Vụ án hoa bỉ ngạn
Chương 3 : Buổi xem mắt định mệnh và bản hợp đồng ngoài ý muốn!
Ở một chiều hướng khác,đổi vị trí cảnh. nữ cảnh sát trẻ Đường Như Nguyệt,một cô gái tài giỏi và xinh đẹp tuy vậy nhưng đến bây giờ cô gái 25 tuổi này vẫn chưa trải qua một mối tình đầu tay nào. nghe vậy có lẽ mọi người nghĩ cô ấy không có ai theo đuổi,nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại.
Với vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách mạnh mẽ chuẩn mực của một người con gái tự lập thì ngay từ những năm tháng chớm nở của tuổi thanh xuân cô đã được rất nhiều chàng trai để ý,khi đi học thì là một hoa khôi với nhan sắc không ai sánh bằng còn giờ khi ra ngoài xã hội cô là một bông hồng sắt cực tài giỏi.
Ngày hôm nay cô mặc lên mình một chiếc váy lộng lẫy nhưng đơn giản,tôn lên cho cô vẻ thanh lịch,dịu dàng khiến cho bao người phải mê mẩn với vẻ đẹp của cô.
Lí do mà cô ăn diện cho bản thân là vì hôm nay cô phải đi xem mặt với một chàng trai mà gia đình giới thiệu.
Lúc đầu cô cũng không muốn đi nhưng vì lí do bắt buộc nên cô đành bỏ ngày nghỉ của mình để đi xem mắt. Nghe đâu theo như người nhà Như Nguyệt giới thiệu thì người này là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị con trai của chủ tịch Lâm:
Lâm Thần . Vì quan hệ của 2 gia đình Như Nguyệt và Lâm Thần khá tốt vậy nên buổi xem mắt hôm nay mới được dàn dựng.
Tầm chừng 8h30 Lâm Thần đến địa điểm hẹn ,khi ấy có vẻ như Như Nguyệt đã đến từ rất sớm khi thấy cô Lâm Thần từ từ tiến đến lễ phép chào hỏi:
-Chào cô! cô chính là Đường con gái của chú Đường bạn của ba tôi ?
-Đúng rồi,còn anh đây chắc là con trai của chú Lâm tổng giám độc tập đoàn Lâm thị (Như Nguyệt nói)sau khi chào hỏi anh ngồi xuống phía đối diện với cô và hai người nói chuyện!
- Vậy chúng ta làm quen trước nhé! (Lâm Thần nói)- Được chứ ! tôi là Đường Như Nguyệt rất vui khi quen biết anh (Như Nguyệt nói)-Tôi là Lâm Thần cũng rất vình hạnh khi gặp cô gái xinh đẹp như cô ( Lâm Thần nói)-Anh quá khen rồi (Như Nguyệt nói)- Ừ! cô giới thiệu sơ về bản thân được chứ?( Lâm Thần nói )- Tôi là cảnh sát của trụ sở cảnh sát của tỉnh(Như Nguyệt nói)-Ừ. chờ chút tôi vô đây xíu( Lâm Thần nói)- Ừ(Như Nguyệt nói)khi Lâm Thần đứng dậy vô tình anh bị rơi ví nhưng anh không hề biết,trong lúc anh đi vô trong làm việc gì đó Như Nguyệt nhặt giúp anh chiếc ví lên vô tình chiếc ảnh trong ví anh rơi ra trong đó là hình của một cô gái Như Nguyệt như hiểu ra chuyện gì đó vậy nên sau khi Lâm Thần ra cô liền rời đi:
- Để cô đợi lâu rồi ( Lâm Thần nói)-Ừ không sao! mà cũng muộn rồi tôi phải đi đây và tôi thấy rằng có lẽ chúng ta không hợp nhau đâu vậy nên chắc mình chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè thôi không cần tìm hiểu đâu (Như nguyệt nói)- Tôi làm chuyện gì thất lễ với cô hả hay sao mà cô bỏ đi (Lâm Thần nói)-không phải anh rất tốt nhưng tôi không muốn có một mối quan hệ được tạo nên do ép buộc( Như Nguyệt nói )- Là như thế ào tôi chưa hiểu ( Lâm Thần nói )- Từ khi gặp ánh mắt của anh nhìn tôi không giống như là muốn quen tôi mà ánh mắt đấy nói lên rằng anh chỉ coi tôi là đối tượng xem mắt,điều thứ hai đó là cách anh nói chuyện với tôi quá lịch sự chính điều đó làm cho tôi nghi ngờ anh bời vì anh thận trọng tỏ ra lịch sự và rất khiêm tốn như vậy là để tôi có ấn tượng tốt với anh mặc dù thực sự thì anh không mong muốn mỗi quan hệ này tồn tại (Như Nguyệt nói)- .....(Lâm Thần như trúng tim đen và anh không nói gì hết tiếp tục nghe cô nói)Và cái thứ 3 đó là lúc nãy khi anh đi vô trong đó vô tình anh đã làm rơi ví khi đó tôi thấy ảnh của một cô gái trong đó ( Như Nguyệt nói )-Đó là ảnh của em họ tôi ( Lâm Thần vội vã thanh minh)Chính điều đó đã khiến cho Như Nguyệt giám khẳng định rằng những gì cô nói là thật :
-Anh đang nói dối tôi giám khẳng định điều đó- Vậy thì mời cô nói ( Lâm Thần cố bình tĩnh và đáp lại )-khi nãy tôi nói ra lý do vì sao tôi lại rời đi thì anh đã không nói gì dựa vào các biểu hiện của anh tôi nhìn thấy rõ được sự lo lắng bị phát hiện của anh ( Như Nguyệt nói)- Chứng cứ những gì cô đưa ra hoàn toàn không có gì đủ để khẳng định( Lâm Thần nói)-Ừ vậy bức ảnh cô gái trong ví anh thì tôi chắc rằng không phải em họ anh bởi vì tôi đã từng gặp một số anh chị em họ của anh à không là tất cả thì đúng hơn với lại nếu là em gái họ thì cũng không đến mức để riêng ảnh của cô ấy trong ví từ đó suy ra cô ấy không phải là em họ anh mà là một người đặc biệt với anh đúng chứ ( Như Nguyệt tự tin khẳng định )- Vậy là cô đã biết hết mọi chuyện rồi nói thật thì đúng là tôi bị ép buộc đến đây xin lỗi vì đã nói dối cô còn cô gái trong ảnh là bạn gái của tôi tôi rất yêu cô ấy nhưng gia đình không cho phép ( Lâm Thần nói)-Ừ sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn (Như Nguyệt nói)-Ừ cảm ơn cô cũng trưa rồi cô muốn đi ăn trưa không để tôi mời ( lLâm Thần nói )- không cần đâu cảm ơn anh tôi đi trước đây( Như Nguyệt nói)sau khi rời đi Như Nguyệt cảm thấy có chút đói bùng liền đi vào một quán cơm ngần đó để ăn trưa khi bước vào quán cô gặp một chàng trai cao ráo bảnh bao trước nhan sắc của anh cô như mê mẩn lúc sau chàng trai thấy Như Nguyệt đứng đơ người ra anh tiến đến và nói- Cô ổn chứ-Hả .. tôi ổn không có gì đâu( Như Nguyệt nói)-Ừ( chàng trai lạnh lùng đáp rồi rời đi )Cô đang đói vậy nên cũng không để ý quá nhiều sau khi lấy cơm song cô nhìn sung quanh thâý không còn chỗ trống chỉ còn mỗi bàn của chàng trai hồi này là còn dư một chỗ cô tiến lại ngần và hỏi ;-Anh gì đó ơi tôi có thể ngồi đây chứ?
- Ừ nếu cô muốn thì cứ tự nhiên ( chàng trai đáp)-Cảm ơn anh( Như Nguyệt nói )Cô ngồi xuống và ăn bữa trưa của mình, một lúc sau cô thấy có một người đi vào và ánh mắt của chàng trai cứ chằm chằm vào người đấy lúc đó cô chưa hiểu chuyện gì và rồi một lúc sau thì cô mới hiểu được và rồi cô phối hợp cùng anh bắt tên kia lại hắn chính là một tên cướp sau khi bắt hắn về đồn cô với chàng trai làm quen với nhau :
-Vậy là hôm nay lại bắt được một tên tội phạm nữa ( Như Nguyệt nói )- Ừ (chàng trai nói)-Anh gì đó làm quen được chứ ?(Như Nguyệt nói)-Ừ(chàng trai nói)-Đường Như Nguyệt cảnh sát của cục cảnh sát tỉnh ( Như Nguyệt nói)-Phùng Nhật Nam pháp y của cục cảnh sát tỉnh (Nhật Nam nói)- Anh làm chung cục với tôi có thể coi là đồng nghiệp nhưng sao tôi chưa từng gặp anh nhỉ ?(Như Nguyệt nói)-Ừ tôi ít khi phải đi làm cô không gặp cũng là lẽ thường nhiên(Nhật Nam nói)-Ồ đúng là pháp y lạnh lùng đến đáng sợ ( Như Nguyệt nói )-Ừ !(Nhật Nam nói)- Thôi tôi phải đi trước đây tạm biệt( Như Nguyệt nói)-Ừ tạm biệt (Nhật Nam nói)Sau đó cô rời đi,hôm sau khi cô đến cục làm việc cục trường giới thiệu cho cô một người cộng sự mới nhưng đâu ngờ rằng đó là Nhật Nam :
-Nguyệt nhi,dạo này đang có một số vụ án rất lớn liên quan đến mạng người nên nay tôi giới thiệu cho cô một người cộng sự mới . cậu vào đi(cục trưởng nói)-Vâng ( Như Nguyệt nói)Cục trưởng vừa nói song thì Nhật Nam bước ra cô và anh đều ngạc nhiên không ngờ rằng đó lại là cộng sự của mình :
-Là anh(là cô)[anh và cô cùng nhau nói]- Vậy là hai người biết nhau à vậy thì ta bỏ qua phần làm quen nhé (cục trưởng nói )-Giờ thì co việc cho hai người đây trong thời gian ngần đây có rất nhiều vụ án lớn mà ta không thể giải quyết được cần nhờ bên bộ phận luật sư lát nữa hai người cùng với bản hợp đồng này đến bên bộ phận luật sư để kí nha(cục trưởng nói)-Vâng ( Như Nguyệt nói)Sau khi nhận được nhiệm vụ mới của ngày đầu tuần Như Nguyệt trò chuyện đôi chút với Nhật Nam:
-Không ngờ đấy nhỉ tôi với anh có thể nói đây là oan gia gõ hẹp không ta?(Như Nguyệt nhí nhảnh hỏi )-Cũng có thể là vậy thích nghĩ sao thì tùy cô (Nhật Nam đáp)-Hơ hơ ..... thích nghĩ sao thì tùy cô. anh không còn câu nào khác nữa à( Như Nguyệt mỉa mai anh)- Đúng đấy nên nói nhảm ít thôi thay bộ đồ khác đẹp hơn đi còn đi kí hợp đồng bên đối tác đang chờ (Nhật Nam nói)-Oke oke tôi nói nhảm còn anh nói gì cũng đúng được chứ,giờ thì anh cộng sự lạnh lùng ê Phiền anh đi ra ngoài để tôi chuẩn bị được chứ (Như Nguyệt nói)-Ừ! (Nhật Nam nói)-Ừ ừ ừ chỉ biết ừ (Như Nguyệt nói)-Tôi nói gì chắc cũng không đến lượt cô quản nhỉ(Nhật Nam nói)- Ừ rồi rồi tôi im (Như Nguyệt nói)nói song Nhật Nam lạnh lùng đi ra khỏi phòng làm việc của Như Nguyệt, 15 phút sau Như Nguyệt rời khỏi phòng làm việc hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở trông rất đẹp,đẹp đến nỗi khiến Nhật Nam cũng phải ngơ ngác đứng hình. Như Nguyệt thấy thế đến cạnh vỗ vào vai của Nhật Nam và nói :
-Làm gì mà ngác ngơ như người mất hồn thế,thế có định đi hay không đây đứng đấy mãi ( Như Nguyệt nói)- Có đi chứ! chờ chút (Nhật Nam nói)Cả hai cùng bắt xe và đi đến công ty luật sư Tần Lý nơi kí kết hợp đồng,khi đến đó hai người gặp nhân viên của công ty ;-2 vị có phải là người của sở cảnh sát đến kí hợp đồng hợp tác không vậy ạ (nhân viên nói)- Đúng rồi tôi là người bên cục cảnh sát ( Như Nguyệt đáp)- Mời hai vị đi theo tôi đến phòng làn việc của luật sư Trịnh (nhân viên nói)Như Nguyệt cùng Nhật Nam đi theo nhân viên đến văn phòng của luật sư Trịnh đúng lúc ấy đồng nghiệp của cô cũng ở đấy :
-Cốc .. cốc..
-Luật sư Trịnh bên đối tác đến rồi(nhân viên nói)-Mời vào(luật sư Trịnh nói)-Mời 2 vị( nhân vên nói vs Như Nguyệt và Nhật Nam)-Chào cô luật sư Trịnh (Như Nguyệt nói)-Chào cô cảnh sát Đường (luật sư Trịnh nói)-Giới thiệu một chút tôi là Đường Như Nguyệt còn đây cộng sự của tôi Phùng Nhật Nam(Như Nguyệt nói)-Chào mọi người(Nhật Nam nói)-Ừ tôi là Trịnh Diệp Liên và đây là đồng nghiệp của tôi Lục Bằng Nguyên ( Diệp Liên nói)-Chào rất vui được quen biết mọi người(Bằng Nguyên nói)-Rất vui khi được hợp tác với mọi người ( Như Nguyệt nói)-Chúng tôi cũng vậy(Diệp Liên nói)đúng lúc ấy Diệp Liên nhận được cuộc điện thoại của cấp trên nên hai bên kí hợp đồng song thì tạm biệt nhau chứ chưa có thời gian để tìm hiểu nhau-Tôi có việc rồi thôi thì hẹn lần sau ta nói chuyện nhé (Diệp Liên nói)-Ừ vậy lần sau hẹn nhé chúng tôi đi trước chúc hai bên hợp tác vui vẻ(Như Nguyệt nói )-Ừ !(Diệp Liên đáp)khi đã kí song hợp đồng Như Nguyệt cùng Nhật Nam trở lại cục cảnh sát và họ những con người tài năng bảo vệ công lí đã gặp nhau và cùng nhau giải đáp những điều bí ẩn
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
22 chương
68 chương
48 chương
39 chương