Vong Xuyên

Chương 12

CHƯƠNG 12 By Kì Vong Xuyên lui lại một bước, dưới chân hơi đong đưa, nhưng y vẫn chỉ nhìn Khai Dương. Một câu đó, giống như vật nặng nện vào lòng y, không bén mà đau. “A…” Y há miệng, lại phát hiện mình nói không ra lời nữa rồi. Khai Dương cúi mắt cười, nói khẽ: “Ngươi cần gì phải tội nghiệp cho hắn?” Vong Xuyên cơ hồ lắc đầu theo bản năng, muốn phủ nhận điều gì mà ngay cả bản thân cũng không hiểu được, một lát sau y mới gian nan mở miệng: “Ta biết ngươi đã chịu khổ.” Ánh mắt của Khai Dương trên cầu giống như hơi dao động một chút, nhưng y không hề phát hiện, chỉ đắn đo từ tốn mà nói tiếp, “Nhưng y đuổi theo phía sau, nhìn ngươi chịu khổ mà chẳng làm được gì, không phải là một loại trừng phạt sao? Đã lâu như thế mà vẫn còn chưa đủ ư?” Khai Dương mang theo chút giễu cợt mà cười nhẹ: “Không phải là cái gì cũng có thể bồi thường.” Dừng một chút, đại khái là ý thức được ngữ khí của mình quá hăng, y hít vào một hơi, nhìn Vong Xuyên, trong ánh mắt có thêm một phần ôn nhu: “Chuyện của hắn ngươi không cần xen vào nữa, cái loại bạch mục tiểu tử quen được nịnh hót này chỉ biết mang tai họa đến cho người khác, có kết quả gì cũng là hắn tự tìm đến, khỏi phải tội nghiệp hắn.” Nhưng Vong Xuyên không từ bỏ ý định: “Vô luận thế nào đều không thể bù đắp? Vô luận thế nào đều không thể tha thứ? Không có bất kỳ ngoại lệ nào?” Khai Dương nhìn vẻ cấp bách trên mặt y, trên mặt dần hiện lên một mạt thê lương: “Có,” thanh âm của y lạnh băng như chết, “Trừ phi năm tháng quay lại, chúng ta không hề quen biết.” Không phải là tuyệt đối không khả thi, nhưng mà, quay lại quá khứ thì cái gì cũng đã không đúng rồi. Vong Xuyên đứng ở nơi đó, trong mắt lộ vẻ mờ mịt. Khai Dương đột nhiên đưa mắt cười: “Cho nên, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.” Vong Xuyên cả kinh trong lòng, quay đầu lại theo phản xạ, chỉ thấy Thiên Hoàng đang đứng thẳng bất động ở trên bờ, tựa hồ đã thất thần. Khai Dương lạnh lùng quét mắt nhìn Thiên Hoàng một cái, cười hừ một tiếng rồi quay người rời đi. Dưới cầu Nại Hà, hai người đứng yên đó, lâu rất lâu mà chưa ai chưa chuyển động lấy một chút. Qua không biết bao lâu, Vong Xuyên mới chậm rãi lại gần Thiên Hoàng bên kia, Thiên Hoàng ở ngay trên bờ, chỉ cần chìa tay là có thể chạm đến, Vong Xuyên ngập ngừng rất lâu mới từ từ vươn tay ra, đầu ngón tay khe khẽ chạm một cái. Nhưng ngay sau đó, Thiên Hoàng thình lình hất tay y ra, khi nhìn về phía Vong Xuyên, hai mắt đã đỏ bừng. “Thiên Hoàng…” Vong Xuyên bối rối kêu một tiếng. Thiên Hoàng quát: “Ai cho phép ngươi xen vào việc của người khác? Ai cần ngươi đi hỏi y?” Giọng nói hạ xuống, y khẽ thở dốc một hơi, thanh âm cũng dần khàn lại, “Là tội của ta, ta cam nguyện nhận lấy hậu quả, ai cần ngươi… tội nghiệp…” Y nắm chặt tay, khớp hàm cắn chặt, gằn ra từng tiếng, “Ai cần ngươi đi cầu tình với y, ai cần ngươi xen vào việc của người khác!” Vong Xuyên vô thố nhìn y, trong lòng tràn đầy kinh hoàng. “Xin lỗi…” Vong Xuyên thậm chí còn chưa kịp nghĩ nên nói cái gì, Thiên Hoàng đã mở miệng trước, hốt hoảng cúi mắt xuống, trong thanh âm cuối cùng lộ ra một tia nghẹn ngào yếu ớt, “Xin lỗi, xin lỗi.” Vong Xuyên ngỡ ngàng đứng yên đó, phải mất rất lâu mới khẽ hỏi ra tiếng: “Tại… sao?” Nhưng Thiên Hoàng chỉ xin lỗi, cuối cùng hóa thành những tiếng nỉ non không thể phân biệt: “Xin lỗi, xin lỗi… Không phải lỗi của ngươi… Không phải là ngươi… sai…” Vong Xuyên vẫn chỉ đứng yên đó, nhìn người trước mắt từ từ quỵ xuống, nắm chặt quần áo mình giống như sắp chết. Một tiếng nức nở cuối cùng thấp đến mức không thể nghe thấy hóa thành tiếng khóc liên tục không ngừng. Hình như đã không chỉ một lần nhìn thấy y khóc nức nở thành tiếng ở trước mặt, nhưng mà lúc này đây, nỗi tuyệt vọng trong tiếng khóc ấy lại sâu thấu xương. Chẳng phải là truy đuổi trong vô vọng, cũng từng ước mong rằng sẽ có ngày một kiếp này có thể chấm dứt. Nhưng hiện giờ, ngay cả một chút phán đoán cũng lưu không được. Vong Xuyên trừng lớn mắt, mặc Thiên Hoàng lôi kéo quần áo mình, rồi ánh mắt y dần dần nhu hòa trở lại, bàn tay vốn hơi cứng cuối cùng mang theo một chút run rẩy che giấu không được mà xoa đầu Thiên Hoàng. Một cái rồi một cái, gượng gạo mà ôn nhu. Thiên Hoàng đầu tiên cứng đờ toàn thân, sau đó từ từ mềm dần, tay cũng buông lỏng từng chút một, cuối cùng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng một chút, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Vong Xuyên lại lập tức giật mình dừng lại đó. Vong Xuyên rụt tay có chút ngượng ngùng, cười cười, thấy Thiên Hoàng vẫn nhìn thẳng mình như trước, không khỏi có điểm hoang mang mà cúi đầu, lại thấy Thiên Hoàng đột nhiên với tay đến. Đầu ngón tay hơi lạnh, run rẩy xẹt qua ấn đường, cuối cùng dừng lại trên lông mày, chắn đi quang cảnh của một mắt. Vong Xuyên trước sau cứ mở mắt, nhưng mà chỉ mở một con mắt, chỉ một mắt đã mê man rồi. Thiên Hoàng chỉ si ngốc nhìn đối phương, mân môi, nước mắt một giọt nối một giọt từ trong mắt trượt xuống, nhưng y thủy chung không hé răng. Vong Xuyên cứ mặc cho y nhìn mình như vậy, lại dần dần cảm thấy mệt mỏi, đầu ngón tay đang điểm nhẹ trên mày nặng như có thiên kim, khiến người không thể chịu đựng được nữa. Thiên Hoàng không phải là đang nhìn y. Cặp mắt đó, rõ ràng gần ngay trước mắt, lại xa tận chân trời. “Mắt của y, rất giống…” Hồi lâu, Vong Xuyên nghe Thiên Hoàng nói rất khẽ.