Vòng Tròn Đồng Tâm
Chương 7
Hôm nay, cô ở nhà nhận được điện thoại của anh, hỏi: “Em ở nhà à?”
“Ừ, làm sao vậy ?”
“Có một quyển sách “Không gian mỹ học phổ biến”, có phải ở chỗ em?”
Thường ở trong này ngủ lại, thời gian dài cũng là tích lũy không ít vật phẩm tư nhân của anh, cô cũng đã rất quen, một tay cầm di động, một tay tìm kiếm, rất nhanh liền tìm thấy ở phòng làm việc, xen lẫn trong đống vải dệt hỗn độn.
“Có, thấy được. Muốn đưa tới chỗ anh không?”
“Nếu không phiền toái mà nói.”
“Bảo bối, cưng thực khách khí.” Trêu ghẹo ở trên miệng ăn một chút đậu hủ của anh, chợt nghe thấy một chỗ khác truyền đến tiếng cười khẽ khoái trá.
“Vậy anh chờ em, Tiểu Hoa.”
“Kháo!” Cô gác điện thoại.
Kháo thì kháo, vẫn nhanh chóng thay đồ, lấy tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bề ngoài chuẩn bị xuất môn.
Tối hôm qua anh có nói, hôm nay hệ trên làm tống cựu nghinh tân (đưa mới đón cũ), cô trực tiếp đến hệ quán, hoạt động của hệ ở ngoài sân cỏ, lúc ấy thời tiết đang nóng, một đám người đang chơi H-ing.
Tốt nghiệp sắp tới, có rất nhiều người không dám nói suy nghĩ trong lòng, vô luận là muốn oán giận, cáo giải, hay thông báo cái gì, một lần toàn bộ nói ra, mọi người cũng đều có chung nhận thức, vô luận nghe được cái gì cũng không trở mặt.
“Hệ hội trưởng thực xin lỗi, kỳ thực tiện lợi của anh là tôi ăn hết, lúc ấy rất đói bụng!”
“Mỗ mỗ học tỷ, cô mẹ nó có đủ máy xe, áp bức mồ hôi và máu lao công, tôi nhẫn nhịn cô thật lâu !”
“Vân Phái học trưởng, em thích anh!”
Trong một mảnh trách mắng, đột nhiên toát ra câu thông báo nhiệt huyết mười phần này, ánh mắt mọi người nhất trí nhìn về phía tiểu học muội năm hai.
Thẩm Vân Phái thần sắc chưa biến, ôn đạm đáp lại: “Cám ơn, đáng tiếc chúng ta âm dương khác biệt.”
“Âm dương rõ ràng chính là hoà hợp đi? Học trưởng, anh quốc văn không tốt hay là… anh thực sự thích hệ hội trưởng kia ? !”
“Được rồi, tôi cải chính, là người quỷ khác biệt. Tôi đã chết rất lâu.” Nghiêng đầu, nhìn thấy bóng người thướt tha cách đó không xa, bờ môi cực tự nhiên mà dương cười, đứng dậy tiến ra đón.
Cô cúi đầu mà cười, không dừng được. Đối thoại này có thể hay không rất có sáng ý?
“Có buồn cười như vậy sao?” Ngón tay dài đem tóc cô vén ra sau tai, chăm chú nhìn ánh mắt của cô, là ai cũng chưa từng được ấm áp ôn tồn như thế.
“Ăn gì chưa? Hệ trên chuẩn bị một đống thịt nướng, ăn cũng không tệ.”
“Như vậy được không? Em…” Cô còn chưa có nói xong, đã bị anh kéo đi.
“Không có gì không được.” Cùng lắm thì nộp thêm một phần phí thức ăn cho một người.
Thẩm Vân Phái dẫn cô đến vị trí của mình, xoay người giúp cô thu xếp đồ ăn.
Hoạt động vẫn cứ tiếp tục tiến hành, mà một góc nào đó, vẫn có số ít ánh mắt tò mò xem xét. Có người thấy Thẩm Vân Phái đem sách cô mang đến đưa cho học đệ, ánh mắt học đệ lập tức cảm tạ chị dâu ân điển; cũng có người thấy Thẩm Vân Phái đối với cô ân cần săn sóc, chiếu cố dịu dàng…
Vừa mới tuyên cáo, chỉ chớp mắt liền xuất hiện khác phái hỗ động thân mật, làm sao không khiến người ta mơ màng?
Hỗ trợ đưa vật phẩm cá nhân tới, sẽ không thể nào là giao tình bình thường , người khiến Thẩm Vân Phái coi trọng chăm sóc như vậy, lại chưa từng có.
Ánh mắt sáng như tuyết, bình thường đều rõ, sẽ không thấy rõ, đơn giản là đáy lòng một chút tro tàn chưa tắt.
“Chị là chị gái của Vân Phái học trưởng sao?”
Tôn Uẩn Hoa nghiêng đầu, nhận ra là cô bé vừa thông báo kia.
Cô lơ đễnh cười cười. “Không phải.”
“A, thật có lỗi, bởi vì chị thoạt nhìn… Ừm…”
Cô không phải ngày đầu tiên ra xã hội, thái độ ngập ngừng như vậy, lại chọn lúc Thẩm Vân Phái không ở đây đặt câu hỏi, muốn nói không có dụng ý gì đặc biệt , cô thật sự không tin.
Cô không để ý thủ pháp khiêu khích cấp thấp này, chuyên chú nhấm nháp đồ ăn.
Bụng lấp đầy, nghỉ ngơi một lát, bắt đầu nhàn nhã đến phát hoảng.
Rời khỏi cuộc sống trường học một thời gian, có chút không quen. Đây là thế giới của Thẩm Vân Phái, có người cùng anh hỗ động, không thể lúc nào cũng chú ý cô, cô cũng không cần lúc nào cũng quan tâm, chính là… Cảm thấy có chút không hợp nhau, đề tài trọng tâm của bọn họ, phong cách, cô cũng không thể tham gia, dù sao, đó là hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng.
Cô nhìn Thẩm Vân Phái cách đó không xa đang cùng người khác thấp giọng nói chuyện với nhau, nghĩ nghĩ, lấy di động ra gửi một tin nhắn, sau đó lặng yên rời khỏi nơi vốn không thuộc về cô.
Thẩm Vân Phái cúi đầu đọc xong tin nhắn, lập tức vứt bỏ bạn bè đuổi theo.
“Uẩn Hoa!”
Tay bị nắm lại, cô ngước mắt, thấy anh một mặt hoảng loạn. “Làm sao vậy ?”
“Em… Tức giận sao?”
Cô nghiêng đầu suy tư hạ, tỉnh lại “Em đi về trước, anh xong việc lại tới tìm em” những lời này, sẽ cố tình khiến cho người khác hiểu làm cô có gì bất mãn cùng mùi thuốc súng sao?
“Anh suy nghĩ nhiều quá.”
“Vậy… em đi đâu? Kết thúc xong anh trở về nhà.” Anh lấy ra chìa khóa nhà, nín thở chờ đợi cô quyết định.
Tôn Uẩn Hoa không ngu ngốc, đương nhiên biết hành động này của anh là xác nhận cô có phải thực sự không có việc gì, đại khái cũng sợ anh đi tìm cô, sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa.
Này tên đa tâm lại không cảm giác an toàn.
Cô không nói thêm cái gì, nhận lấy chìa khóa, cho anh biết cô sẽ nhà đợi anh. Anh nhẹ nhàng thở ra, dang tay ôm cô một chút, mới để cô rời đi.
Thẩm Vân Phái khi trở về, cô đang ngủ đợi anh.
Nằm trên giường anh, một chân còn treo ở ngoài giường, ngủ thật sự say. Anh không kinh động cô, nhẹ nhàng linh hoạt gia nhập, chống khuỷu tay chăm chú nhìn gương mặt cô khi ngủ.
Không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại, còn buồn ngủ muốn nhìn thời gian, vừa động, bả vai đụng phải ngực, phía sau người nọ dang tay ôm cô, giấu mặt ở hõm gáy khẽ cọ đòi hôn.
Cô lười nhác híp mắt, mặc anh cắn mút, tay không quy củ tiến vào trong quần áo, nắm giữ một bên rất tròn.
Cô hừ nhẹ. “Anh làm gì nha? Muốn tìm bất mãn?”
“Rất kỳ quái…” Anh cúi đầu thì thầm, dọc theo đường cong gáy, một đường hôn lên bên tai, gò má. “Vô luận khi nào nhìn em, cũng cảm thấy đẹp mắt…” Sẽ làm lòng anh, không tự giác rung lên, cái loại cảm giác không thể hô hấp này, không thể dùng lời diễn tả, có khi ngay cả chính mình cũng sẽ cảm thấy vô thố.
Cô bật cười. “Đàn ông ở trên giường, thực sự lời gì buồn nôn đều nói ra miệng.”
“Không phải…” Không nhất định phải tiến hành đến hành vi tình ái, chính là yêu cô, chạm vào cô, làm một chút thân mật anh cũng sẽ thực vui vẻ.
“Cho nên, anh không muốn làm?” Cô nhíu mày, liếc nhìn anh.
Một cái liếc mắt kia, phong tình vạn chủng.
Là đàn ông mà nói, lúc này tốt nhất cái gì cũng không cần nói, làm là được rồi. Anh thực thức thời, hiểu được hợp thời nhận mời, vì sức quyến rũ của cô đã đọc thuộc lòng.
Anh hôn trụ môi mềm, một tay cởi nút áo, tay đã huấn luyện gọn gàng nội y bị quăng thật xa, đem cô ép vào góc giường, tứ chi dây dưa.
Anh thực quý trọng cô, cũng không đơn giản là tìm kiếm thân thể vui thích mà thôi. Đàn ông thật tình, từ mỗi một tình huống, đều có thể cảm nhận được, mỗi lần luôn ưu tiên cảm thụ của cô, thế nào cũng phải xác nhận cô chuẩn bị tốt, mới có thể tiến hành bước tiếp theo, có khi cẩn thận đến khi cô mở miệng thúc giục ——
“Mau một chút a!”
“Em đừng mỗi lần đều kêu anh mau.” Đàn ông làm sao có thể mau? Có khi anh cũng muốn từ từ sẽ đên, đó là lạc thú của anh.
Lấy tay xác nhận độ trơn bóng đủ, hơn nữa lại tiếp tục đùa giỡn giai nhân chỉ sợ sẽ trở mặt, anh động thân tiến vào, sau đó ngực lập tức trúng một quyền.
“Hỗn đản! anh dùng bao cao su của nước nào?” Vĩnh viễn chỉ có người thông minh mới xem tới được, mà cô tám phần là quá ngu ngốc.
Anh cười gượng, chột dạ mà vùi đầu cày cấy, ý đồ làm lơ.
“…” Người này thật là bị thần may mắn làm hư.
Vừa mới bắt đầu còn có thể quy củ làm tránh thai thi thố, về sau có vài lần xúc động làm việc, cũng không đi làm cái gì, số lần nhiều anh cũng không thế nào đem chuyện tránh thai này hồi sự để trong lòng, có khi nàng đều cảm thấy hắn ở trắng mắt khiêu chiến chính mình vận khí.
“Uẩn Hoa, Uẩn Hoa, đừng nóng giận…” Anh từ từ chuyển động, đem cô ôm đầy cõi lòng, lấy lòng mà hôn cô. “Anh sẽ không bắn ở bên trong…”
“Anh cho rằng như vậy hữu dụng sao?” Lúc anh học phổ thông môn giáo dục sức khẻo rốt cuộc được nhiêu điểm?
Muốn giận cũng giận không được, bởi vì anh sẽ nói: “Anh muốn cảm nhận em…”
Cô đã từng nghe nói có một số đàn ông không thích dùng bao cao su, thích xúc cảm da thịt chân thật, anh đại khái cũng là một trong số đó, cuối cùng, cái gì cũng mặc kệ anh.
Không có cách giơ tay ôm anh, Thẩm Vân Phái cảm nhận được thái độ cô mềm hoá, vui sướng mà dương cười, đang muốn chuyển động, cửa truyền đến tiếng chuyển động, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trước dọa choáng váng, không thể phản ứng kịp.
Vì thế ——
Người tiến vào, không đoán được chính mình sinh thời, sẽ gặp được hình ảnh ướt át bong bẩy con trai trần trụi nằm trên người phụ nữ, ánh mắt kinh ngạc hướng lên trên, chống lại hai gương mặt nhất trí dại ra.
Đây là tình cảnh lần đầu tiên Tôn Uẩn Hoa và mẹ Thẩm Vân Phái gặp mặt.
Mất mặt kinh khủng!
Cô Tôn Uẩn Hoa đời này còn chưa từng mất mặt quá lớn như vậy.
Cho dù về nhà, đem giấu mặt vào chăn không muốn đi ra đối mặt người đời, đến sáng nay khó khăn rửa mặt đầy xấu hổ.
Về sau, Thẩm Vân Phái phản ứng lại trước, kéo chăn qua che lại thân thể hai người triền cùng nhau, lắp bắp hô một tiếng: “Mẹ!”
Một tiếng “Mẹ”, lập tức giống như sét đánh, nổ tung đầu cô.
Tiếp theo, bà Thẩm cũng phục hồi tinh thần lại, rất nhanh rời khỏi phòng, còn tri kỷ đóng kín cửa lại.
Mà đôi trẻ đang kết hợp ở một giây này lập tức giống tôm chiên nhảy ra, nhanh chóng —— vô nghĩa, muốn làm xong, thật sự cảm thấy nhục nhã.
Khi cô đi ra cửa phòng, đã không thấy bà Thẩm. Rốt cuộc là sợ cô xấu hổ, rời đi trước? Hay là buồn con trai sinh hoạt cá nhân không biết kiểm điểm, giận mà rời đi? Cái này không thể biết được.
Cô không phải không có ở chỗ Thẩm Vân Phái qua đêm, chính là số lần không nhiều lắm, chỗ anh ở là giường đơn, cho nên phần lớn thời điểm đều là anh tới nơi này, cô chưa từng có lường trước, chính mình có một ngày sẽ bị bắt gian tại giường…
Quá mất mặt, mất mặt tới cực điểm!
Thẩm Vân Phái dù ngốc, cũng biết phải trấn an cô. Khi đó đã là nửa đêm, nhưng tinh thần cô còn suy sút, không có thời gian rãnh để ý đến anh.
“Anh đã giải thích qua với mẹ, em không cần nghĩ nhiều.”
Loại chuyện này phải giải thích thế nào? Chỉ biết càng vẽ càng đen đi!
“Má ơi…” Cô kêu rên.
“Không cần lại kêu mẹ, chúng ta lúc này không cần nhất chính là gọi mẹ.”
“… Thực hài hước sao?” Cô âm âm liếc anh.
“Không.” Anh nhanh chóng bày ra biểu cảm đứng đắn nhất. “Mẹ anh rất tiến bộ, hơn nữa anh trưởng thành, có quan hệ nam nữ là bình thường, mẹ sẽ không chuyện bé xé to.”
Nhưng mà, này cũng không thể trấn an cô.
“Anh khi đó thậm chí, thậm chí còn…” Ở trong thân thể cô. Ai tới cho cô một đao?
“Mẹ không có nhìn chi tiết như vậy.” Đại bộ phận đều bị anh chặn.
Cô căn bản nghe không thấy anh nói cái gì, càng hồi tưởng, xấu hổ càng mãnh liệt, hai tay che mặt cuồng loạn nghĩ. “Rất nghĩ chết, anh để em chết…”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Thẩm Vân Phái đem cô ôm vào lòng, ôn tồn an ủi.
Không phải anh không xấu hổ, sau khi thành niên cởi truồng cùng phụ nữ ở trên giường bị mẹ nắm thóp, làm sao không khó xử? Chính là phản ứng và biểu cảm của cô, so với chút quẫn ý càng có ý tứ.
“Em để ý chuyện này như vậy, là cảm thấy mất mặt, hay là sợ mẹ anh đối với em ấn tượng không tốt?”
“Cả hai!” Anh đang hỏi vô nghĩa sao?
Nói đến cùng, cô chân chính để ý, là không hy vọng mẹ anh cho rằng cô là một phụ nữ lỗ mãng tuỳ tiện?
Nếu không, loại chuyện này mất mặt thì mất mặt, dù sao người sẽ không lui tới, lừa mình dối người xem cái gì cũng chưa phát sinh xử lý qua loa là được rồi, ai chưa từng làm qua chuyện mất mặt, làm gì một bộ dạng không thể sống?
“Mẹ anh đã sớm biết. Trước kia bà ngẫu nhiên sẽ mang chút đồ ăn tới cho anh, thuận tiện giúp anh sửa sang lại phòng ở, có thấy quần áo em lưu lại, trong lòng sớm đã biết. Tuy rằng biết và nhìn thấy vẫn là có trình độ sai biệt, bất quá bà chưa từng hỏi qua anh, chính là tôn trọng sinh hoạt cá nhân của anh, sẽ không đem chuyện này phóng đại.”
“Tốt nhất thật sự như anh nói vậy…”
Tối đó, Thẩm Vân Phái khuyên can mãi đến hơn nửa đêm, mới đổi lấy tư cách qua đêm trong phòng khuê nữ, bất quá lịch sử máu chảy đầm đìa thật sự rất tàn khốc, hoàn toàn không chịu để anh đụng vào một chút.
Lời Thẩm Vân Phái nói, cô kỳ thực nghe một chút mà thôi, không có tin hết. Đàn ông năng lực khác không có, am hiểu nhất là tránh nặng tìm nhẹ, cảnh thái bình giả tạo, cô nếu thực tin sẽ là đồ ngốc.
Cô không biết, bà Thẩm đối cô cảm nhận rốt cuộc có bao nhiêu tệ, cũng sẽ không thực sự hỏi anh, hỏi anh nhất định sẽ nói không có việc gì.
Nhưng nếu thực sự không có việc gì, vì sao anh sẽ một bộ dạng tâm sự trùng trùng? Có khi như có đăm chiêu suy nghĩ.
Tuy rằng anh che giấu rất khá, nhưng cô 100% khẳng định, anh nhất định có tâm sự.
Có một lần ở nhà cô, liền nghe thấy anh trốn ở ban công, hạ giọng nói điện thoại ——
“Mẹ, chuyện này chúng ta có thể không cần nhắc lại không? Con rất rõ ràng chính mình muốn cái gì, cuộc sống của con con sẽ phụ trách, mẹ không cần lo lắng được không…”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
110 chương
78 chương
34 chương
13 chương
93 chương
51 chương
10 chương