Vụ Cốc
Chương 20 : Món ăn mặn thứ năm – Cục [lục]
Editor: Sakura Trang
Kèm theo tiếng bước chân rời xa, cửa gỗ “chi nha” một chút từ từ khép lại, Chung Nghị vẫn quỳ nằm ở chỗ này như cũ, cho đến khi Từ Trinh đi xa, lúc này mới thả hơi ngã xuống giường. Bên trong yên lặng, một tiếng “Bịch” đặc biệt rõ ràng, giường của Chung Nghị vô cùng cứng rắn, y cũng đã quen, nếu là bình thường một chút như thế, tuyệt đối khớp xương sẽ không phát ra một tiếng vang. Chỉ là lúc này, toàn thân y yếu ớt, sóng nhiệt từng từng đợt cuộn lên trong người, rồi khi ngã xuống thì cảm giác y phục cọ lau vào người cũng đủ cho y run lên, co lại thành một đoàn.
Trong mắt tất cả mọi người, Chung Nghị là một người cứng cỏi cường đại, mà nam nhân như vậy, lúc này lại đang run run mà đi xuống dùng tay cố gắng cởi dây lưng trên eo. Tiếng thở của y hổn hển, một động tác vô cùng đơn giản, lại tiêu hao hết tất cả tâm thần của y. Cuối cùng, nam nhân đơn giản bắt đầu kéo xé lung tung, vừa có khe hở liền không kịp chờ đợi mà thò tay dò vào trong quần, điên cuồng mà ma sát thứ nóng rực giữa hai chân.
Tiếng nước ẩm ướt rất nhanh thì trở nên rõ ràng, trong tiếng thở dốc rối loạn thậm chí còn nghe rõ cả tiếng giường gỗ lắc lư, tiết khố chưa cởi ra treo ở háng, bị vật cứng cao vót thành một cái lều, đỉnh đã kéo căng vải từ lâu, nhưng cực hạn lúc đầu, đang bị tay phải ma sát trên dưới mà không ngừng lan tràn, không tự chủ càng khắc họa rõ ràng hơn hình dạng vành nón.
“Ừ…”
Chẳng biết thủ dâm như vậy bao lâu, làm nữa cũng không kìm nén được bản thân, khi phát ra tiếng thở dốc thứ nhất, nam nhân thấy đến hơi thở cũng trở nên nóng hổi. Động tác trên tay càng thêm dồn dập cũng mang đến cho y sự giải thoát, ngược lại càng thêm khó có thể chịu đựng được, y co giật mà nắm đồ vật ướt nhẹp trên tay, nơi đó vô cùng sưng đau, không ngừng chảy ra dịch thể dâm mỹ ướt dính, nhưng vẫn không có dấu hiệu phóng thích.
Nơi khó có thể mở miệng giống như bị con kiến cắn, càng kích thích phía trước, phía sau càng có thể cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy rõ ràng khó có thể chịu đựng. Y càng dùng sức cong hai chân, khi mông thịt rắn chắc hé ra một khe thì, tràng đạo không khống chế được co rúc lại, cầu khẩn được tiến vào và xỏ xuyên qua. Cảm giác như vậy hầu như khiến Chung Nghị phát rồ, tốc độ trên tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng, y thở hổn hển rên rỉ, lại cho dù thế nào cũng không thể đạt đến cao trào.
Hạ thân nam nhân ướt thành một mảnh, phần lớn dịch thể bị bàn tay lau tại bụi cỏ, không chỉ có nhuộm ướt lông cứng rắn càng khiến bên trong khắp nơi đều dính thứ này. Dù có chậm chạp đến thế nào lúc này Chung Nghị cũng đã hiểu rõ, nếu như muốn giải thoát, nếu như muốn chấm dứt hiện trạng phiền lòng này, chỉ cố gắng kích thích cũng không có tác dụng. Chợt nhớ đến góc tường ở phòng ngoài có một cây gậy trúc, còn tồn tại một ít lý trí nam nhân cảm thấy thẹn muốn chết, nhưng không thể không cắn chặt hàm răng, dùng sức cố gắng muốn xuống giường.
Nhưng mà, bị tình dục xông đến nam nhân ý nghĩ không rõ đã quên y phục vừa nãy của mình, khẽ động như vậy, vải vóc bừa bộn gần như cuốn y thành một đoàn, cả người bị vướng ngã quỵ về phía trước, khiến cho cuối cùng tiết khố cũng bị kéo rơi, lộ ra chỗ mông dù hơi ít nước so với chỗ đó nhưng lại có độ co dãn. Ván giường cứng rắn cọ đến đầu ngực, Chung Nghị than nhẹ, bản năng kẹp chặt hai chân, không nhịn được run lên. Từ lâu y phục của y đã bị mồ hôi làm ướt, hô hấp càng thêm ồ ồ, Chung Nghị cảm thấy thân thể của mình rõ ràng nóng như thiêu cháy, nhưng trong đầu lại lạnh một mảnh.
Chung Nghị nhắm chặt hai mắt, không ngừng nhắc lại mệnh lệnh cuối cùng Từ Trinh giao cho mình, y cắn chặt môi dưới. Vị tanh mặn khiến y thoáng thanh tỉnh một chút, nam nhân chậm rãi chống đỡ cơ thể mình, từng bước từng bước đi xuống giường. Chung Nghị lảo đảo đi tới, mỗi bước đi giống như sẽ lập tức ngã xuống vậy, y phục bừa bộn bởi vậy mà rơi trên mặt đất, lộ ra thân thể tinh tráng của nam nhân. Mặt trời chiều ngã về tây, ánh sáng màu cam ấm áp chiếu từ cửa sổ vào, từng dich thể trong suốt bị nhuộm sáng ngời, chúng nó trườn xuống, theo làn da rắn chắc từ trong bắp đùi chảy xuống mứt cá chân, ngay cả giữa mông đều có thể nhìn thấy nước bọt ướt át.
Tần suất nam nhân thở dốc càng ngày càng nhanh, từng giọt mồ hôi lớn chảy xuống cằm y, sau đó “Tịch tịch: một chút rơi trên mặt đất. Vị trí gậy trúc cũng không coi là xa, nhưng Chung Nghị là cảm thấy giống như đi trăm năm vậy, thật vất vả đến được chỗ đó, bắp đùi vốn mạnh mẽ cũng đã không chịu nổi run rẩy.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
39 chương
82 chương
84 chương
199 chương
106 chương
13 chương
9 chương