Vụ bí ẩn ngôi nhà bị thu nhỏ
Chương 14 : Bức tranh bị ma ám
Con vật rẽ không khí như một viên đạn... rồi đập đầu vào một bức tường vô hình. Con beo rơi trở xuống đất. Nó rên rỉ lùi trở về chính giữa khu rừng thưa, nằm xuống đất, vẫn nhìn ba thám tử bằng cặp mắt xanh lục.
- Sa... sao vậy? - Bob cà lăm.
Peter kéo cành cây ra, đưa tay tới và... đụng phải một vách cứng trong suốt.
- Kính! - Peter sửng sốt nói - Con beo bị nhốt trong lồng kính to. Và do tấm kính quá gần, nên bọn mình không thấy. Thật ra cả khu rừng thưa này nằm trong một lồng kính.
- Tất nhiên! - Giọng nói to như sấm của ông râu hung vang lên - Chẳng lẽ lại để cho con thú này tự do đi dạo giữa đường phố Rocky!
- Đúng... làm như vậy an toàn hơn. - Hannibal ấp úng, vẫn chưa hết sợ.
- Thưa chú, - Bob hỏi - tại sao chú nhốt nó trong lồng kính mà không nhốt trong lồng song sắt bình thường?
Người đàn ông khổng lồ tóc hung trả lời bằng giọng cộc cằn:
- Để dễ quan sát chuyển động, cơ bắp uyển chuyển của con vật, cách nó đi, cách nó ngồi, cách nó há mồm v.v.
- Chú chính là danh họa! - Hannibal thốt lên - Tên chú là Maxwell James!
- Và chắc là chú đang vẽ con beo này, phải không ạ? - Bob hỏi.
- Hiện tôi đang thích những chủ đề lạ và tôi vẽ rất nhiều thứ có nguồn gốc châu Phi. Như cái lao này chẳng hạn. Đây không phải là kiểu lao thường gặp. Nhìn cái mũi này, thon dài. Lao đặc biệt để săn sư tử. Nhưng còn có thể dùng việc khác nữa!
Ông Maxwell James vừa nói vừa huơ cây lao nhọn về hướng ba thám tử. Rồi ông nói thêm bằng giọng khắt khe:
- Bây giờ các cậu phải cho tôi biết các cậu lẻn vào xưởng vẽ của tôi để làm gì?
- Tụi cháu chưa hề đặt chân vào xưởng vẽ của chú. - Peter kịch liệt phản đối.
- Dù sao, các cậu cũng đang ở trên đất nhà tôi. Để làm gì, nếu không phải để lục lạo và rình rập tôi?
Hannibal bước một bước lên phía trước.
- Thưa chú, tụi cháu là thám tử. Tụi cháu đến đây để nói chuyện với người phụ việc của chú, Skinny Norris. Tụi cháu...
- Norris! Thằng du côn đó hả! Bây giờ tôi biết rõ các cậu cũng thuộc loại người như nó thôi. Vào nhà đi, tôi sẽ gọi cảnh sát.
Ông họa sĩ vừa nói vừa huơ cây lao đe dọa. Ba thám tử không nói tiếng nào và bước đi. Chẳng bao lâu cả nhóm đến một tòa nhà cao rộng, trông giống như lâu đài. Ông Maxwell James cho ba cậu vào một phòng làm việc có bốn vách tường phủ đầy sách.
- Nếu chú gọi cho cảnh sát, - Hannibal nói - thì xin chú hỏi ông cảnh sát trưởng Reynolds, ông ấy biết rõ tụi cháu.
- Thế à? Biết rõ à?
Ông họa sĩ có vẻ lưỡng lự.
Hannibal chụp lấy cơ hội để giải trình.
- Xin chú xem danh thiếp của tụi cháu, - Hannibal đề nghị - có thể sẽ làm rõ được chuyện hiểu lầm.
Thám tử trưởng rút tấm cạc ra khỏi túi, và lấy luôn thư giới thiệu của ông cảnh sát trưởng Reynolds.
Ông Maxwell James chau mày nhìn cả hai thứ.
- Chữ ký này có vẻ thật. - Ông nói.
- Nếu chú vẫn không tin tụi cháu, - Peter gợi ý - thì chú cứ gọi điện thoại cho ông Alfred Hitchcock. Bác ấy cũng biết rõ tụi cháu.
- Alfred hả! - Ông họa sĩ lặp lại.
Mắt ông như bắn ra tia chớp.
- Alfred hả! Các cậu hơi làm tàng quá đấy. Anh Alfred là bạn thân của tôi. Tôi sẽ gọi anh ấy! Tốt lắm! Anh ấy sẽ làm lộ tẩy các cậu...
Nói xong, ông họa sĩ nhấc ống nghe, quay số. Ba thám tử nghe ông xin gặp Alfred Hitchcock.
- A-lô! Anh Alfred hả? Tôi, Maxwell James đây. Trong phòng làm việc của tôi hiện đang có ba tên du côn đột nhập trái phép vào đất nhà tôi. Chúng nó... Sao? Có! Đúng tên ghi trên tấm cạc. Nhưng làm sao anh đoán ra được?... À! Hiểu rồi!... Có... chúng nó là thám tử thật hả?... Rõ... Được rồi, anh Alfred. Cám ơn nhé! Chào!
Ông họa sĩ gác máy điện thoại xuống rồi nhìn Hannibal, Peter và Bob.
- Vậy, - Ông nói từ từ - các cậu đúng là thám tử. Anh Alfred Hitchcock có nói với tôi rằng các cậu lương thiện và đặc biệt thông minh, tài giỏi. Vậy cây lao này vô ích.
Ông bỏ cây vũ khí châu Phi vào góc nhà.
- Bác Alfred Hitchcock thật tử tế, bác ấy đánh giá tốt tài năng của tụi cháu. - Hannibal trịnh trọng nói.
Maxwell James nén một nụ cười.
- Anh ấy đã nói thế. Nhưng... hừm... anh ấy còn nói thêm rằng các cậu có tài dính dáng vào những câu chuyện vô cùng rối rắm lộn xộn, và nếu tôi muốn được yên thân, anh ấy khuyên tôi nên đề phòng óc tưởng tượng phong phú của các cậu. Tuy nhiên... hừm... có thể óc tưởng tượng của các cậu sẽ giúp ích cho tôi?
- Có phải để làm rõ vụ bí ẩn trong xưởng làm việc của chú không ạ? - Hannibal hỏi bằng một giọng thật ngọt ngào.
Ông họa sĩ giật mình.
- Cái gì! Làm sao cậu biết rằng trong xưởng vẽ tôi có những chuyện bí ẩn?
- Thưa chú, chú vừa mới buộc tội tụi cháu lẻn vào xưởng vẽ của chú. Vậy cháu suy ra rằng xưởng vẽ từng là địa điểm xảy ra những sự việc bất thường. Rồi bây giờ chú mới nói rằng có thể chú sẽ cần đến óc tưởng tượng của tụi cháu. Vậy đã có chuyện bí ẩn xảy ra ở nhà chú. Cháu nghĩ đúng không ạ?
Maxwell James khâm phục nhìn thám tử trưởng.
- Suy luận rất tài... và chính xác. - Ông thừa nhận.
Hannibal mạnh dạn làm tới.
- Có phải vụ bí ẩn có liên quan đến một bức tranh bị đánh cắp không? - Hannibal hỏi thêm.
- Làm thế nào cậu đoán ra được? - Họa sĩ thốt lên - Thật ra bức tranh không bị lấy cắp, mà đúng hơn là đã bị mượn lấy đi mà không có xin phép trước, rồi được trả lại sau. Tôi đã tống cổ thủ phạm đi. Nhưng điều này không có liên quan gì đến vụ bí ẩn của tôi. Tóm nhanh lại, các cậu à, dường như tôi đã mua phải một lô tranh... bị ma ám!
- Tranh bị ma ám! - Bob và Peter đồng thanh thốt lên.
- Tôi cũng không biết giải thích thế nào... Xưởng vẽ nằm cách xa nhà tôi một đoạn. Mà hai buổi sáng liền, khi chuẩn bị đi làm, tôi nhận thấy rằng qua một đêm mấy tấm tranh đó đã xê dịch. Mà không bị mất gì, và cũng không bị lộn xộn trong xưởng vẽ. Nhưng những thứ mà tôi nói không nằm đúng vị trí của ngày hôm qua.
Hannibal chau mày.
- Thưa chú, chú có thể cho tụi cháu hỏi là mấy bức tranh mà chú cho là bị "ma ám" có thuộc cùng bộ với bức tranh mà người ta đã mượn rồi trả lại cho chú không ạ?
- Có! Tất cả đều có nguồn gốc từ một kho bãi đồ linh tinh nơi tôi mua tranh.
- Nếu vậy, chắc là cháu giải thích được cho chú chuyện gì đã xảy ra! - Hannibal tuyên bố.
Rồi Hannibal kể lại câu chuyện về Joshua Cameron, bà bá tước, ông Marechal và ông De Groot đáng sợ.
- Cháu suy ra rằng có kẻ đã đột nhập vào xưởng vẽ của chú với mục đích xem xét kỹ các bức tranh của Cameron. - Hannibal kết thúc.
- Tôi hiểu - Ông James nói - Nhưng... có một trục trặc nhỏ! Các cậu biết không, ban đêm không có cách nào vào hoặc ra khỏi xưởng vẽ của tôi. Bởi vì buổi tối mọi cửa ngõ đều khóa kỹ!
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
13 chương
8 chương
45 chương
20 chương
16 chương
116 chương