A Nam không cần cung nữ đi theo hầu hạ, cô một thân xiêm y vàng óng bước đi hiên ngang giữa hai hàng người, cung nữ, thị vệ cúi đầu lùi sang một bên ở tư thế giữ lễ: "Tham kiến hoàng hậu nương nương." A Nam phất tay nhanh chóng miễn lễ, cô đi nhanh đến Sành Viện, ở đây có cây quế hoa lâu năm nồng nàn thơm dịu, có cơn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua, có ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, xuyên qua từng rặng cây kẽ lá, xa xa... cô nhìn thấy bóng lưng Ái Nhã, mí mắt nhướng lên, liền cất tiếng gọi lớn: "Ái Nhã." Ái Nhã cùng sáu cung nữ đồng loạt quay đầu, A Nam đi nhanh tới, gương mặt ngây thơ ánh lên chút điềm tĩnh, mở miệng nói: "Muội đi đâu mà nãy giờ ta tìm không thấy?" Mấy cung nữ cúi đầu, nhún người xuống, cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." Ái Nhã biết rõ thân phận của A Nam hiện giờ, cô lập tức đối với A Nam nhún người thi lễ: "Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an." A Nam trề môi, tỏ vẻ không hài lòng, cô đưa tay đỡ Ái Nhã đứng lên, giọng trách nhẹ: "Muội đó, không cần phải hành lễ với ta đâu? Cứ như trước đây là được rồi." Vừa nói dứt câu, A Nam đưa mắt nhìn qua mấy cung nữ đứng ở phía sai Ái Nhã: "Các ngươi lui xuống hết đi." Cung nữ nghe lệnh liền "Dạ" một tiếng, họ cúi đầu lùi ra sau ba bước rồi mới xoay người rời đi, A Nam ngó mắt tìm kiếm xung quanh, nhìn lại Ái Nhã, thanh âm dịu dàng nói: "Xuân Hỷ và Tử Hàn đâu? Họ không đi cùng với muội à!" Ái Nhã kể lại sự tình, A Nam lo lắng mang theo tức giận rống to: "Cái gì? Bị thương... Sao muội không nói với tỷ một tiếng." A Nam bực bội đi nhanh, Ái Nhã chạy theo ở phía sau, mặt mày đen lại cười khổ, tâm sợ hãi run lên: "Muội nào dám đi báo với tỷ, ngộ nhỡ làm hỏng đại lễ của hoàng tộc..." Nghĩ tới cảnh cả nhà bị chém đầu vì mắc tội phạm thượng, Ái Nhã rùng mình lắc lắc đầu, A Nam nhanh chóng đi đến chỗ Xuân Hỷ, vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Xuân Hỷ ngồi dậy tựa vào đầu giường, trông thật nhàn, thật buồn. Xuân Hỷ nhìn tới cửa, cô giật mình lật đật bước xuống giường, lễ còn chưa kịp hành đã bị A Nam nhào tới ôm chặt, Xuân Hỷ ho khan, cô không thở được, mặt mày đen lại, mắt xoay thành hình xoắn ốc. Ái Nhã chạy vào ở phía sau, cô ngạc nhiên há mồm chạy nhanh đến gỡ tay A Nam ra, miệng hớt hải nói lớn: "Tỷ tỷ mau buông tay... Xuân Hỷ nghẹt thở sắp chết rồi kìa... ah... ah..." A Nam bừng tỉnh lập tức buông tay: "Xin lỗi, muội không sao chứ?" Xuân Hỷ ho khan vài tiếng, mắt nheo lại, lắc lắc đầu: "Muội... à không... nô tỳ không sao." A Nam hơi nghếch mắt, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đã nói với các muội bao nhiêu lần rồi! Chúng ta là tỷ muội, không cần phải giữ lễ." Ái Nhã và Xuân Hỷ có chút đắng đo đưa mắt nhìn nhau, phía bên ngoài có âm thanh vọng vào: "Ahh... hoàng hậu nương nương... y phục của người như thế nào lại rách và dính đầy máu thế kia... thái y... mau truyền thái y... hoàng hậu bị thương..." Cung nữ hốt hoảng gọi lớn, thị vệ vội vàng chạy đi, A Nam bất giác đưa mắt nhìn xuống vết thương ở chân, cô kéo váy lên rồi thả xuống, ngẩng đầu cho qua: "Không sao? Chỉ là đụng phải cành cây thôi mà!" Ái Nhã tò mò mang theo lo lắng cầm váy A Nam kéo lên, săm soi qua một lượt thật kỹ, chân mày cau lại, mở miệng nói: "Vết thương đang rỉ máu mà tỷ còn nói là không sao?" Xuân Hỷ có chút run rẩy, cô đi nhanh đến đầu giường cầm lấy lọ thuốc và băng gạc, Ái Nhã băng bó cho A Nam, A Nam ôm chân run rẩy, miệng ha há rên rỉ: "A... a... rát quá... đừng bôi nữa... a... a..." A Nam uốn éo, cựa quậy như một con lăn quăn, Vỹ Kiệt được thị vệ mời tới, anh sơ lượt kiểm tra vết thương cho A Nam, không có gì đáng lo ngại, anh mới yên tâm thở phào một tiếng rồi xin phép rời đi. Ái Nhã tựa lưng vào vách tường, bàn tay đưa lên, móng tay gảy vào nhau kêu tanh tách, môi hồng nhàn nhạt nhếch lên: "Tối nay là tết Thượng Nguyên, chúng ta sẽ được đi xem pháo hoa." A Nam nghe xong liền lâm vào trạng thái mê mẩn, tâm hồn lượn lờ bay bay, khóe miệng rơi nước miếng, bắt đầu lảm nhảm: "Đồ chơi, đồ ăn, pháo hoa, lồng đèn..." Ái Nhã và Xuân Hỷ nhìn tới, cả hai đồng loạt đổ mồ hôi, nội tâm cùng nghĩ: "Trời ơi!" Ái Nhã đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô đi tới bàn rót lấy chén trà, vẻ mặt chán nản, mở miệng: "Tiếc thật, tỷ là đi cùng với hoàng thượng." A Nam giật mình thu hồi lại nét mặt, cô thở một hơi, phồng má, dỗi trong ăn vạ, trong lòng đọng lại cảm giác không vui: "Đáng ghét, đi chung với huynh ấy toàn bị ép ngồi một chỗ..." Đột nhiên một dòng điện xẹt ngang qua đầu, đôi mắt xinh đẹp của A am hơi híp lại, trong đáy mắt lóe lên tia tinh nghịch cùng táo bạo, cô kéo Ái Nhã và Xuân hỷ về chỗ mình rồi bắt đầu xì xầm to nhỏ: "Thế này... thế này.... các muội hiểu không?" Ái nhã mở to mắt hét lên trong kích động: "Trốn ư..." A Nam đưa tay chụp miệng Ái Nhã lại, cô nhăn mặt nói nhỏ tiếng: "Muội đừng có la lên như vậy? Ngộ nhỡ lộ tẩy thì sao?" Ái Nhã gật đầu, Xuân Hỷ vào trong thu dọn hành lý, đáy lòng run lên có chút lo sợ, tâm lẩm bẩm: "Lỡ đâu bị hoàng thượng trách phạt thì làm sao đây." Cả ba đang bàn chuyện đại sự thì Tử Hàn bước vào, trước là thi lễ với A Nam, sau là bị A Nam đe dọa, Tử Hàn bất đắc dĩ trở thành kẻ tòng phạm, cả ba thu dọn hành lý rồi ngồi xe ngựa rời khỏi cung. Giữa giờ thìn, Vỹ Kiệt đi đến đại tân phòng của Tình Phong và A Nam, anh gõ cửa: "Cốc cốc..." Tình Phong nằm ở trên giường, chàng nheo mắt, tay phải đưa lên day xoay tròn huyệt thái dương, giọng uể oải nói: "Nhức đầu quá..." Tình Phong hít một hơi rồi thở nhẹ một hơi, chàng nhìn sang bên cạnh, hai mắt mở to kinh ngạc, vội vàng bật dậy, thả chân xuống giường, mang hài rồi đi quanh phòng gọi lớn: "A Nam.... A Nam... " Xung quanh im lặng không có một bóng người, Vỹ Kiệt đứng ở bên ngoài cất tiếng vọng vào: "Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang ở chỗ Xuân Hỷ." Tình Phong nhíu mày, bộ dạng mệt mỏi, đáy lòng hiện lên một dòng suy nghĩ: "Nàng ấy rời đi lúc nào tại sao mình không hay biết gì hết." Chàng đưa tay che miệng ngáp nhẹ, tiến tới mở cửa, hai mắt nhắm lại rồi mở ra, chậm rãi nói: "Được rồi, mau mang lại đây canh giải rượu..." Vỹ Kiệt không khỏi nhìn Tình Phong chăm chăm, cả người run run cố kìm nén tiếng cười, nhịn không được liền bật cười thành tiếng lớn: "Ha ha ha ha." Cười đến độ đau cả bụng, chảy cả nước mắt, Tình Phong tức giận, sát khí trên cơ mặt dần dần nổi lên từng cọng gân xanh gân đỏ, giọng hăm he, đe dọa: "Cười cái gì? Muốn bị đòn phải không?" Vỹ Kiệt nuốt ngược tiếng cười vào bụng, anh lấy tay dụi mắt, tay kia run run đưa lên chỉ vào người Tình Phong, vừa cố nén cười vừa nói: "Hoàng thượng... mặt và tóc của người... ... a ha ha ha." Nhịn không nổi liền ôm bụng lăn ra đất cười nghiêng ngả: "Ha ha ha..." Tình Phong mặt kệ sinh vật lạ đang nằm lăn lộn trên đất, chàng hừ lạnh xoay người đi đến soi gương, ảo ảnh trong gương khiến sắc mặt của chàng đen lại, khóe miệng giật giật liên hồi, chàng nhăn nhó tặc lưỡi hét lên một tiếng lớn: "A Nam." Chim chóc trong hoàng cung vỗ cánh bay tán loạn, A Nam bước xuống xe ngựa liền hắc xì một tiếng, bản thân tự nhiên có cảm giác rợn người, cô rùng mình rên một tiếng lạnh. Tình Phong rửa mặt, cầm lượt chải chuốt lại tóc, Vỹ Kiệt cầm lấy y phục của Tình Phong, vừa đi vừa cười tủm tỉm, từ nhỏ đến giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tình Phong sẽ bị như thế này, còn đang chìm đắm trong tư tưởng thì bị Tình Phong trừng mắt cảnh cáo: "Còn nhớ đến chuyện này nữa thì đừng trách ta." Nói xong chàng cầm lấy y phục từ tay Vỹ Kiệt mặc vào, Vỹ Kiệt không khỏi cười gượng, anh lập tức loại bỏ ý nghĩ trong đầu rồi cùng Tình Phong đi đến chỗ A Nam hiện ở.