vào thăm phu nhân.
Thân thể La Dật thoáng run lên, một lần nữa hít sâu một hơi, vỗ vỗ vai La Lương, cũng không nói thêm câu gì, sau đó liền đi về phía phòng khách.
Đi qua phòng khách, La Dật đi thẳng tới gian phòng Xuân di.
Nhưng khi La Dật nhìn thấy được Xuân di trong phòng, vốn vẫn đang cưỡng chế tâm tình, lúc này La Dật cũng không nhịn được kịch biến sắc mặt, toàn thân tràn ngập ra sát khí.
Phanh!
Chỉ nghe được một tiếng nổ vang, sát khí bộc phát, thực khí của La Dật cũng không tự chủ liền bạo phát ra theo, nhất thời đánh tan cửa cỗ bên người, văng cả ra ngoài.
Một tiếng nổ này cũng làm kinh động lão nhân đang nằm trên giường.
- Ai đó? Có phải La Lương không?
Thanh âm suy yếu phát ra từ miệng lão nhân.
Mái đầu lão nhân kia đã hoàn toàn biến thành hoa râm, khuôn mặt tiều tụy. Một đôi mắt hiện tại đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại đó là hai hốc mắt sâu khiến người ta thấy phải giật mình.
Năm nay Xuân di còn chưa tới năm mươi, nhưng trên khuôn mặt chưa già đã yếu đầy những nếp nhăn sâu.
Hiện tại thoạt nhìn phảng phất như đã già qua hơn phân nửa cuộc đời, trở thành mọt lão nhân gần đất xa trời.
Nàng cựa quậy tựa như muốn xoay người, nhưng thân thể quá mức suy yếu, dù thực hiện động tác hết sức đơn giản này cũng khiến nàng thở hồng hộc, không thể hoàn thành.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
78 chương
1157 chương
38 chương
18 chương