Vụ Bí Ẩn: Con Chó Tàng Hình
Chương 20
Đến giữa tháng Giêng, Ba Thám Tử Trẻ mới sắp xếp một cuộc hẹn với ông Alfred Hitchcock. Ba thám tử gặp nhà đạo diễn tại văn phòng của ông, ông đang lật xem tạp chí Tin Nghệ thuật.
- Nếu các cậu định kể tôi nghe về câu chuyện con chó Carpates - ông Hitchcock nói - thì tôi sẽ tiết kiệm thời gian cho các cậu. Có một bài báo với minh hoạ về công trình nghệ thuật của Edward Niedland quá cố trong số báo này. Có hình con chó pha lê, và truyền thuyết cổ xưa được kể lại.
Ông Hitchcock bỏ tờ tạp chí xuống.
- Tuy nhiên, nếu các cậu đến kể cho tôi nghe làm thế nào con chó bị đánh cắp đã được hoàn lại cho Fenton Prentice, thì tôi sẽ rất vui được nghe các chi tiết. Báo chí tường thuật rất vắn tắt về chuyện này.
- Bác Prentice không thích quảng cáo ồn ào - Bon nói.
- Tôi cũng biết thế - ông Hitchcock nói - Tuy nhiên, ông ấy có đề cập đến ba người ở Rocky đã giúp ông rất nhiều, nên tôi cũng biết các cậu sẽ đến. Chắc cậu đã kịp viết lại về vụ án này?
Bob trao cho nhà đạo diễn một tập hồ sơ.
- À há! - ông Hitchcock kêu.
Theo thói quen, ông Hitchcock không bình luận gì cho đến khi đọc hết thật kỹ những ghi chép của Bob. Khi đọc xong, ông đóng hồ sơ lại, ngồi đăm chiêu một hồi.
- Thật kinh ngạc! - Cuối cùng ông thốt lên - Mà tôi thì không dễ gì bị kinh ngạc. Một người cớ thể ngủ, xuất hồn khỏi thể xác, rồi đề hồn đi lang thang! Elmquist khiến con ma bình thường trông thật chán phèo.
- Anh ấy vẫn chưa thừa nhận khả năng đặc biệt của mình - Bob nói - Như giáo sư Lantine đã nói, nhiều người đi lang thang như thế không chịu thừa nhận điều này. Họ cảm thấy sợ.
- Cũng dễ hiểu thôi! - ông Hitchcock nói - Hannibal ơi, thế làm sao cậu biết được rằng Murphy chính là tên trộm?
- Nhờ phép loại trừ thuần túy đơn giản - Hannibal nói. Trước tiên, cháu nhận ra rằng tên trộm phải là một người trong xóm - một người biết về chìa khóa trong tủ ở nhà cha xứ. Khi cô Chalmers và bà Bortz đã bị loại ra khỏi hiện trường, cháu biết rằng tên trộm phải là người thuê nhà trong đó. Chỉ có người thuê nhà trong đó mới biết về thói quen của hai người kia - và chỉ có người thuê nhà tại đó mới biết rằng hồ bơi sẽ là nơi an toàn sau khi hai người đó đi rồi.
Mà Sonny Elmquist lại đang ngủ khi vụ trộm xảy ra, nên anh ấy không thể là thủ phạm được. Cuộc điều tra của Bob tại Ruxton xác nhận điều này. Harley Johnson có chứng cớ ngoại phạm rất dễ xác minh vào đêm trộm. Chỉ còn lại Alex Hassel và John Murphy.
Cả Hassel lẫn Murphy đều không ở nhà vào thời lúc xảy ra vụ trộm - Hannibal nói tiếp - Và cả hai đều đã nghe bà Bortz thông báo sẽ cho súc rửa hồ bơi. Về sau, cháu nhớ rằng Murphy ngạc nhiên khi nghe bà Bortz nói thế. Sau đó, trong buổi tối, ông ấy lấy xe bỏ đi đâu đó.
- Chắc chắn là đi lấy thuốc nổ - ông Hitchcock nói - Thuốc nổ không phải là chất người ta thường xuyên có sẵn ở nhà.
- Ông ấy đi gặp một người bạn làm hoá chất - Hannibal nói - Thiết bị ông ấy gắn vào xe bà Bortz không nguy hiểm chết người, nhưng gây ra nhiều tiếng ồn và khói. Ông ấy chỉ muốn gây hoang mang để bà ấy quên đi hồ bơi trong vòng một hai ngày. Đó chính là thời gian ông ấy cần: một hai ngày.
Phải chi không có vụ cháy trong căn hộ ông Murphy, thì cháu đã biết chắc sớm hơn ông ấy là tên trộm rồi. Cháu không nghĩ đó là tai nạn, bởi vì ông Murphy rất cẩn thận khi hút thuốc. Ông ấy không có mối liên quan gì rõ rệt với hồ bơi, nhưng cháu nghĩ tên trộm muốn loại bỏ mọi nhân chứng khả dĩ. Cho nên cháu đã bắt đầu nghĩ rằng Alex Hassel là thủ phạm, rằng ông ấy đã vào căn hộ ông Murphy, châm ngòi vụ cháy bằng một cách nào đó. Tụi cháu không thể nhìn thấy ông ấy được: tụi cháu không theo dõi kỹ màn hình TV khi vụ cháy nổ ra. Nên Hassel có thể đã dọn ra khách sạn ở để cố có chứng cớ ngoại phạm, y như Murphy đã vào bệnh viện nằm.
Nhưng khi đọc bức thư với các chỉ thị để giao tiền chuộc, thì cháu biết chắc tên trộm không thể là Hassel. Phải là Murphy. Tiền chuộc phải cho vào thùng rác công viên chính xác lúc năm giờ, mà đó lại là giờ Hassel cho mèo ăn! Nếu Hassel là tên trộm, thì giờ giao nộp tiền chuộc đã là một giờ khác, chứ không thể nào là năm giờ.
Ông Hitchcock cười.
- Phải. Không thể nào năm giờ. Cho dù ông ấy có muốn bắt lũ mèo chờ đợi, ông ấy cũng không dám nói năm giờ. Người ta sẽ để ý ngay rằng ông ấy vắng mặt. Nhưng tại sao Murphy lại mạo hiểm như thế vì mười ngàn đô la? Ông ấy là môi giới chứng khoán uy tín mà. Bộ ông ấy cần tiền dữ lắm sao?
- Ông ấy nghĩ mình cần tiền - Hannibal trả lời - Ông ấy có thú nhận rằng, với tư cách là người giám hộ Harley, ông ấy đã vay tiền từ tài khoản của Harley để đầu cơ cho riêng mình trên thị trường chứng khoán. Ông ấy đã mất tất cả. Tháng tới là Harley sẽ đến tuổi trưởng thành. Lúc đó, Murphy sẽ phải giải thích về số tiền thiếu, mà giải thích ra thì sẽ bị đi tù. Nên ông ấy hết sức cần khoản tiền mười ngàn đô-la ấy để trả vào tài khoản của Harley.
Ông Hitchcock thở dài.
- Một câu chuyện buồn, nghe rất quen thuộc.
- Harley đã tha thứ cho cậu Murphy - Hannibal nói - Nhưng dĩ nhiên là vấn đề vượt quá tầm tay Harley. Mà thuộc thẩm quyền tòa án. Murphy đã đánh đầu Earl, đã gửi kẹo tẩm thuốc độc cho cô Gwen Chalmers để cô ấy bệnh và không bơi được nữa. Và ông ấy đã thực hiện một vụ trộm và toan tống tiền bác Prentice.
- Điều này dẫn đến một điều khác nữa - ông Hitchcock nói - Làm thế nào Murphy biết được rằng con chó Carpates sẽ ở Lucan Court đúng ngày hôm đó?
- Sonny Elmquist nói cho ông ấy biết! - Bob trả lời - Babal đã luôn nghĩ đúng: có mối quan hệ giữa hình bóng trong căn hộ bác Prentice và vụ trộm. Ngày thứ hai hôm trước, thể xác chiếu mệnh của Elmquist nghe lén được Prentice nói chuyện điện thoại, hẹn ngày giờ với Charles Niedland để giao nhận con chó. Dù sao, tụi cháu nghĩ rằng chuyện đã xảy ra như thế. Elmquist chối cãi việc này, anh ấy bảo đã nghe được câu chuyện từ miệng bà Bortz trước đó. Nhưng bà ấy đâu có biết con chó sẽ đến chính xác lúc nào.
Dù gì đi nữa, sau khi tỉnh dậy từ chuyến đi lang thang, Elmquist đụng đầu với Murphy ngoài sân và có nói đến con chó cho ông ấy. Elmquist không biết con chó thật ra là gì - nhưng Murphy biết tên Niedland và có lẽ đã đoán ra. Thế là ông ấy đến Lucan Court với khẩu súng và mặt nạ trượt tuyết, toan cướp nhà Charles Niedland.
- Hẳn ông ấy phải rất tuyệt vọng - ông Hitchcock bình luận.
- Dạ phải, và ông ấy càng lún sâu thêm nữa - Peter nói - ông ấy tưởng chỉ cần vơ lấy con chó pha lê rồi chạy thẳng về nhà. Mọi thứ trông có vẻ dễ ợt khi Charles Niedland thậm chí không có ở nhà. Nhưng rồi cảnh sát đến và xém tóm được ông ấy. Ông ấy không dám về nhà, nên chạy vào nhà thờ và tiến hành suy nghĩ thật nhanh. Ông ấy đứng giả làm tượng, rồi dùng súng đánh ngất Earl, rồi lại giấu con chó pha lê. Sau đó, ông ấy lên ra ngoài, vứt mặt nạ và áo khoác đen vào thùng rác gần công viên, rồi đi về nhà.
- Rồi ông ấy trở về lấy con chó tối hôm sau, giả làm ma linh mục? - Nhà đạo diễn thốt lên.
Hannibal lắc đầu.
- Dạ không. Murphy nói với tụi cháu rằng chính ông ấy cũng nhìn thấy con ma linh mục nữa!
- Chuyện gì sẽ xảy ra với Elmquist? - nhà đạo diễn hỏi.
- Không gì cả - Peter nói - Có thể anh ấy đã toan phạm tội và giữ lấy con chó, nhưng thật ra anh ấy không làm được. Anh ấy đã không có cơ hội. Anh ấy vẫn hy vọng được đi Ấn Độ, nhưng ngay bây giờ thì anh ấy sẽ không đi xa hơn phía tây Los Angeles. Bác Prentice đã liên hệ với công ty sở hữu tòa nhà căn hộ. Họ sẽ buộc Elmquist dời đi chỗ khác.
- Thể xác chiếu mệnh của cậu ấy có quay về ám Prentice nữa không? - ông Hitchcock muốn biết.
- Dạ không. Anh ấy đã đi được hai tuần rồi, mà bác Prentice rất bình yên. Bà Bortz cũng bỏô đi luôn. Bà ấy bảo rằng nếu trong nhà có chó, có tội phạm, thì bà ấy không thể nào chịu trách nhiệm được. Tòa nhà bác Prentice có người quản lý mới. Bác Prentice nói rằng bà này không quan tâm đến công việc của người thuê nhà, miễn không được bật máy nghe nhạc quá to hay bơi lội sau mười giờ khuya. Bác Prentice rất vui. Bác không phải bận tâm đến những kẻ rình mò nữa.
- Vậy thì mọi vấn đề của ông Prentice đã được giải quyết xong - ông Hitchcock nói - Nhưng vẫn còn vấn đề con ma linh mục.
- Có thể là Elmquist trong thể xác chiếu mệnh - Hannibal nói - Khi được nhìn thấy dưới dạng thể xác chiếu mệnh, thì anh ấy luôn ăn mặc y như thể xác thật. Với áo cổ lọ màu trắng và áo ngoài tay dài màu đen, anh ấy có thể trông giống một ông linh mục. Nhưng vẫn còn vấn đề mái tóc bạc - tóc Elmquist đen mà - và đèn cầy. Cháu không nghĩ một thể xác chiếu mệnh có thể cầm một cây đèn cầy thật, đang cháy.
Khả năng thứ nhì là con ma linh mục chính là Elmquist bằng xương bằng thịt. Thể xác chiếu mệnh của Elmquist có thể đã nhìn thấy con chó pha lê trong nhà thờ, rồi chính Elmquist muốn đến xem thử. Giả sử có một chút lòng tham, thì có thể Sonny Elmquist đã giả làm con ma để làm cho bất cứ ai vào sẽ hoảng sợ. Nhưng cách giải thích này vẫn có trục trặc nữa: làm thế nào Elmquist trốn ra ngoài được khi cửa bị đóng lại sau khi người ta đã giải thoát cho cháu?
Alfred Hitchcock gật đầu.
- Vậy là còn khả năng thứ ba...
- Rằng thật sự có một con ma! - Bob nói hết câu - Ta sẽ không bao giờ biết được.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
27 chương
79 chương
15 chương
657 chương
181 chương
10 chương