Vũ Cực Đỉnh Phong
Chương 133 : Đao khí màu vàng (2)
Oanh!
Nhưng ngay khi trường đao gần rơi xuống trên người La Hào, từ trên ngực La Hào, một đoàn kim quang đột nhiên cuồng thiểm. Ngay sau đó, đạo kim quang kia cư nhiên trong nháy mắt thoát ra khỏi ngực hắn, lăng không hóa thành một đoàn kim quang chói mắt tới cực điểm.
Đoàn quang mang kia chỉ chợt lóe lên tại không trung, trong nháy mắt liền ngưng tụ lại. Trong khoảnh khắc, cư nhiên hóa thành một đạo kim sắc, một cự đao ngưng thực! Cự đao này hung hăng va chạm với trường đao trong tay La Dật, nhất thời bộc phát tiếng nổ vang ầm ầm.
Cự đao màu vàng này như ngưng thành thực chất, thuần túy vô cùng! Dù là La Dật hiện tại bạo vọng đao khí cũng hoàn toàn không thể đánh đồng! Đao ngưng thực rất nặng, ẩn chứa một cỗ lực lượng bạo ngược, cuồng phách đến cực điểm.
Sắc mặt La Dật nhất thời biến đổi, chỉ vằ tiếp xúc, hắn liền biết được, cỗ lực lượng này không thể tiếp đỡ.
Sắc mặt đột biến, hắn đành cắn răng, trong nháy mắt khi cỗ lực lượng nghịch phản tập thân, thân hình La Dật liền chuyển.
Oanh!
Lôi Bộ!
Một tiếng nổ vang như tiếng sấm, tốc độ La Dật vốn đã cực nhanh, trong nháy mắt này, cư nhiên hoàn toàn mờ ảo rồi biến mất.
Đao khí màu vàng ngưng trọng tới cực điểm kia trong nháy mắt liền mất đi mục tiêu, ầm ầm đâm thẳng ra, lập tức, hung hăng chém xuống trên mặt đất...
Oanh!
Trong tiếng nổ ầm vang, đất rung núi chuyển. Lập tức, một vết rách sâu thật lớn cỡ mười thước xuất hiện trên mặt đất.
Thân hình La Dật xuất hiện tại một chỗ cách đó hơn chục thước, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng chạm rãi tràn ra một tia máu đỏ thẫm.
Chỉ trong nháy mắt tiếp xúc, La Dật liền cảm thấy nội tạng của mình phải chịu đựng một cỗ trùng kích thật mạch! May rằng hiện tại hắn đã là cường giả tầng chín tủng kỳ, cường độ nội tạng trong cơ thể đã sớm đề cao trình tự hơn rất nhiều, bằng không... Lần này hắn chết chắc.
Nghiêm sắc mặt, ánh mắt La Dật nhìn thẳng về phía La Hào...
Cỗ lực lượng kia hiển nhiên không phải là của bản thân La Hào.
Dưới va chạm kịch liệt như vậy, tuy rằng La Hào được cỗ lực lượng kia cứu lại một mạng, thế nhưng thân hình cũng chịu lực phản hồi, hung hăng ngã người ra ngoài, phun ra vài ngụm máu ngay giữa không trung, rơi xuống tại bên ngoài cách đó hơn chục thước.
Sắc mặt hắn thành một mảnh tái nhợt, trong miệng liên tục trào ra bọt máu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh khiếp và sợ hãi, hiển nhiên đã thụ trọng thương...
- Đao khí thật bá đạo, cỗ lực lượng này, hẳn là của La Thiên Phách đi...
Trong đầu La Dật hồi tưởng lại đao khí màu vàng như ngưng tụ thành thực chất kia, so ra không mấy khác biệt với đao khí La Thiên Phách lăng không chém ra tại lễ đầu năm.
Điều này, không khó để suy đoán.
- Nếu như không phải ta đã đề thăng tới tầng chín trung kỳ... Nếu chỉ là tầng tám đỉnh phong viên mãn như trước, gặp phải cỗ lực lượng này, chỉ sợ sẽ phải ngã xuống.
- Hơn nữa, hiện tại dưới tiền đề ta có Lôi Bộ... Nếu như không có Lôi Bộ, lấy lực lượng hiện tại của ta, cứng rắn va chạm với nó, kết quả cuối cùng vẫn phải tử vong.
Sắc mặt La Dật âm tình bất định.
- Tuy rằng không biết La Thiên Phách đã dùng phương pháp gì lưu lại trên người La Hào một đạo đao khí... Thế nhưng, xem ra La Thiên Phách này vẫn rất coi trọng tên nhi tử phế tài này...
La Dật hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn về phía La Hào.
Hiện tại, thần khí La Hào hiển nhiên đã có chút hoảng hốt rồi...
Va chạm kịch liệt như vậy, La Hào lại không có nửa phần chuẩn bị... Không chết, đã phải cảm tạ đạo đao khí kia lắm rồi.
Thần sắc La Dật âm tình bất đinh, sau một lát, sát khí lại bùng lên.
- Vô luận thế nào, ngày hôm nay, ta nhất định phải giết hắn rồi.
Trường đao trong tay nhất thời rung lên, trên người La Dật hiện ra quang mang màu tinh lam ngưng thực. Hắn không xác định được trên người đối phương có còn đạo đao khí thứ hai nữa không, tự nhiên không dám lại gần người đối phương lần nữa.
Trường đạo dựng thẳng lên, lập tức, ra sức chém xuống.
Tê!
Tiếng không khí bị xé tan, lam mang khắp toàn thân La Dật tại trong khoảnh khắc liền ào ào hướng về phía trường đao kia. Khi trường đao hoàn toàn chém ra, một đạo cự nhận màu tinh lam cực kỳ ngưng tụ nhất thời thoát ra khỏi thân đao, hướng về phía La Hào trên mặt đất, điên cuồng chém tới.
Hiện tại thần trí La Hào đã có chút không rõ ràng, trong ánh mắt ngước lên cao, hình ảnh cự nhận màu tinh lam mạnh mẽ hạ xuống, hắn nhất thời khôi phục lại tỉnh táo.
Nhưng ngay lập tức, đôi mắt hắn lại bao phủ bởi vẻ kinh hãi và tuyệt vọng.
- La Dật! Ngươi dám giết ta, cha ta, sẽ không bỏ qua cho ngươi! A...
Trong nháy mắt khi trường đao chém xuống thân thể, trong mắt La Hào lại đột nhiên hiện ra vẻ điên cuồng tới cực điểm, trong mắt hừng hực lửa oán giận ngập trời. Hắn khàn giọng hô to một tiếng, đao ảnh hung hăng đập xuống trên người hắn...
Oanh!
Không có đạo đao khí màu vàng thứ hai xuất hiện, cự nhận màu nam nện thẳng xuống trên người La Hào. Mặt đất ngay dưới thân hắn cũng bị đập ra một cái khe thật lớn, phát ra một tiếng nổ, bụi bay tán loạn.
Trong tiếng hét thảm cuối cùng của La Hào, hắn ôm theo vô hạn oán hận và cừu hận với La Dật, thân hình biến thành một bãi thịt nát...
Thần sắc La Dật hững hờ, thu lại trường đao, nhìn La Hào biến thành một bãi thịt nát. Lập tức, đầu lông mày thoáng nhíu lại.
- Xem ra La Thiên Phách kia chỉ cho hắn một đạo đao khí màu vàng... Nguyên bản còn dự định tìm hiểm xem La Thiên Phách đã dùng cách nào lưu lại thứ này cho La Hào, không nghĩ tới...
Nhìn thân thể La Hào đã hoàn toàn biến thành thịt nát, đầu lông màu La Dật một lần nữa nhíu lại... Tuy rằng thủ đoạn La Dật mạnh mẽ, nhưng cũng không biến thái... Hắn chỉ lo lắng La Hào còn có đạo đao khí màu vàng thứ hai, thế nên hắn sử dụng lực lượng có phần quá mức. Không nghĩ tới cuối cùng lại khiến đối phương biến thành thịt vụn.
Lẳng lặng nhìn xung quanh một phen, toàn bộ thành viên tiểu tổ số một đã bị hắn chém giết.
Trong mắt La Dật thoáng lấp lóe, cũng khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ngươi đã lựa chọn đối đầu với ta... Chớt trách ta thủ đoạn độc ác...
Nói rồi, hắn hít sâu một hơi, La Dật ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía.
Mùi máu tanh đã dần tràn ngập ra bốn phía, từng đợt tiếng rít gào của yêu thú đang ở phía xa vọng tới, đôi mắt La Dật cũng xẹt qua mấy phần suy tư.
Sau một lát, trong mắt La Dật xẹt qua một tia do dự. Hắn quay đầu nhìn thi thể các thành viên tiểu tổ số một, cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia quả đoán.
Quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một hướng phía sâu trong Vân Khê Đảo, lập tức, thân hình cũng hóa thành một đạo ảnh xám, bay thẳng về phương hướng đã chọn...
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Dần dần, mấy đầu yêu thú độc hành bị mùi máu tươi khuếch tán hấp dẫn lại gần đây trước tiên. Lỗ mũi chúng không ngừng nhấp nháy, con ngươi màu đỏ tươi điên cuồng tản ra hồng mang, phảng phất như đang tìm kiếm gì đó.
Một khi chúng nó lộ thân hình ra khỏi cỏ hoang, thấy thi thể các thành viên tiểu tổ số một, hồng mang trong mắt nhất thời đại thịnh, sau đó điên cuồng xông tới.
Truyện khác cùng thể loại
393 chương
78 chương
1157 chương
38 chương
18 chương