Allise tìm thấy Isobel đang ngồi trên sàn phòng tắm nằm ngay dưới sân hiên, má nàng tựa vào chiếc bồn cầu sứ trắng. Với một tiếng kêu thiếu can đảm, người quản gia nhanh chóng hướng về phía trước. “Phu nhân, cô ốm rồi!” Đó hiển nhiên là nói giảm nói tránh. Isobel đang chết dần bên trong và nàng không nghĩ mình sẽ có thể dừng việc đó xảy ra. “Tôi đi gọi bác sĩ – Chúa ơi” “Không!” Isobel bất thình lình chối từ với một sự nỗ lực yếu đuối. “Không.” Nàng cố làm dịu đi thanh âm của mình khi Allise đứng lại và nhìn chằm chằm vào nàng. “Tôi rất ổn”, nàng khăng khăng. “Tôi chỉ cần…nằm xuống một ch…chút” Lết mình trên đôi chân, nàng phải chống bản thân mình trên bồn rửa trước khi đôi chân run rẩy của nàng hoạt động trở lại. Loạng choạng ra khỏi phòng tắm, nàng hướng lên lầu, khi biết mình sẽ không thể lên đó thì nàng đổi hướng, tìm kiếm trong sự choáng váng nơi trú ngụ duy nhất mà bản năng còn có sức để lựa chọn – căn phòng của mẹ nàng. Trở vào căn phòng, nàng cảm nhận rất rõ ánh mắt lo lắng của người quản gia đang quan sát nàng. Bà sẽ gọi cho anh; Isobel chắc chắn về điều đó. Allise sẽ cảm thấy thất bại với bổn phận của mình nếu bà không nói cho Leandros như những gì bà đã nhìn thấy. Nhưng Leandros không cần được thông báo. Trong khoảng thời gian Isobel nhận được một phong bì, anh cũng nhận được một bức. Khi anh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh đáng-nguyền-rủa đó thì điện thoại bắt đầu reo. Đó là cha của Diantha; ông cũng nhận được chiếc phong bì. Sốt dẻo vẫn là cuộc gọi đến từ mẹ anh, sau đó một tờ báoAthensvới một danh tiếng khát khao chuyện tầm phào rôm rả về những người giàu đi bằng phi cơ cá nhân. Không cần đến một thiên tài để biết chuyện gì đã lộ ra ở đây. Leandros đang trên đường về nhà khi Isobel ngừng lại trước cái bàn nơi những bức ảnh đặt giữa bộ đồ sứ nằm rải rác. Điện thoại reo khiến chiếc nắp rung lên. Anh tắt điện thoại và ném nó lên ghế trước cùng với chiếc phong bì chứa ảnh với vẻ nóng nảy để che đi sự lo lắng. Bất kỳ ai khác nhận được những bản sao này có thể sẽ trở nên tồi tệ vì nếu anh chắc chắn về điều gì, thì đó là Isobel đã nhận được những bằng chứng xấu xa này. Xe của anh phanh kít lại trên đường vào chỗ để xe, hất tung lên những đám mây bụi trên đường đi. Anh để mặc động cơ chạy khi sải bước vào trong nhà. Nhìn anh bước đi, người làm vườn tắt máy động cơ thay anh, đôi mắt ông cau lại đầy bối rối. Allise đang đứng ở đại sảnh với đôi tai đang áp vào chiếc điện thoại di động. “Vợ tôi đâu?” anh hỏi và bước lên tầng khi người quản gia chặn anh lại. “C…cô ấy đang ở trong phòng mẹ mình, thưa ngài.” Đổi hướng, anh đi về phía hành lang. Chiếc áo khoác bị hư khi anh vấp phải bậc cầu thang. Chiếc cà vạt được cởi ra và anh sải những bước dài qua đống đổ nát là những chiếc ghế lăn lốc cùng chiếc bàn ăn sáng, khi anh nhìn thấy phong bì và những bức ảnh nằm rải rác, cảm giác buồn nôn bùng nổ trong dạ dày và cơn tức giận theo sau như một tiếng sét đánh xuống. Dừng lại đủ lâu để gom lại bằng chứng, anh tiếp tục bước xuống bậc thang và vào trong căn phòng dành cho mẹ vợ mình. Anh đã không bước vào đây kể từ khi Silvia chọn căn phòng này và ngạc nhiên với sự ấm cúng mà bà đã tạo ra, ngoại trừ đống đồ dụng cụ nhiếp ảnh lộn xộn của Isobel vẫn đặt rải rác xung quanh. Nhưng hiện tại anh không quan tâm đến sự ấm cúng đó, khi đi ngang qua căn phòng, người nằm cuộn tròn trên giường của mẹ vợ như một bào thai, mới là mục tiêu của anh. Trái tim anh như bị lật sang một bên trong giây phút của sự đau đớn tột cùng – rồi lại dứt khoát ổn định lần nữa. Bật mở cúc áo sơ mi với những ngón tay giận dữ, anh đến bên giường với cái nhìn hứa hẹn sự trừng phạt đến rất nhanh với một “Isobel”, anh gọi tên nàng. Nàng không biểu lộ thái độ nghe thấy. Nàng đang đợi anh quỳ xuống cầu xin sự thông cảm và tha thứ ư? Vậy thì, không phải người đàn ông này, anh tức giận nghĩ và ném những bức ảnh sang phía bên cạnh chiếc giường nàng đang nằm. “Có sự nhầm lẫn ở đây”, anh trình bày. “Và anh hy vọng em tin điều đó.” Một thử thách khó khăn, khắc nghiệt và công khai. Nàng vẫn không thèm có lấy một tiếng nức nở nhạo báng nào để đáp lại. Nó khiến anh muốn nhảy vào trong da thịt nàng để nàng biết rằng anh đã không làm việc tồi tệ đó. “Isobel!” anh nghiến răng ken két. “Giờ không phải lúc xúc động. Em là một nhiếp ảnh gia được huấn luyện. Anh cần em nói với anh chúng đã làm thế nào để anh có thể bóp chết thủ phạm với những lời nói dối của chúng.” “Xéo đi”, nàng lầm bầm. Với sự thiếu kiên nhẫn, anh cúi xuống và bắt lấy eo nàng, nhấc bổng cả người nàng ra khỏi giường, rồi lại cẩn thận để nàng ngồi ở mép giường. Anh ngồi xổm xuống, đẩy mái tóc như tơ của nàng ra sau khuôn mặt. Nàng trắng tinh như một tờ giấy và đôi mắt nàng trông như thể ai đó đã len vào trong và đào trũng xuống. “Giờ thì nghe này”, anh khăng khăng. Phản ứng của nàng là phóng sự công kích lên người anh. Anh tin rằng nàng có quyền, anh thừa nhận nó khi dứt khoát giữ nguyên trạng thái đó cho đến khi nàng kiệt sức. Cuối cùng nàng nức nở với những lời lăng mạ tồi tệ rồi cố gắng giãy dụa về phía sau để thoát ra. Những ngón tay nàng chạm vào bức ảnh. Với một tiếng nức nở, nàng cầm chúng lên. “Anh đã lừa dối tôi”, nàng nghẹn lại. “Anh nói cô ta không là gì với anh nhưng – nhìn đây – hãy nhìn đây!” Những tấm ảnh lắc mạnh khi nàng vung chúng vào khuôn mặt dữ tợn của anh. “Anh, như những gì mà tôi có thể thấy, đang đứng trên chiếc du thuyền của mình mà không mặc bất cứ thứ gì, đ…đang ôm cô ta ở đằng trước anh trong khi cô ta hầu như chỉ được che phủ bởi một chiếc áo ngực.” “Không bao giờ—” Bức ảnh quất vào cằm anh khiến anh phải né tránh, và khi anh phục hồi lại, nàng đang nhìn chằm chằm vào bức tiếp theo. “Nhìn anh này”, nàng thốt ra với sự kết tội nặng nề. “Làm cách nào anh có thể nằm ở đó với cô ta và ngủ như một người vô tội? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh –” Nàng đang định ném những bức ảnh còn lại như cái cách nàng ném những tấm kia thì anh vươn tay ra và với lấy chỗ còn lại trên tay nàng. “Em phải tin anh khi anh nói chúng không phải là thật!”, anh khăng khăng một cách cay nghiệt. Không phải thật? Isobel nhìn chằm chằm vào anh qua đôi mắt ngập nước và tự hỏi làm thế nào mà anh dám nói thế khi giờ đây từng bức ảnh đã khắc sâu vào trong tâm trí nàng! “Tôi đã tin anh khi anh nói anh đã không –” “Vậy thì hãy tiếp tục tin đi”, anh cắt ngang. “Và hãy bắt đầu dùng cái đầu để suy nghĩ thay cho trái tim của em đi.” “Tôi không có trái tim,” nàng đáp lại. “anh đã xé toạc nó khỏi cơ thể tôi và ném nó đi rồi!” “Cường điệu hóa lên không giúp được gì lúc này đâu cưng,” anh thở dài, nhưng nàng nhìn thấy vẻ hài hước mà anh đang cố kềm lại từ đôi môi mình. Sự hài hước đó là sự hủy hoại hoàn toàn vào nàng, và nàng bắt đầu vặn vẹo và giãy dụa tới tận khi anh cuối cùng cũng chịu để nàng đứng tự do. “Tôi sẽ rời khỏi đây”, nàng nói với anh khi quay bước chân của mình. “Lại bỏ chạy sao?” anh phản công một cách giễu cợt. “Bảo trọng,” anh cảnh báo khi anh cũng đứng lên, “vì anh có lẽ nên để em làm thế. Vì anh sẽ không sống tiếp một cuộc sống sợ hãi rằng em sẽ lại bỏ chạy bằng đôi chân ấy và biến mất!” Isobel nhìn chằm chằm vào anh, thấy cơn giận dữ dội làm u tối cả khuôn mặt anh. “Anh tức giận với tôi làm gì?” nàng lúng túng hỏi. “Anh không nổi giận với em”, anh chối . “Anh đang tức giận với – những thứ này”. Anh hất tay về phía những bức ảnh. “Em không phải người duy nhất nhận được những bản sao này…” Sau đó anh nói với nàng những người cũng nhận được. “Việc này rất nghiêm trọng, Isobel”, anh nói dứt khoát. “Ai đó ngoài kia đang tạo nên một xì căng đan chết tiệt và anh cần sự giúp đỡ của em ở đây, chứ không phải sự khinh miệt của em.” Cùng lúc đó, anh quay lại và nhìn xung quanh căn phòng với cặp mắt nghiêm khắc và thiếu kiên nhẫn. Dò xét bất kỳ thứ gì hỗ trợ cho việc tìm kiếm, anh sải bước tới hệ thống máy tính cũ của nàng và bắt đầu kiểm tra lại để đảm bảo mọi thứ đã được cắm điện. “Em biết cách làm việc này tốt hơn anh”, anh nói. “Chỉ cho anh những gì anh cần làm để thứ này ho động lại”. “Nó đã không được sử dụng từ 3 năm nay. Nó hẳn đã hỏng vì thiếu sử dụng.” “Chí ít cũng phải thử!” anh nghiến răng. Nàng bắt đầu hiểu rằng anh đang vô cùng nghiêm túc. Di chuyển trên đôi chân run rẩy và đi cùng thái độ nói cho anh biết rằng nàng không chuẩn bị để hạ sự cảnh giác xuống, nàng đi đến đứng bên cạnh anh. Với cái gõ nhẹ vào một cặp phím bấm, sau đó nàng lùi lại và chờ đợi. Khá ngạc nhiên khi thấy cả dãy thiết bị đã bị bỏ hoang vùng sống dậy. “Giờ thì sao?” nàng cứng ngắc hỏi. “Quét những tấm ảnh đó vào phần mềm tương thích”, anh chỉ đạo. “Phóng to chúng lên – hay bất kỳ cái gì em cần làm để chúng ta có thể nghiên cứu chúng đến từng chi tiết.” “Một lý do hữu dụng đấy.” “ Anh đã nói với em một lần rồi. Chúng là giả.” “Chắc chắn chứ?” Anh quay ngoắt về phía nàng một cách giận giữ. “Phải, anh chắc chắn! Và anh sẽ đánh giá cao nếu có một chút tin tưởng quanh đây!” “Nếu anh còn quát vào mặt tôi một lần nữa tôi sẽ đi”, nàng hăm dọa. “Vậy thì hãy thôi nhìn anh như thể anh là một con rắn đi; hãy dùng chút giác quan của em và tin tưởng anh!”. Sải bước, anh thu thập những bức ảnh – lại lần nữa. Quay trở lại, anh đặt chúng bên cạnh màn hình máy tính. “Giả, như anh nói”, nàng lẩm bẩm. “Hãy dùng ma thuật của em và chứng minh anh đúng hay sai” Thách thức công khai. Vẫn cần lợi dụng lợi ích của sự nghi ngờ, nàng mở nắp của chiếc máy quét dẹt và chuẩn bị làm việc. Miệng nàng mím chặt, ánh mắt nàng lạnh nhạt, nhưng với vài cú kích chuột khéo léo nàng bắt đầu mở ra theo những chỉ dẫn của anh. Nếu anh đang nói dối thì anh nên biết rằng nàng sẽ phát hiện ra trong vài phút. Nếu anh nói sự thật thì… Dạ dày nàng bắt đầu cuộn lên. Nàng không còn chắc mình muốn lựa chọn nào. Có một việc đáng tin là người chồng xa lạ của mày đã dính dáng tới một vụ ngoại tình trong lúc mày rời khỏi nhưng có một điều gì đó khác hoàn toàn cần biết đến là ai đó sẵn sàng đi đến mức độ này để làm tổn thương người “Sao việc này lại xảy ra?” nàng khàn giọng hỏi. “Anh cho rằng ai là người đã chụp những tấm hình đó? Cần phải có một tổ chức thứ 3 dính vào để có được những bức ảnh kiểu như vậy, Leandros. Ai đó đủ thân cận với anh để bắt được hình của anh trên phim thế này.” Anh đang đứng một bên cạnh nàng và nàng cảm thấy anh cứng lại; liếc nhìn lên, nàng bắt được biểu hiện ảm đạm thoáng qua trong anh trước khi anh quay đi. “Chloe, tất nhiên”, anh trả lời một cách thô lỗ. Chloe? “Ôi, không”. Nàng không muốn tin điều đó. Không phải Chloe, người rất ngưỡng mộ anh trai mình. “Cô ấy không được gì từ việc làm tổn thương anh và bạn thân cô ấy!” “Nó đạt được thứ mà nó luôn muốn”, anh chặt chẽ phản bác. “Công việc – công việc!” Anh kiềm chế khi bức ảnh đầu tiên xuất hiện trên màn hình. Quay người lại, nàng kích chuột và bức ảnh phóng to gấp bốn lần kích thước ban đầu. “Suốt thời thơ ấu, nó luôn mơ tưởng viển vông về một trong những người anh của nó cưới bạn thân của nó”, anh tiếp tục một cách tăm tối. “Nikos và anh đã phá hỏng những ước vọng viển vông đó, vì thế nên giờ nó quyết tâm trả thù.” “Em không muốn tin điều đó.” “Nó còn khôn ngoan hơn anh từng nghĩ”, anh tiếp tục, bất nhẫn. Nó chỉ trích anh trong mắt em. Chỉ trích cả Diantha và anh với cha của Diantha, người cho anh niềm vinh dự với sự tin tưởng của ông khi ông cho phép cô ấy ở trên du thuyền với anh. Anh đã nhìn thấy một người đàn ông chụp những bức ảnh về chiếc du thuyền từ bến cảng. Bức này,” anh gõ nhẹ một ngón tay vào màn hình. “thể hiện chính xác anh đã mặc thế nào ngày hôm đó.” “Trần truồng sao?” “Anh mặc một chiếc quần đùi, cô phù thủy mỉa mai ơi!” anh cáu kỉnh. “Hắn hẳn đã được ai đó trả tiền. Chloe mưu mô phù hợp với suy luận này. Mục đích sau cùng của nó là nhìn em rời đi với một cuộc ly hôn và anh bị buộc phải cưới Diantha để bảo vệ danh dự của cô ấy!” “Tất cả những điều đó tuyệt đối vô lý!” Isobel phản đối. “Chẳng ai làm tới mức độ quyết liệt như thế vì lợi ích của người khác.” “Lợi ích của người khác?”, anh khiêu khích. “Của Diantha? Cô ấy đang bị thao túng ở đây cũng nhẫn tâm y như chúng ta”, anh khăng khăng. “Hãy nhìn vào chứng cớ. Chloe gửi Diantha đến San Esteban thay nó. Những bức ảnh này đã được chụp ở đó. Anh thậm chí đã nhìn thấy gã đã chụp những bức này!” “Vậy còn những tấm trong phòng ngủ của anh?” nàng nhắc nhở. “Sao anh ta vào được đó?” Anh tạm dừng suy tư về câu hỏi. Sau đó nghi vấn được sáng tỏ. “Hắn ta hẳn phải là một thành viên trong đội của anh”, anh quyết định. “Hắn ta ở quá xa để anh có thể nhận ra.” Anh nghĩ anh đã có đáp án cho mọi thứ. Nhưng Isobel đang nhớ lại cuộc nói chuyện với Eve Herakledes đêm trước đó, và bất chợt nảy ra một nghi ngờ rất khác thách thức với những khẳng định của Leandros. Nàng mím môi và dồn toàn bộ tập trung của mình vào màn hình, và chỉ mất vài giây để chỉ ra điểm không nhất quán đầu tiên. Trong vài phút nàng đã khoanh được rất nhiều chỗ – một ngón tay bị thiếu, một điểm trên tay vịn của du thuyền không phù hợp. Với con chuột bận rộn di chuyển, nàng sao chép và dán từng chi tiết lên một màn riêng biệt, tăng kích thước của chúng rồi chuyển đến máy in. Suốt quá trình Leandros chỉ lẳng lặng quan sát trong sự mê hoặc khi toàn bộ bức ảnh bị cắt rời và lộ ra điểm gian trá trong đó. “Anh có muốn em làm như vậy với những bức còn lại không?” nàng hỏi khi đã hoàn thành. “Không, trừ khi em cần chắc chắn rằng chúng là giả”, anh nói mát mẻ, thu thập lại bằng chứng lúc trước của anh. Đó là một cú đánh bén nhọn vào sự thiếu tin tưởng của nàng. Isobel thừa nhận bằng một cái thở dài. “Em nghĩ giờ thì anh muốn em nhận lỗi.” “Để sau,” anh đáp. “Lời xin lỗi sẽ không rẻ mạt thế.” Nhưng anh cũng không cười khi nói thế. Dù là giả hay không, những bức ảnh này đã đánh cắp thứ gì đó từ họ và Isobel phải tự vấn chính mình nếu họ muốn hàn gắn lại một lần nữa. “Leandros…” Anh đang sải bước tới cửa ra vào khi nàng ngăn anh lại. “Chloe biết em làm gì cho kế sinh nhai; nhớ điều đó khi anh đối mặt với cô ấy.” “Có ý nghĩa gì sao?” anh liếc nàng. Isobel nhún vai. “Chỉ cần tới đó với cái đầu thoải mái, chỉ thế thôi”, nàng khuyên. Nàng không cần phải phá tan ấn tượng hoàn hảo của anh về Diantha. Và dù gì, nàng cũng không đủ chắc chắn về những nghi ngờ của chính mình để tranh cãi về nó. Nhưng nàng cũng quả quyết như khi anh tìm hiểu rõ ràng. Anh đã đi chưa tới 2 phú khi nàng in ra rất nhiều bản sao thứ hai. Xe của anh chỉ vừa rời khỏi lối vào khu để xe khi nàng gọi một chiếc taxi cho chính mình. Biệt thự Christophoros khá giống với hầu hết những ngôi nhà ở trên đây, trên đồi. Nàng được một hầu gái người dẫn vào một phòng khách nhỏ, sau đó nhanh chóng rời đi để tìm người con gái của ngôi nhà. Diantha để nàng đợi. Cần phải làm gì đó, Isobel với lấy chiếc túi xách, tìm được một cái dây buộc tóc và buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa. Leandros đã từng nhìn nó như thể là nàng khoác lên mình nhân vật tiểu thư mạnh mẽ, nhưng nàng không cảm thấy mạnh mẽ chút nào. Nàng không biết mình tới đây có đúng không, thậm chí còn không chắc nàng sẽ giải quyết vấn đề này thế nào – tất cả những gì nàng biết với sự chắc chắn là Diantha cần phải đối mặt, dù có tội hay vô tội. Cánh cửa bắt đầu mở ra và nàng quay người lại khi Diantha xuất hiện trong bộ váy bó màu xanh da trời và khoác trên mình biểu cảm hết sức dịu dàng mà bằng cách này hay cách khác cũng chẳng phù hợp với thời điểm, với sức chịu đựng trong đầu rằng Isobel có thể là một người vợ hay ghen tới đây để đánh cô ta tơi bời. Quả thực Diantha nhìn nàng từ trên xuống dưới như thể cô ta là người hủy hoại cuộc hôn nhân trong phòng này. “Chúng ta phải nói chuyện này một cách ngắn gọn”. Có một sự lạnh lùng rõ rệt trong giọng nói của cô ta. “Cha tôi đang trên đường về đây và ông sẽ không thích thấy cô ở đây”. Sau đó cô ta thật sự cướp đi ngọn gió từ chiếc tàu của Isobel khi cô ta nói tiếp một cách trôi chảy, “Giờ thì cô đã nhìn thấy sự thật về Leandros và tôi, chúng tôi có thể mong cô sẽ biến khỏi cuộc sống của chúng tôi mãi mãi không?” Những ngón tay của Isobel nắm chặt lấy quai túi xách trên vai mình. “Vậy cô chính là người đã gửi những bức ảnh?” nàng thốt ra. Cái gật đầu trơ tráo của Diantha đã chứng thực điều đó. Có vẻ khá thất vọng khi cô ta thừa nhận điều đó quá dễ dàng. “Dù tôi phải nói thêm rằng bất kỳ điều gì tôi nói với cô ở đây tôi sẽ chối bỏ với những người khác,” cô ta nói rõ ràng. “Nhưng cô cản đường, và tôi đã phát ốm với việc bị Leandros cư xử tệ bạc. Hai tuần trước anh ấy đã hứa với tôi sẽ ly dị cô và cưới tôi, rồi tôi bị cho ra rìa – vì những lý do thương mại, tất nhiên; không phải luôn thế sao?” “Những lý do thương mại?” Isobel nghi hoặc nhắc lại. “Sự thiếu thỏa thuận tiền hôn nhân giữa hai người đẩy Leandros vào tình thế không thể.” Giống như đang bị ép chặt trong những áp lực ch người, Isobel rùng mình suy nghĩ. Diantha bình tĩnh, giọng cô ta đều đều và Isobel đã có thể cảm thấy bản thân đang bị thao túng bởi sự thêm vào nhẹ nhàng cụm từ ‘tiền hôn nhân’. Trước khi nàng biết thì cảnh cáo của Lester Miles về sức mạnh địa vị của nàng đã trở lại ám ảnh nàng. Nàng đã thấy sự thay đổi đột ngột của Leandros từ một người đàn ông sẵn sàng chấm dứt một cuộc hôn nhân thành người đàn ông tích cực kiên trì cuộc hôn nhân đó. “Tôi phải nói rằng tôi thực sự rất bất mãn vì buộc phải nói dối về mối quan hệ của chúng tôi trong khi anh ấy giải quyết mớ hỗn độn đó,” Diantha tiếp tục. “Nhưng một người đàn ông với đống tài sản kếch xù không cho phép chính mình bị gạt bởi một cô vợ tham lam. Anh ấy cũng không dám mạo hiểm để tên tuổi hai gia đình chúng tôi bị ném ra ngoài nơi công cộng với một xì căng đan do cô gây ra nếu cô mong muốn biến cuộc ly hôn của mình thành tồi tệ. Nhưng cô hãy nhớ lấy lời tôi, quý bà Petronades, một bản hợp đồng sẽ xuất hiện trước rất sớm thôi, vạch chi tiết về bất cứ thỏa thuận nào trong sự kiện cuộc hôn nhân của cô để đi đến bế tắc lần thứ hai.” “Nhưng cô không thể đợi được lâu thế,” Isobel xen vào. “Vì thế cô quyết định gây ra một xì căng đan đáng sợ và tung nó ra?” “Tôi đã phát ốm phải nói dối mọi người,” cô ta tuyên bố. “Đã đến lúc mọi người biết được sự thật.” “Về cuộc tình ở Tây Ban Nha của cô với chồng tôi,” Isobel nhắc lại. “Mối quan hệ bắt đầu rất lâu trước khi cô rời bỏ anh ấy, nếu cô phải biết sự thật” Cô ta hất cằm. “Anh ấy đã ghé qua chỗ tôi ở Washington D.C.” Isobel nhớ quá rõ về chuyến đi Washington. “Hai tuần của chúng tôi ở Tây Ban Nha không phải những tuần lén lút đầu tiên chúng tôi ở cùng nhau. Tôi không muốn làm tổn thương cô bằng việc này, nhưng hôm qua anh ấy đã ở bên tôi, trong giờ nghỉ trưa. Chúng tôi có một căn hộ ở Athens, nơi mà chúng tôi gặp nhau hầu hết các ngày trong tuần”. “Không có ảnh bằng chứng nào cho những cuộc gặp đó sao?” Isobel thách thức. “Nó có thể được sắp xếp.” “Ồ, tôi biết chắc là nó có thể”. Và nàng rút tập in ra từ túi xách và đặt chúng xuống trên mặt chiếc bàn giữa họ. Tin chắc rằng nàng biết chính xác nàng có mặt với cái gì, Diantha thậm chí còn không thèm hạ cố nhìn xem. “Cô chẳng là gì ngoài một kẻ dối trá, đồ khốn quỷ quyệt, Diantha,” Isobel tuyên bố với cô ta. “Cô thao túng mọi người và thích thú với vi bóng loángc đó. Chloe đã bị cô thao túng để đưa cô đến Tây Ban Nha. Mẹ chồng tôi bị cô thao túng một cách đẹp đẽ bởi thích thú sự dịu dàng hết sức của cô trong việc làm bà hài lòng và đưa đến cho bà lựa chọn dễ dàng nhất với tôi như một đứa con dâu đến từ địa ngục.” “Cô nói đúng,” Diantha đáp, mở ra gợi ý đầu tiên rằng một chiếc bẫy thép được sắp đặt hoạt động phía sau vẻ ngoài dịu dàng đó. Isobel cười. “Leandros ca tụng cô vì những kỹ năng tổ chức vĩ đại của cô – không phải một lời khen ngọt ngào với người phụ nữ anh ấy yêu nhỉ?” nàng nói thêm khi sống lưng Diantha lộ ra sự thay đổi. “Rõ ràng là cô biết cách tập hợp một nhóm làm việc tuyệt vời”. Nàng ấn sâu móng tay. “Với tôi thì, kỳ thật, tôi phải vật lộn để tổ chức mọi thứ, nhưng anh ấy gọi tôi là một phù thủy và là một kẻ khó chịu và khẳng định tôi có cái nhọt dưới răng. Khi chúng tôi làm tình anh ấy ngã vào vòng tay tôi và sau đó anh ấy ôm tôi ngủ. Không phải thế này”. Nàng gõ một ngón tay vào bức ảnh. “Không phải kiểu anh ấy chiếm lĩnh một bên giường trong khi tôi ở bên kia”. Đôi mi đen chớp chớp, khuôn mặt nàng cố gắng giữ vẻ kiên quyết. Giờ thì nàng tập trung sự chú ý về những bức ảnh, Isobel lật bức này tới bức khác, và đôi tình nhân tội lỗi đó được phóng lớn trong đó. “May mắn làm sao, Leandros vẫn còn đầy đủ các ngón tay”. Nàng gõ vào một bức ảnh chỗ bị cắt một cách vụng về dọc theo bụng của Diantha. “Nếu anh ấy đứng phía sau cô thế này, đỉnh đầu cô không thể tới cao hơn ngực anh ấy, chứ không phải cằm của anh. Vóc người của cô thấp, Diantha – nói trắng ra nhé, vì cô mong được nói chuyện một cách thẳng thắn. Cô không được mảnh dẻ hay có những đường cong thế này. Và khi cô cắt, gọt và dán bằng chuột hãy nên luôn luôn chắc chắn rằng cô lấp đầy những lỗ hổng mà cô tạo nên, như lan can chiếc du thuyền ở đây, nó có vẻ dừng lại với lý do không rõ ràng. Một kẻ giỏi thao túng nên luôn luôn chắc chắn về tất cả những cơ sở của cô ta còn cô đã quên xem lại những chi tiết nhỏ nhặt. Đây là công việc của tôi”. Nàng gõ vào những bản in. “Tôi là một chuyên gia nhiếp ảnh. Tôi xử lý ảnh bằng máy tính hầu như mỗi ngày trong cuộc đời làm việc của mình. Vì thế tôi biết dễ dàng mà không cần để ý tới khung cảnh của phòng ngủ mà các nếp gấp trên tấm ga trải giường có vẻ không theo những đường nét tự nhiên.” Cái nhún vai nhẹ của Diantha và biểu cảm không khác biệt của cô ta khiến Isobel ngạc nhiên vì lúc này cô ta hẳn phải cảm thấy giày vò về tội lỗi của chính mình. Nhưng cô ta chỉ mỉm cười. “Cô thật là một con ngốc, Isobel”, cô ta bảo nàng. “Tôi vẫn luôn biết cô làm nghề gì, và những bức ảnh này vẫn luôn có mục đích bị phơi bày là giả. Tất nhiên là nó rất quan trọng khi tôi làm thế để tạo ra một xì căng đan. Tôi đơn giản chỉ định tự mình phơi bày chúng, sau đó gợi ý là cô đã tạra chúng như một cách để tăng thêm quyền lực trong cuộc ly hôn. Vậy còn ai khác là người đủ tư cách hơn?” Cô ta tin rằng mình đã khiến mọi người bị buộc chặt vào những nút thắt, Isobel nhận ra trong sự nghi ngờ hụt hẫng. Cô ta quả là quá mức tự tin vào sức mạnh thao túng của bản thân tới mức cô ta không thèm dừng lại việc thấy cây mà không thấy rừng! “Chỉ có một vấn đề nhỏ trong kế hoạch của cô, Diantha,” Isobel tỉ mỉ nói. “Những bức ảnh này có thể giả, nhưng tôi không có lý do để muốn một vụ ly hôn”. “Nhưng Leandros muốn cô hay chỉ đơn giản là đang bảo vệ lợi ích kinh doanh của anh ấy?” “Ồ, vâng, tôi muốn cô ấy,” một giọng nói mượt mà và trầm thấp đáp lại. Hai người phụ nữ liếc nhìn lên, Leandros đang đứng đó và trông như thể anh đã ở đó được một thời gian khá lâu. “Từng phút của những phút giây thức dậy,” anh trôi chảy nói tiếp. “Từng phút của mỗi giây phút tôi chìm đắm trong những giấc mơ của mình. Cô có vấn đề nghiêm trọng với những giấc mơ của cô đấy, Diantha,” anh ảm đạm nói với cô ta, sau đó không đợi cô ta trả lời anh nhìn vào Isobel. “Chúng ta đi thôi chứ?” Nàng thậm chí còn không do dự, bước tới người đàn ông là cả cuộc đời của nàng kia, với đôi mắt âu yếm nhìn anh và âu yếm đáp trả của anh với nàng. Nhưng Diantha không định đầu hàng dễ dàng như thế. “Chỉ bởi những bức ảnh này không thật, nó không có nghĩa là chúng ta đã không ngủ với nhau,” Cô ta uy hiếp một cách vụng trộm. “Nói cho cô ta đi, Leandros, cái cách mà chúng ta đã hưởng những đêm trên chiếc du thuyền của anh. Nói cho cô ta cái cách mà mẹ anh nghĩ cô ta là một con điếm và em gái anh Chloe khinh miệt từng hơi thở của cô ta. Nói cho cô ta đi,” cô ta ngoan cố, “cái cách mà cả gia đình anh biết cô ta ngoại tình với một người đàn ông lần cuối cô ta ở đây lúc trước, và cái cách anh cố tìm hiểu hắn ta là ai và thậm chí tin rằng đứa con mà cô ta đang mang thuộc về người tình đó!” Chân Isobel đột nhiên run rẩy đứng sững lại. Mắt nàng tối tăm khi bắt gặp đôi mắt anh. Nàng đang tìm kiếm sự thất vọng, tìm kiếm một cái lắc đầu chán nản của anh để phủ nhận những điều Diantha đã nói! Ôi Chúa ơi, nàng van xin anh; hãy cho em bất cứ điều gì để nói cô ta vẫn muốn thao túng em lúc này! Nhưng anh lại trở nên tái nhợt khi nàng nhìn anh. Ngón tay anh run rẩy khi anh nhấc chúng lên để luồn qua mái tóc nàng. Đáng nguyền rủa hơn cả, anh cụp mắt xuống. “Đi nào”. Anh khàn khànói. “Hãy ra khỏi đây thôi.” Có ai đó đang đứng ngay phía sau anh, và khi Leandros di chuyển Isobel thấy Chloe với khuôn mặt trắng bệch. “Diantha, dừng việc này lại đi,” Chloe run rẩy nài nỉ. “Mình không hiểu sao cậu lại – ” “Cậu không hiểu,” Diantha bắt đầu trở nên gắt gỏng. “Nó thì liên quan gì đến cậu? Những người anh trai của cậu đã lợi dụng tôi và tôi sẽ không để bị lợi dụng!” Những người anh? Tất cả họ đều nhìn cô ta khi cô ta nói điều đó. Cô ta đã không còn bình tĩnh và tự chủ nữa, Isobel nhận thấy điều đó. Lớp ngụy trang đã bị xé bỏ và Diantha đột ngột bày ra bộ mặt lạnh lùng và đau đớn thật sự của chính mình. “Cả cuộc đời mình, tôi phải chăm nom cậu, Chloe, và được thờ phụng bởi cái gia đình toàn đàn ông của cậu. Cậu không hiểu cảm giác không được yêu và bị từ chối bởi tất cả mọi người là thế nào đâu. Cha tôi vứt bỏ tôi vì tôi không phải đứa con trai được mong đợi. Anh trai cậu vứt bỏ tôi vì tôi không phải là thứ anh ta muốn nữa.” “Diantha, tôi chưa bao giờ –” “Không phải anh”, cô ta nổi giận với Leandros. “Nikos! Nikos từ chối tôi 4 năm trước! Anh ta nói chúng tôi còn quá trẻ để biết yêu là gì và anh ta thậm chí còn không muốn biết! Nhưng tôi biết yêu. Tôi đã chờ đợi và chờ đợi anh ta đến với tôi ởWashington. Nhưng anh ta đã không đến,” cô ta cay đắng nói. “Thay vào đó là anh đến, chìa ra cho tôi những lời nhắn dễ thương từ gia đình và không có một cái nào từ Nikos! Do đó tôi trở lạiAthensđể khiến anh ta yêu tôi! Nhưng khi tôi đến anh ta đang tính cưới Carlotta. Tôi đã bị đẩy ra trong sự lạnh nhạt và anh đã ở đó, Leandros, ẩn náu ở Tây Ban Nha với trái tim tan vỡ! Thật ra thì, tại sao chúng ta không chắp vá lại với nhau? Anh đã nghĩ về nó, tôi biết anh đã. Anh có thể nói dối cô ta tất cả những gì anh thích, nhưng tôi biết rằng đó là vì tôi khi anh nói với chú Takis bắt đầu tiến trình ly hôn với cô ta!” Mắt anh hẹp lại. “Vì vậy Takis vẫn luôn nhắc đến chuyện này,” anh lẩm bẩm. “Không!” cô ta chối bỏ. “Tôi vẫn chưa đề cập chuyện này với bất cứ ai.” “Vậy làm thế nào cô biết được không có một bản hợp đồng tiền hôn nhân nào?” Isoble sắc bén xen vào. Diantha lúng túng, cái miệng chứa đầy những lời dối trá không thể hé ra. “Ta nghĩ việc này đã đi đủ xa rồi”, một giọng nói khác xen vào. Đó là giọng của cha Diantha. “Cậu đã xoay xở những tấm ảnh bị tung lên báo rồi phải không, Leandros?” ông dò hỏi. Ngay sau cái gật đầu dứt khoát của Leandros, ông cũng gật đầu. “Vậy thì hãy rời khỏi nhà tôi và mang gia đình cậu theo”. Ông Christophoros quyết định rõ ràng rằng con gái ông đã làm tổn thương đủ người trong một ngày rồi. Chặng đường rời khỏi đó hoàn toàn diễn ra trong yên lặng. Chloe ngồi ở ghế sau dành cho khách trong xe Leandros cùng với Isobel, mặt cô co rúm lại vì bị sốc và mất tinh thần. Leandros đưa em gái mình về nhà trước, dừng lại bên ngoài ngôi nhà có kích thước lớn gấp ba lần nhà anh. Khi cô bước ra khỏi xe, cô quay lại về phía Isobel. “Em xin lỗi,” cô lí nhí nài nỉ. “Em chưa từng có ý định –” “Để sau, Chloe,” anh trai cô cắt ngang. “Chúng ta tất cả sẽ cùng nói chuyện sau nhưng giờ Isobel và anh phải đi.” “Nhưng phần lớn trong chuyện này là lỗi của em!” cô đau đớn hét lên. “Em đã khuyến khích cô ấy để cô ấy tin rằng mình dành cho một trong những người anh trai của em –” “Đó là chuyện lúc nhỏ,” Leandros nói một cách tùy tiện. “Em để cô ấy biết em ghét Isobel chừng nào!” Cằm Isobel cúi xuống tận ngực. Chloe thoát ra một tiếng nấc nghẹn. “Em đã phó thác tất cả cho cô ấy và cô ấy đã mang tất cả đi và dựng chuyện từ nó. Em không thể tả nổi em thấy khó chịu thế nào.” Isobel có thể thấy hết điều đó. Hai cô gái thở dài vì trái tim tan nát của Leandros – như cách Diantha đã gọi. Hai người họ đã ước gì Isobel chưa từng được sinh ra. “Nhưng em chưa từng biết chuyện của cô ấy và Nikos,” Chloe nói thêm trong nỗi hoài nghi bị áp chế. “Nó không là gì cả,” anh trai cô tuyên bố. “Họ đã hẹn hò với nhau vài lần khi em đang đi học đại học xa, nhưng Nikos đã trở nên thận trọng bởi khuynh hướng chiếm hữu của cô ta. Cậu ấy đã nói với cô ta như vậy nhưng cô ta khó mà chấp nhận điều đó. Cậu ấy đã yên lòng khi gia đình cô ta chuyển tới sống ở Washington – và anh mong em không đề cập tới chuyện này với cậu ấy, Chloe,” sau đó anh cảnh báo cô rất nghiêm túc. “Cậu ấy sẽ không vui khi bị nhắc đến chuyện này.” Anh đang nói về đám cưới sắp tới của Nikos. Chloe gật đầu sau đó dùng hết can đảm và ngập ngừng chạm vào cánh tay Isobel. “Xin chị,” cô lẩm bẩm, “Chị và em có thể có một khởi đầu mới không Một khởi đầu mới, Isobel thầm nhắc lại, và đôi mắt nàng đờ ra. Mọi người muốn có một khởi đầu mới, nhưng lại có thêm nhiều bộ xương xấu xí đang lách ra ngoài chiếc tủ tăm tối trước khi nàng cảm thấy đủ an toàn để tin tưởng một ai đó trong số họ? Tuy nhiên nàng vẫn ngẩng mặt lên, và mỉm cười với Chloe. “Tất nhiên,” nàng đồng ý. Nhưng sự run rẩy trong giọng nói của nàng đã khiến Leandros đóng sầm cửa xe lại và khởi động máy. Em gái anh lùi lại, khuôn mặt nàng tái nhợt và lo lắng. Isobel khó khăn xoay xở để đóng cửa xe trước khi anh phóng đi với một trục quay rít gió của những chiếc lốp lấm tấm sỏi. “Có chuyện gì với anh vậy?” nàng bất chợt phản ứng. “Nếu em chuẩn bị khóc, thì hãy làm chuyện đó ở một nơi chết tiệt mà anh có thể nắm được em,” anh thô lỗ quát lại. “Em không khóc.” “Hãy nói điều đó với ai khác không thể nhìn thấy phía sau vẻ ngoài mạnh mẽ này.” Anh quẳng cho nàng một cái nhìn mà gần như làm khô héo da thịt nàng. “Anh không ngủ với cô ta – chưa bao giờ!”, anh nghiến răng, chuyển mắt về phía con đường và phóng xe đi với bàn tay nắm chặt cùng các khớp xương trắng bệch, “Anh đã thích cô ta! Nhưng cô ta có độc dược trong linh hồn và giờ anh có thể cảm nhận nó đang hạ độc anh.” Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn. “Anh đã cho cô ta lý do để tin điều cô ta làm về anh ư? Anh đã cho cô ta sự khích lệ mà không nhận ra ư?” Bàn tay anh rời khỏi vô lăng để luồn những ngón tay căng thẳng xuyên qua mái tóc nàng. Isobel theo bản năng nhướn người lên và nắm lấy vô lăng. “Em không cần phải làm thế,” anh nghiến răng. “Anh không định lái chúng ta vào một bức tường.” “Vậy thì đừng hành động như kiểu anh sẽ làm thế.” Chiếc ô tô dừng lại với một cái thắng rít chói tai. Isobel đã không thắt dây an toàn vì Chloe đã ngồi cùng chỗ với nàng và lực đà nguy hiểm đẩy đầu nàng sát với kính chắn gió trước khi một cánh tay bật ra và chặn sự va chạm sắp xảy ra với một cái ghì cứng rắn của cơ bắp đàn ông. Cảm xúc nổi lên từ mọi phía. Căng thẳng – Lo âu! Tức giận – phiền não. Anh bật mở cửa xe, trèo ra ngoài và bước sải vài bước, bỏ lại Isobel ngồi ở đó trong tâm trạng hoang mang trống rỗng không hiểu nổi anh đang có vấn đề gì. Có chắc đây là nơi thích hợp với nàng trong trạng thái bấm loạn này? Nàng là người duy nhất phải đặt niềm tin của mình giữa ranh giới suốt từ lúc nàng quay trở lại đây! Nàng ra khỏi xe, quay lại và cho cái cửa đỏ đẹp đẽ, bóng loáng một cái đóng sầm đầy ấn tượng. Anh quay gót lại. Nàng nhìn chằm chằm vào anh qua trần ô tô đỏ sáng bóng. Họ nhìn theo tầm mắt của mỗi người nhưng không ai trong hai người có vẻ để tâm về điều đó. “Vậy anh nghĩ mình là thằng chết tiệt nào thế, Leandros?” nàng vỗ vào anh một cách giận dữ. Nàng vẫn còn đối phó với cú sốc gần như khiến đầu nàng nổ tung trước kính chắn gió; bên trong nàng đang nổi gai ốc với những tiếng tim đập thình thịch và xáo động. Anh tái mặt – nàng tái mặt! Mặt trời đánh thẳng vào họ và nếu có thể thì nàng đã vươn tới nắm lấy nó rồi ném vào cái đầu máu me ích kỷ của anh! “Anh nghĩ độc dược của cô ta đang làm cái gì với em? Anh muốn ly hôn và rồi lại không muốn ly hôn. Tin đồn rằng anh đã chọn được người vợ tiếp theo và chờ đợi sau cánh gà. Những thỏa thuận tiền hôn nhân đột nhiên trở thành đề tài nóng hổi nhất dính chặt vào miệng mọi người! Và em đã hy vọng có thể tin lời anh! Sau đó em lại hy vọng tin lời anh lần nữa khi những bức ảnh đó được tung ra. Em thậm chí còn phải đối mặt với con khốn gọi là giả dối đó!” “Chúng đều là những lời dối trá, em biết là –” “Tất cả những gì em biết chắc chắn trong giây phút quý giá này là anh vẫn luôn lợi dụng em như một con rối bị giật dây!” nàng giận dữ rống lên với anh. “Em vẫn luôn bị sỉ nhục trong phòng họp của anh – bị theo dõi mọi nơi ở Athens – việc xảy ra không phải lần đầu tiên! Em bị cám dỗ với mọi cơ hội có thể xảy ra, bị đùa bỡn bởi những thứ gia truyền, và bị phô bày ở nơi đẹp nhất của Athens như một danh hiệu không còn có giá trị!” Anh cười lớn, nhưng thật khàn và gượng gạo. Nàng gần như đã trèo ra khỏi trần xe để cào móng vuốt của mình lên người anh! “Rồi em buộc phải nhìn chằm chằm vào những b…bức ảnh x…xấu xa đó!”. Cổ họng nàng bắt đầu đi vào hoạt động; một cách dứt khoát nàng nuốt vào những giọt nước mắt đe dọa. “Anh nghĩ đó là vì em có thể chứng minh chúng là giả thì chúng sẽ mất đi sức mạnh tổn thương ư?” “Không”. Anh bước về phía trần xe. “Em vẫn chưa xong!” nàng nhanh chóng đẩy anh ra, và những tia sét xanh sáng lóe từ mắt nàng đâm thẳng vào anh. “Em đã đối mặt với thứ độc dược đó– trong khi anh đang đuổi tới nhầm nơi!” Nàng nóng nảy tuyên bố. “Em đã nghe tất cả những thứ cô ta nói về anh và vẫn tin vào anh. Chúa ơii,” nàng nghẹn ngào. “Vì sao thế, anh nghĩ rằng, khi chúng ta chỉ nhìn lại ba năm trước là có thể thấy rằng chúng ta đang hướng thẳng đến cùng một con đường lần nữa ư? “Nó không giống nhau!” Anh quát. “Cùng là cái mùi vị kinh tởm đó thôi!” nàng hét. “Mẹ anh đã chuẩn bị cố gắng để thích em vì anh và giờ thì em gái anh cũng chuẩn bị làm điều giống hệt thế. Em để tâm họ có thích mình sao?” Có, em có, nàng đau đớn nghĩ. “Không, em không,” nàng lớn tiếng nói. “Em không nghĩ mình quan tâm đến anh nữa,” nàng run rẩy nói thầm. Nàng đánh vào khuôn mặt nhăn lại của anh bằng một cái liếc và ước điên lên là nàng thực sự có ý đó. “Nói cho em biết về cái thứ tiền hôn nhân đó,” nàng khiêu khích. “Sau đó tiếp tục giải thích về cái người đàn ông mà em nghĩ rằng sẽ trở thành cha của con em. Và sau đó,” nàng tiếp tục khi anh mở miệng trả lời, “giải thích cho em vì sao em chỉ phải nghe anh than thở về chất độc mà người phụ nữ độc ác kia đã cho anh ăn.” Im lặng bao trùm. Anh trông hoàn toàn sững sờ bởi câu hỏi cuối cùng. Một chiếc Mercedes màu bạc rẽ xuống con đường. Nó dừng lại bên cạnh Isobel. “Có chuyện gì xảy ra vậy?” một giọng nói vang lên. “Chúng tôi có thể giúp gì không?” Isobel quay lại và nhìn chằm chằm vào Theron Herakleides. Cạnh ông, trên chỗ ngồi cho khách, mẹ nàng đang dựa một bên để nhìn ra ngoài một cách tức giận. “Có,” nàng nói. “Chú có thể cho cháu đi nhờ.” Với câu đó, nàng ngồi vào ghế sau chiếc Mercedes. “Thế còn Leand – ?“ “Cứ lái đi,” nàng cằn nhằn. Theron nhìn nàng trong sự ngạc nhiên trống rỗng. Ông vẫn chưa từng bị nói chuyện kiểu này một lần nào trong đời! Rồi nàng đưa bàn tay run rẩy lên che cái miệng đang rung lên. “Cháu xin lỗi,” nàng tạ lỗi, và nước mắt bắt đầu thiêu đốt đôi mắt nàng. “Lái đi Theron,” mẹ nàng lặng lẽ lẩm bẩm. Không cần một từ nào khác, Theron làm như đã bảo, ông liếc nhìn về phía gương chiếu hậu, nơi mà ông nhìn thấy đứa cháu mình bị bỏ lại cạnh chiếc xe của nó như thể một người đàn ông vừa mới bị đâm xe. Nhìn ông chú Theron của mình lái đi cùng với Isobel, Leandros cảm thấy như anh đã bị đánh – bởi một kẻ tuyệt đối khó ưa với một tràng phun ra từ miệng của nàng ấy. Làm thế nào mà nàng lại làm thế? Làm thế nào mà nàng có thể bỏ mặc anh đứng đây, với cảm giác như thằng khốn ích kỷ nhất tồn tại trên hành tinh này? Bởi một giọng nói vang lên trong đầu đã nói với anh. Bởi vì không có bất cứ một từ nào nàng đã nói không đúng sự Ôi chao. Anh quay tròn xung quanh để nhìn chằm chằm một cách trống rỗng vào thành phố nơi anh sinh ra đang trải rộng bên dưới với ánh sáng lung linh của những đám mây trong buổi chiều sớm, nhưng thay vào đó là mảnh ghép từ ngữ lúc trước đang nhảy múa trước mắt anh. Những từ như, bị lăng nhục, bị theo dõi, bị cám dỗ – chiến tích. Anh phát ra tiếng cười có phần thích thú nhưng căng thẳng rồi lại không thể cười nổi vì nàng đã tin đó là sự thật. Ngay lúc nàng tin rằng anh hoài nghi đứa con của họ có thể thuộc về một người đàn ông khác. Trái tim anh như ngừng đập và rơi xuống đáy dạ dày khi anh chắp nối niềm tin mới với niềm tin cũ của nàng rằng anh đã rất hài lòng vì nàng sẩy thai. Và anh đã làm được những gì? Anh ngồi bên cạnh nàng trong chiếc xe của mình và bày tỏ sự quan tâm trong cách cư xử của anh với Diantha. Anh điên rồi sao? Anh xoay người lại. Nàng kết tội anh thật quá nặng nề. Nếu nàng không làm điều đó thì mọi việc đã không thành ra như vậy. Cái đầu anh đang ở nơi quái quỷ nào vậy chứ? Anh giận dữ tự hỏi. Anh đứng đây làm gì trong khi có khả năng lúc này nàng đang thu dọn hành lý để rời khỏi anh? Chết tiệt, anh thầm rủa và trèo vào trong xe. Máy nổ; anh gạt số. Nếu chiếc va li của nàng ở ngoài thì anh gặp rắc rối to, anh thừa nhận khi được gần 50m với tốc độ nguy hiểm. Xe của Theron đã đỗ bên ngoài cửa trước với những chiếc ghế trống rỗng. Sải bước vào nhà, nghĩ ngay đến nơi chắc chắn tìm thấy nàng và bước một lúc ba bậc thang đến bên ngoài phòng ngủ của họ trước khi anh ngừng lại, rồi chuyển hướng sang căn phòng bên cạnh. Đẩy cửa phòng, anh bước vào bên trong. Bản năng không làm anh thất vọng. Nàng đang đứng bên cửa sổ, mặt đối diện trong căn phòng với đôi tay khoanh lại. Đang đợi anh, anh chú ý với một sự hài lòng tuyệt đối, và đóng cửa lại. “Anh không hề nghĩ rằng em không chung thủy với anh,” anh nói khi sải bước về phía trước. “Bản hợp đồng hôn nhân duy nhất mà em và anh tạo ra sẽ được viết bằng máu của anh trong giây phút cuối cùng của cuộc đời anh bởi anh không có ý định để em đi trước khi anh chết. Anh không nghĩ về em như một chiến lợi phẩm, một con rối hay một thứ châm chọc. Và anh không theo dõi em, anh đi theo em như một con chó máu me trung thành không hề muốn ở bất kỳ nơi nào khác ngoài em.” Anh dừng lại trước mặt nàng. Đôi mắt nàng đen láy, miệng nàng nhỏ nhắn và tóc nàng được buộc lên kiểu đuôi ngựa. Nàng đang mặc một chiếc quần lính và một chiếc áo vét cứng nhắc nhưng lại những giọt nước mắt đang trượt xuống trên đôi má mịn màng của nàng. “Nếu anh yêu em trước đây nhiều hơn bây giờ thì anh sẽ bị giữ lại vì anh thực sự trở nên nguy hiểm,” anh tiếp tục với khàn giọng tiếp tục. “Và nếu giọng anh nghe như nhạy cảm đến đau đớn trước đó thì đó là bởi vì anh cũng bị tổn thương bởi những tấm ảnh đó.” Nàng kìm nén sự nức nở. Bàn tay vươn ra của anh chùn lại. Anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện và sau đó anh sẽ chạm vào nàng. “Diantha đã là một thành viên trong gia đình anh từ khi cô ta và Chloe còn là những nữ sinh ngây thơ. Anh tin chắc Nikos đã làm tổn thương cô ta bốn năm trước, anh nghĩ cậu ấy đã cố ý sắp đặt để tán tỉnh cô ta và khi cô ta trở nên nghiêm túc thì lại bỏ của chạy lấy người. Anh thậm chí còn cảm thấy tội nghiệp Diantha vì thế anh tới thăm cô ta mỗi khi anh ở Washington. Nhưng Nikos nói với anh rằng cậu ấy nhận ra nhu cầu chiếm hữu của cô ta sau đó. Anh đã sai về cô ta và giờ anh xin lỗi – Và anh không nghĩ những giọt nước mắt kia sẽ bảo vệ em,” anh thêm vào, “vì chúng không thể.” “Bảo vệ em khỏi cái gì?” “Sự trừng phạt,” anh đáp. “Vì dám nghĩ rằng anh có thể nghi ngờ dòng máu của con chúng ta.” “Mặt của anh –” “Mặt của anh đang đau, anh biết,” anh thừa nhận. “Chỉ có duy nhất một người có thể đưa ý nghĩ bẩn thỉu ấy vào đầu cô ta và đó là Takis. Và làm thế nào anh biết ư? Vì ông ta đã từng một lần dám đề cập đến chuyện tương tự với anh.” “Takis…?” Nàng chớp mắt, những giọt nước mắt sót lại lấp lánh trên hàng mi. Anh phát ra một tiếng thở dài khó chịu giữa sự tức giận và đau đớn. “Anh thật đáng thương, em thật đáng thương,” anh nói với nàng. “Chúng ta đã sống trong một khoảng không nơi mà chúng ta không có mối liên hệ nào. Takis là người cha gần gũi với anh nhất lúc đó. Ông ta hỏi về cuộc hôn nhân của chúng ta, và trong giây phút yếu đuối, anh đã ngốc nghếch nói rằng anh lo lắng về em vì em sắp biến mất mãi mãi, ông ta đã gợi ý anh nên tìm ra nơi em đi tới.” Anh khép chặt miệng che đậy phần còn lại của cuộc đối thoại đó. Thứ mà nó chứa đựng không quan trọng ở đây. Thứ đó là người bạn anh tin tưởng nhất đã đang truyền đi những thông tin bí mật. “Hiện tại anh biết ông ta vẫn đang hé lộ ra những thông tin bí mật về những hợp đồng tiền hôn nhân và những thiếu sót của nó.” “Ông ta cũng đã sắp x người chụp ảnh đó?” Anh thở dài và lắc đầu. “Anh mong là không. Anh hy vọng là những bức ảnh đó đều là ý tưởng của Diantha. Anh chợt nghĩ cô ta đã làm ra những thứ đó trước khi cô ta biết em và anh trở lại bên nhau? Điều đó có nghĩa là cô ta luôn có kế hoạch sử dụng chúng cho dù em có còn trong màn kịch này hay không. Một tấm bảo hộ,” anh gọi tên nó. “Trong trường hợp anh không chấp nhận đề nghị kết hôn. Em nghĩ thử coi anh sẽ cảm thấy như thế nào khi biết mình đã mở ra một âm mưu như vậy?” “Như một tên ngốc, em đoán vậy.” Nàng cho anh một cái nhún vai như nói rằng nàng tin anh đáng bị thế. Thái độ xấc xược không cần mở đầu phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Anh híp mắt. Khiêu khích đột ngột quay lại trong không khí. Nhưng sau đó, không cần báo trước, nàng phát ra tiếng khóc nức nở nặng nề rồi ngã vào trong vòng tay anh – bởi nàng thuộc về nơi đó. “Em đã có một ngày t…tồi tệ,” nàng nức nở trong lòng anh. “Anh có thể thay đổi điều đó,” anh hứa, bế nàng lên và đưa nàng tới giường. Họ có thể làm tình – Sao lại không? Đó là chất tẩy rửa độc dược hiệu quả nhất mà anh biết. Sau đó họ đi bước xuống cầu thang thì phát hiện tổ ấm của họ bị phủ đầy bởi những người muốn đền bù cho tất cả những chuyện xấu xa đó. Mẹ anh ở đây, em gái anh, Chloe, và thậm chí cả Nikos cũng đến cùng Carlotta đang bám chặt lấy cậu. Silvia và Theron trông có vẻ bàng hoàng vì ai đó đã bị dẫn kết cục này bởi họ. Mặc dù không có Takis Konstantindou, anh để ý, vẫn cảm thấy một gợn sóng tức giận cùng hối hận tràn qua tâm trí anh. Takis đã bỏ chạy, và lúc này đây anh chắc chắn với điều đó. Cha của Diantha sẽ quan tâm đến chuyện này. Ông là một người đàn ông đáng tôn trọng cho dù con gái ông làm chuyện đó đi chăng nữa. Eve đến cùng với Ethan Hayes, mang theo một thùng sâm panh. “Để chào mừng sự trở lại của cô Isobel với gia đình ta,” Eve thông báo, nhưng tất cả mọi người đều biết rằng cô cũng đã nghe thấy sự kiện ngày hôm nay. “Chú không cần phải đánh chống khua chiêng ở đây,” Isobel nói thầm với Leandros. “Những lời bàn tán đang quanh quẩn trong không khí đấy!” Nhưng đôi má cô đỏ ửng và cô đang hạnh phúc. Chuông cửa kêu lên và hai phút sau một vị khách khác bước lên trên bậc thang rực nắng. “Chúa ơi, không thể tin được,” Leandros bật thốt lên một sự kinh ngạc nồng nhiệt – trong lúc những người khác bị ném vào trong im lặng bởi tiếng thở dài chán nản của Felipe Vanzquez xa xứ, trong lúc anh xuất hiện làm sửng sốt bao khuôn mặt tò mò. “Anh về thị trấn khi nào vậy?” “Thứ lỗi cho sự đột nhập của tôi,” anh lẩm bẩm một cách cứng ngắc. “Không phải đột nhập chút nào,” Leandros đảm bảo và đưa anh tới gặp cô vợ xinh đẹp của mình, người đang nhìn chằm chằm vào bạn anh như thể thứ mà nàng đang nhìn châm lên ảo tưởng trong đầu nàng. Leandros cười toe toét khi anh thấy thái độ đó. “Không,” Anh ngả ra để thì thầm vào sát tai nàng. “Felipe là người Tây Ban Nha, không phảiVenezuela.” “Ôi,” nàng bĩu môi với anh. “Xấu hổ quá đi mất.” Buổi chiều tiếp diễn bằng một lễ hội của tầng lớp quý tộc. Vào lúc mọi người người dạt đi một lần nữa, Isobel trông khá bối rối. “Chúng ta có vẻ như đã trở nên nổi tiếng một cách bất ngờ,” nàng nói. “Quá nổi tiếng,” anh đáp. “Sau lễ cưới của Nikos em và anh sẽ bay đến biểnCaribbeanđể xem trộm tuần trăng mật của cậu ta,” anh nói một cách dứt khoát. “Nhưng chúng ta không thể làm thế!” Isobel phản đối. “Sao không?” anh phản bác. “Cậu ta có ý định đi trên chiếc du thuyền của anh. Anh còn đang định chúng ta sẽ bất di bất dịch ở đó đến mức chuyển từ giường lên sân thượng luôn. Vậy mà giờ,” Anh bắt đầu bước theo nàng, “Em nợ anh thứ mà anh sắp sửa thu gom đấy.” “Nợ anh cái gì?” nàng hỏi. “Nhận lỗi?” anh nhẹ nhàng nhắc nhở nàng.