Hanibal và Bob vừa đẩy cổng vào thì thím Mathilda lao tới. - Đây rồi!... Hanibal, cháu có sẵn sàng lên đường đến nhà Sandow không? - Dạ được, thưa thím. Nhưng trước khi đi, cháu phải ghé vào xưởng lấy đồ. - Nếu vậy thì nhanh lên, năm phút nữa chú Titus và anh Konrad sẽ khởi hành. Khi nhìn thấy hai bạn, Peter la lên ngay: - Sao các cậu cắt đứt liên lạc? Mình đang có một chuyện rất quan trọng. Có hai bạn trẻ gọi điện thoại đến, hai bạn này phát hiện thấy xe của dám người da nâu ở phố Las Palmas. Một hồi sau, các bạn ấy gọi lại để báo là hai người da nâu đang rượt theo hai cậu thiếu niên. - Bọn mình biết chuyện rồi, Bob buồn rầu thở dài. - Chính Bob và mình bị bọn chúng rượt theo, Hanibal nói thêm. Rồi Hanibal kể lại mọi chuyện từ lúc liên lạc với Peter bị cắt... - Trời ơi, cũng may là các cậu thoát được khỏi tay chúng, Peter thốt lên. - Hanibal tỏ ra khôn hơn hẳn chúng, Bob nói. Lần này, thám tử trưởng không kịp thưởng thức lời khen, cậu đang mải lên kế hoạch. - Nếu hai người này cứ lảng vảng như thế quanh trụ sở Hội Ăn Chay, Hanibal nói. Thì rõ ràng chúng đang âm mưu một chuyện gì đó. Mình e rằng chúng đang nghĩ đến việc tấn công ông Harris lần thứ hai. Nếu ông Harris đến gặp bà Sandow thì lát nữa mình sẽ gặp ông, vì mình phải theo chú Titus đến đó. Mình sẽ nói cho ông ấy nghe chuyện xảy ra với mình và Bob. Nhưng có thể ông ấy đã trở về Hội rồi. Trong trường hợp đó, mình nghĩ hai cậu nên đến đó chờ ông ấy. - Này, mình cần về nhà ăn trưa đã chứ! Peter phản đối. - Mình cũng vậy, Bob đồng tình. - Đồng ý, các cậu đi ăn đi. Nhưng sau đó các cậu phải đến hội và cảnh giác. Nếu hai tên kia lại xuất hiện thì các cậu cố gắng theo dõi bọn chúng. - Nhưng, Babal à, Bob nhận xét, cậu quên mất là bọn mình vừa mới thoát khỏi tay bọn chúng à? Hanibal phẩy tay phản bác ý kiến đó. - Mình chắc chắn hai tên này đang có chuyện gì đó quan trọng. Theo mình, bọn chúng có thể dẫn ta đến kho báu Chumash. Các cậu chỉ cần thận trọng và đừng để lộ mặt. - Thôi, được rồi, cậu khỏi phải dặn dò. Peter nói. - Cậu có nghĩ hai người đó là dân Yaquali không? Bob hỏi. - Rất có thể. Hanibal tuyên bố. Mình nghĩ chúng ít nhiều có hoặc biết về kho báu Chumash.. Thậm chí, có thể bọn chúng đã hiểu ra ý nghĩa mấy câu nói cuối cùng của Đại Não. - Phải chi chính mình có thể hiểu ra, Peter thở dài. - Mình cũng mong mình hiểu nổi, Hanibal thú nhận. Chắc là câu này có chứa một chỉ dẫn nào đó liên quan đến địa điểm đặt kho báu... "trong con mắt của trời, nơi không một người đàn ông nào có thể tìm thấy.". Nhất định chúng ta phải giải cho bằng được câu đố này. - Babal à, nhưng nếu bọn người đó đã hiểu ra được câu nói của Đại Não thì bọn chúng còn tìm kiếm gì nữa? - Mình không biết, thám tử trưởng cắn môi thú nhận. Giọng thím Mathilda vang lên. - Hanibal ơi! Cháu ở đâu rồi? - Đừng quên nhé! Hanibal nhắc nhở. Bob và Peter đành phải gật đầu. Hanibal vội vàng ra khỏi xe lán. Konrad và chú Titus đang chờ ở ngoài sân, cạnh chiếc xe tải. Thám tử trưởng nhẩy lên và anh Konrad rồ máy. Xe tải nhanh chóng bỏ lại Rocky ở phía sau và chạy vào con đường dốc dẫn lên khu nhà Sandow. Cổng vườn mở và Konrad chạy thẳng vào, rồi dừng lại ở chỗ kho thóc. Hai chú cháu đang bước về phía kho thóc thì bà Sandow ra: - A! Chắc ông là ông Titus Jones phải không? Bà nói chuyện rất lịch sự. Rất vui được biết ông. Hi vọng ông tìm được những món đồ mà ông quan tâm. Quả thật, tôi chất đồ ở đây quá lâu rồi. - Tất nhiên, thưa bà! Chắc chắn chúng ta sẽ làm ăn được với nhau. Ông Titus vừa đáp vừa nghiêng người chào. Bà nhất định bán tất cả phải không ạ? - Vâng, tôi muốn có chỗ trống. - Nếu bà có thể đi cùng tôi, tôi sẽ chọn những gì tôi có thể mua. Bà Sandow mỉm cười và bước vào kho thóc trước, chú Titus và Konrad đi theo sau. Hanibal cố tình ở lại phía sau, rồi khi tất cả đã vào kho thóc, cậu tiến lại gần nhà, hi vọng tìm thấy ông Harris. Ted xuất hiện đột ngột. - Hanibal, bạn đang tìm gì hả? Ted nhanh miệng hỏi. - À anh Ted ạ, em cần nói chuyện với ông Harris. - Chú ấy ở trong thư viện. Hai anh em bước vào nhà, bắt gặp ông chủ tịch Hội Ăn Chay đang đọc tờ nhật báo Rocky. Khi thấy Hanibal, ông đứng dậy bắt tay. - Ted có nói lại với tôi cuộc hội thoại tối qua, ông vào đề ngay. Tôi phải xin lỗi các cậu. Tôi rất hối hận vì đã ít nhiều nghi ngờ các cậu đã lấy cắp bức tượng. Chính vì chúng tôi nghĩ các cậu lấy bức tượng nên chúng tôi mới nghĩ ra trò treo tiền thưởng khi các cậu mang trả lại. - Cháu hiểu thưa chú, Hanibal bình tĩnh trả lời. - Tôi rất lấy làm vui cậu ạ. Bây giờ cậu hãy kể cho tôi chính xác chuyện gì đã xảy ra với bức tượng nhỏ. Lần này Hanibal không giấu diếm gì hết. Cậu kể lại cho ông Harris rằng Bob và Peter đã nghe tiếng kêu cứu phát ra từ trong khu vườn, rồi chuyện pho tượng người Da Đỏ cười đã rơi dưới chân hai bạn như thế nào, sau khi bị vứt qua khỏi tường rào. Ông Harris rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng nhíu mày. Khi Hanibal nói đến cái bóng có tiếng cười quỷ quái, Ted thốt lên chưng hửng. - Một cái bóng cười hả? Lạ thật. Dường như hôm qua chính tôi đã nghe thấy tiếng cười kì lạ. - Cậu có chắc chắn về cái bóng cười đó không hả Hanibal? ông Harris hỏi. Hay tiếng cười đó chỉ là tiếng gió... hoặc do trí tưởng tượng của hai bạn kia... ? - Không thưa chú. Đúng là cái bóng, có tiếng cười man dại, đi dạo trong khu vườn, thám tử trưởng cam đoan. Dù nó có là ai đi nữa, cái bóng đó đang giữ tù nhân tại chính nơi này. - Bạn có chắc không? Ted sửng sốt hỏi. Tù nhân à? Trời ơi! - Nhưng để làm gì hả Hanibal? đến lượt ông Harris sửng sốt. Thật ra có vấn đề gì ? - Thưa chú, là kho báu Chumash! - Kho... cái gì? Trông ông Harris hoàn toàn chưng hửng. - Vấn đề là một kho báu hoang đường gồm toàn là vàng! Hanibal thuật lại tất cả những gì ba thám tử trẻ đã tìm được về đống tài sản truyền thuyết của dân Chumash. Ông Harris và Ted rất kinh ngạc. Khi Hanibal nói xong, ông chủ tịch Hội Ăn Chay mỉm cười. - Tôi hiểu rồi, ông nói. Tôi không thể khẳng định rằng tôi tin vào một truyền thuyết như thế này... những lời nói cuối cùng của Đại Não và những thứ khác... nhưng tôi thừa nhận rằng đúng là một băng cướp có tin vào chuyện này. Mà những tên cướp này có thể nguy hiểm. Vì vậy mà tôi cho rằng các cậu không nên điều tra về một vụ nguy hiểm như thế này. - Hanibal ơi, bạn làm ơn lặp lại những lời cuối cùng của ông già Da Đỏ? Ted yêu cầu. - Sẵn lòng! Đại khái ông ấy nói thế này: "trong con mắt của trời, nơi không một người đàn ông nào có thể tìm thấy." - Trời đất! Có thể có nghĩa là sao nhỉ? Ted lẩm bẩm. Và có liên quan gì đến pho tượng nhỏ của bà Sarah? Còn các tù nhân mà bạn có nói đến, họ ở đâu? Nơi nào trong khu nhà? Trước khi Hanibal kịp trả lời, có tiếng bà Sandow gọi ngoài sân. - Ted ơi, cháu ra đây một chút. Bà nhờ chút việc. Ted ơi, cháu đâu rồi? Ted chạy ra với bà, ngay khi Ted ra khỏi, Hanibal quay sang ông Harris: - Thưa chú, Hanibal nhanh nhẹn nói, cháu biết rằng cái bóng cười có thật, bởi vì chính cháu đã nghe nó. Và cháu tin rằng ngôi nhà này có tù nhân vì pho tượng nhỏ bị ném qua khỏi tường có bức thông điệp. - Bức thông điệp hả? Ông Harris quan tâm hỏi lại. ý cậu nói là ở bên trong pho tượng à? - Dạ đúng. Một lời kêu cứu! - Cậu đã báo cảnh sát chưa? - Dạ chưa thư chú, tụi cháu chưa đủ thông tin chính xác. - Tôi hiểu. Ông Harris im lặng suy nghĩ một hồi. Dường như ông đang xem xét vấn đề từ mọi khía cạnh. - Cậu đã nghe tiếng cái bóng cười lúc nào? - Dạ tối hôm qua, trước khi gặp Ted. Hanibal báo cáo lại chính xác cuộc phưu lưu tối hôm qua cùng Peter. - Ngôi nhà săn... những cái bóng không đầu... Kìa Hanibal, cậu nghĩ gì vậy? - Cháu nghĩ rằng bốn cái bóng không đầu đó là những tù nhân bị trùm đầu trong cái bao... để họ không biết mình đang ở đâu. Vì vậy trông họ như không có đầu. - Trời! Ông Harris kêu lên. Bốn tù nhân trong nhà săn hả? Bị cái bóng cười giam giữ trong đó? Không thể nào tin nổi! Làm sao những chuyện như thế có thể xảy ra ngay trong nhà bà Sandow? - Thật ra chú biết gì về Ted Sandow? Hanibal bất ngờ hỏi. Ông Harris có vẻ giật mình và sửng sốt. - Ted à? Cậu nghĩ Ted liên quan đến vụ này sao? Trời ơi, tôi phải nghiên cứu vụ này thật kĩ. Đi Hanibal, ta ra xem ngôi nhà trong rừng. Ông Harris bước lại một cái bàn làm việc, mở ngăn kéo ra. Khi quay lại, tay ông cầm khẩu súng.