Vụ Cốc
Chương 57 : Món ăn mặn thứ mười bảy – Trở về [nhất]
Editor: Sakura Trang
Trăm hoa khoe sắc, một người nam tử nhàn nhã nằm tựa vào ghế, hắn người mặc một thân áo dài xanh nhạt, dung nhan tuấn mỹ để cho người quen nhìn mỹ nhân như cung nội thị nữ cũng không khỏi ghé mắt. Lần này đi ra ngoài, quả thật có suy nghĩ trở về, kiên định của nam nhân hắn nhìn ở trong mắt, sau chuyện này hồi tưởng cũng không khó đoán nguyên nhân bên trong. Đối với việc vô điều kiện toàn tâm bỏ ra, phải nói không bị cảm động là giả, nhưng cảm động hơn, càng nhiều là không đáng giá cùng thương tiếc.
Không đáng giá vì y rõ ràng bình thường tâm trí ẩn nhẫn chắc như bàn thạch, nhưng còn bị những thứ quan niệm chủ tớ của huấn luyện ám vệ trói buộc thật sâu, lại vì y không suy nghĩ cho bản thân, luôn kiềm chế cảm xúc của mình kiềm chế đến nỗi bản thân cũng quên mất nó ở xó xỉnh, thương tiếc y một lòng chỉ suy nghĩ vì hắn cái người cốc chủ này.
Ngược lại không phải là cảm thấy bản thân có cái gì không tốt, hắn sớm thành thói quen cảm giác thân ở chỗ cao, nhưng cũng không đến mức cảm thấy có thể để cho người bởi vì mình mà bỏ qua sự kiêu ngạo của nam nhân, thậm chí tới mức chịu ánh mắt khác thường của người khác.
Huống chi, người nọ đã bị mình đặt ở trong lòng, làm sao cũng không cách nào buông tay ra.
Vì vậy, thân phận bại lộ hắn mới có thể chịu khoản giao dịch đến từ hoàng đế kia, tuy nói cũng có nguyên do trong cốc, nhưng nhiều hơn là mượn hộ tống tướng quân mà tạm rời xa Dong thành, chỉ vì làm cho nam nhân suy nghĩ một chút về mọi việc, không bị mình ảnh hưởng, thật sự suy nghĩ một chút.
Dĩ nhiên, cái gọi là tạm rời, ý chính là thời gian không lâu.
Liếc mắt trợn trắng nhìn đông đảo thị vệ nói là bảo vệ thực ra là giám thị vây ở không xa, Từ Trinh nhắm mắt gõ ngón tay một cái, lập tức có nội giam tiến lên.
“Có thể được gặp Hoàng thượng hoặc là Vương gia.” Cảnh Hạo Trăn không chỉ là Trấn viễn tướng quân suất lĩnh đại quân, lại là huynh trưởng của hoàng đế đương triều, Trữ vương gia. Cho nên, trừ trong quân đội, đa số người vẫn thói quen xưng Trữ vương hoặc Tứ vương gia, mà Từ Trinh ban đầu gọi hắn tướng quân, quả thật mang theo điểm ý châm chọc.
Thái giám Trẻ tuổi một mực cung kính hành lễ lần nữa, trả lời nội dung nhưng trước sau như một, “Hoàng thượng gần đây bận bịu với chính vụ, giờ phút này bái kiến quả thực không ổn; Trữ vương gia thân thể không khỏe cũng không tiện gặp khách.”
Từ đem vị khách quý này mang vào trong cung, cái vấn đề này hắn trả lời qua vô số lần. Dĩ nhiên căn cứ thời gian khác nhau, nội dung sẽ có chút ít sai lệch, nhưng dựa theo phân phó, chung quy chính là không được gặp. Cũng may vị này nghe xong chưa bao giờ tranh cãi, ngược lại là nhàn nhạt cười nhắm mắt nghỉ ngơi, ngược lại là một chút không khó hầu hạ.
Vì vậy, khi nội giam nói xong định lui ra, cũng không nghĩ tới Từ Trinh lại sẽ đứng dậy. Hắn hơi sững sờ, vừa định đi đỡ, lại thấy nam nhân bước chân không yên khoát tay một cái, chẳng qua là ngừng tại chỗ một lúc, đợi choáng váng lúc ban đầu qua đi, liền bước chân đi về phía bên ngoài viện.
“Dung công tử.” Thị vệ một mực canh giữ ở xa xa nhìn toàn bộ ở trong mắt, Từ Trinh động một cái, thì có một người rời đội đi ra, “Có gì phân phó, để cho hạ nhân đi làm là được.”
Người này là đội trưởng đội thị vệ, một mực đối với Từ Trinh cung kính có thừa, Trinh cũng không phải cọc gỗ, cho dù người bị trọng thương cũng không khó khăn phát hiện, tầm mắt chuyên chú ngưng tụ ở trên người mình kia cố gắng ẩn núp trong đó đồng tình và thương tiếc.
Từ Trinh sờ mặt mình một cái, trong lòng không khỏi có chút không biết làm sao, trên mặt như cũ hơi lộ vẻ cười, lời nói cũng là vân đạm phong khinh, “Dung mỗ có tay có chân, cần gì mọi chuyện phải sai bảo người khác?”
Thị vệ trưởng ngớ ngẩn, nhất thời có chút luống cuống, ngay cả làn da cũng hơi đỏ lên. Hắn cũng không biết thân phận của Từ Trinh, chỉ biết là trước đây không lâu Hoàng thượng mang đến trong cung, bị thương thật giống như một khắc sau liền lại đột nhiên tắt thở.
Nhưng hết lần này tới lần khác sống lại.
Cho dù trong ngoài đều bị thương, cho dù kịch độc phát tác, coi như ở lúc trị liệu ảm đạm, cũng chưa từng có nửa câu than phiền, nửa tiếng kêu đau.
Làm một thị vệ trong cung, người được cung chiều hắn thấy không ít, từng nam tử so với nữ nhân còn muốn xinh đẹp tuyệt trần, còn muốn nhu nhược, hắn tuy không tính là có nhiều chán ghét, nhưng cũng tuyệt đối chưa nói tới thích. Nhưng lại chưa thấy qua người không chỉ có dung mạo xuất chúng, tính tình cũng có thể kiên cường như vậy.
Rõ ràng khác với người khác, nhưng không có được nửa điểm chú ý của Hoàng thượng, chỉ vì cùng chung trở về còn có vị Vương gia viễn chinh trở về kia, mà Vương gia kia tựa như cũng bị chút ngoại thương.
Thị vệ trưởng ngầm cười khổ, hắn đối với Trữ vương ước mơ nhiều năm, hôm nay nhưng vì một nam sủng…
“Vị đại nhân này?” Vốn là chỉ muốn trêu chọc một chút, nhưng không ngờ người này có thể nhìn mình ngây ngẩn mất thần. Từ Trinh nhịn được kích thích trợn trắng mắt, đưa tay lắc lư trước mắt hắn.
Lúc hồi thần, đầu thị vệ cũng sắp bốc khói, cũng may nhiều năm cương mặt, trên mặt không quá nhìn ra được. Hắn cúi đầu ôm quyền, mượn điều đó che giấu lúng túng, giọng nói như cũ cực kỳ cứng nhắc, chỉ có một chút lo âu trộn trong đó, “Dung công tử thương thế tốt, không thích hợp đi đi lại lại. Phía trên phân phó, để cho mấy người thuộc hạ tận tâm hầu hạ, công tử cần gì, giao cho mấy người thuộc hạ đi làm là được.”
Từ Trinh nghe vậy đột nhiên bật cười, “Tận tâm phục dịch? Không phải nghiêm ngặt trông chừng sao?” Lúc hắn nói những lời này, một chút nhuệ khí thoáng qua trong mắt, vẻ mặt rõ ràng thanh đạm ôn hòa kia lại để cho cả người thị vệ kéo căng, mồ hôi lạnh đầm đìa. Xa xa ngoài cửa viện, một người nội giam lặng lẽ lui ra. Từ Trinh nhìn thấy, cũng không có lên tiếng ngăn lại, chẳng qua nụ cười dịu dàng nhìn thị vệ cứng còng trước mặt, cho đến hắn khó khăn dời đi ánh mắt, lúc này mới xoay người, không nhanh không chậm bước đi.
Thẳng đến lúc này, thị vệ đội trưởng mới hiểu rõ, người phía trước cũng không phải là công tử suy nhược tay trói gà không chặc, càng không phải là cái người đáng thương gì bị Hoàng thượng chọn trúng mang vào trong cung, dùng để cưng chìu. Do dự một lát, hắn chỉ đành phải chỉnh đốn tâm tư không tiếng động đuổi theo, cho dù đơn giản ở bên cạnh, cũng không khống chế được thần kinh căng thẳng như cũ.
Nội giam lúc này trở về, thấy chính là cảnh tượng như vậy. Thị vệ trẻ tuổi lưng thẳng tắp đứng ở bên cạnh Từ Trinh, đầu của hắn hơi thấp, tay phải vịn ở trên trường kiếm nhưng là nổi lên gân xanh, thật giống như đang cố nén kích thích rút vũ khí ra vậy, lúc này mơ hồ đang run run.
Bóng dáng mình hoàng bất ngờ trở nên xa xôi, nội giam kinh hãi vội vàng tỉnh hồn, chạy mấy bước nhỏ đuổi theo.
“Mời mời, Hoàng thượng ngài cuối cùng cũng chịu gặp ta.” Người trong sân thấy người đến, vội vội vàng vàng một mảnh một mảnh. Mà người nào đó nhưng không động một chút, biếng nhác đất nằm ở trong ghế, chống đầu nhìn về phía thanh niên đang nổi giận đùng đùng từng bước ép tới gần về phía mình.
Thanh niên cả người long bào minh hoàng chói mắt, toàn thân tản ra khí thế đặc biệt và uy nghiêm của hoàng gia. Chỉ tiếc Từ Trinh nhưng là không chịu ảnh hưởng chút nào, hắn coi thường tầm mắt như thiêu đốt của hoàng đế, nhặt viên bồ đào bỏ vào miệng, còn tận lực từ từ cắn vỡ vỏ ngoài, tỉ mỉ nhai để thưởng thức. Hoàng đế giận dữ, gần như liền muốn mắng thành tiếng, nhưng chung quy chẳng qua là hít sâu một cái, cắn răng nghiến lợi mở miệng nói, “Ngươi dám đại khai sát giới, trẫm sẽ dám phá hủy sân đẹp mắt này.”
Đối với con gián đánh không chết cái này, Cảnh Triệt chính là không bội phục cũng không được. Nếu không phải Tứ hoàng huynh yêu cầu mãnh liệt, hắn căn bản là quên còn có một người bị bao vây trùng trùng, bộ dáng cả người là máu còn quơ múa lợi kiếm, thật là giống như ác quỷ tử thần.
Chỉ tiếc những vết thương kia nhưng không phải là giả. Bảy ngày không tới liền dám bắt người uy hiếp, càng làm cho hắn không tưởng được.
“Yêu quý hoa cỏ, là chuyện tốt.” Từ Trinh nhướng mày cười, từ từ vuốt ve cánh tay phải luôn đều không nhúc nhích nửa phần, “Chỉ là có chút, tiểu dân nhưng là không chờ được.”
Nghe vậy, đế vương trẻ tuổi cũng không tránh áy náy, hắn lặng lẽ nhìn về phía cánh tay ẩn núp ở trong tay áo của nam nhân, một lúc lâu mới mở miệng nói: “Toa thuốc trẫm đã sai người tìm được, trên đó còn thiếu hai phần dược liệu…”
“Trúc xạ và dương hoa là đặc biệt chỉ Vụ cốc mới có.” Từ Trinh nhàn nhạt mở miệng, có nhiều hứng thú thưởng thức biểu tình trợn to hai mắt của Cảnh Triệt, “Chẳng qua là ngày gần đây cho dù như thế nào cầu kiến, lại không ngài nửa điểm hồi âm. Coi Coi như Dung mỗ nghĩ nói, cũng quả thực không có tiền vốn.”
Cảnh Triệt cau mày, suy nghĩ một hồi trầm giọng nói: “Dù vậy, trẫm lấy được cũng không phải là việc khó. Ngươi lần này coi như, rõ ràng là đang nóng nảy rời đi.”
Từ Trinh cười, “Hoàng thượng anh minh.” Giống như Cảnh Triệt đối với Cảnh Hạo Trăn vậy, ở trong lòng hắn cũng có người không bỏ được và chuyện tâm tâm niệm niệm.
Ba tháng, đã sắp đến kỳ hạn cuối cùng.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
39 chương
82 chương
84 chương
199 chương
106 chương
13 chương
9 chương