Say Gối Ngân Hà - ------------------- Tu sĩ Ôn gia xung quanh kết làm một vòng, mười người trung tâm đồng loạt giơ kiếm, mắt thấy sắp hoàn thành kiếm pháp hợp thể lợi hại gì gì đó. Kiếm quang nhất thời lấn át nắng chiều, tán tu vội la lên: "Ngụy công tử! Cẩn thận!" Sắc mặt Ngụy Vô Tiện so với trước đó càng thêm tái nhợt, đuôi mắt có chút màu đỏ hiện lên, môi dưới không biết do ăn quá nhiều nho, hay do bị hắn cắn thành màu son. Hắn ừ một tiếng, vươn vươn vai, rút Trần Tình ra gõ nhẹ vào lòng bàn tay, làm như đang chờ đợi: "Đừng nóng vội, ta vẫn còn tốt đâu." Tình cảnh kế tiếp, ước chừng tán tu vĩnh viễn sẽ không thể quên được. Khó trách Ngụy Vô Tiện chưa kịp nhược quán đã có thể thống lĩnh quân sĩ, khó trách hắn có thể được nhiều người không cùng gia tộc vây quanh như vậy, khó trách từ trước những người ở cùng Ngụy Vô Tiện đều tỏ vẻ khó có thể miêu tả nhưng còn muốn tiếp tục đi theo hắn, một bên cảm thán nói: "Nói không nên lời, ngươi tự mình đến thử xem." Nên đánh giá phần sau như thế nào? Ngươi thấy qua tiệc múa hoàng hôn chưa? Mặt trời chiều ngả về tây, nắng chiều thiêu đốt gần như không còn, tiếng sáo réo rắt tùy ý vang lên che trời lấp đất, làm điên đảo lòng người. Hồng y quỷ nữ đi chân trần đạp tiếng hét, da tay như ngưng chi*, cổ tay áo lắc nhẹ là thu đi một sinh mệnh. *Ngưng chi: hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. Các nàng múa quanh người thổi sáo, dáng múa yểu điệu, bắt mắt vô cùng, thế gian không có cái thứ hai. Gió lớn là nhạc đệm, mắt cá chân theo y phục rách nát đong đưa, chuông đồng trên vạt áo vang lên thanh thúy từng trận, các thiếu nữ tiếng cười tuyệt đẹp; ánh đao ảnh kiếm như là nhịp trống của các nàng, hoàng hôn đỏ rực chẳng qua chỉ thay các nàng làm rạng rỡ khuôn mặt, từng khuôn mặt như ngọc đẹp hơn muôn vàn hoa trên thế gian kéo đi bao thần trí của người, mũi chân chậm đất lại dứt ra, tiếng chim kêu nhẹ giọng, quần áo đỏ thẫm đảo mắt lướt qua, ráng mây làm độ ấm cho da thịt các nàng. Chính giữa tiệc múa, vạt áo người thổi sáo tung bay, đỏ hồng mê hoặc người, giống như có ánh sáng chuyển động, gò má của người không hề tái nhợt, tóc dài bay như sơn như mực, vài vết máu nhỏ từ khoé môi chảy xuống, màu đỏ tươi dừng ở trên mu bàn tay trắng nõn, tuấn mĩ vô cùng. Không có người phát ra tiếng, cũng không có người hoàn hồn. Tiếng sáo theo sát dáng múa của vũ nương, đặc biệt êm tai say lòng người, vũ nữ mày liễu như giấu châu ngọc, mặt như phù dung. Sau một khúc, trong trận thiếu một nửa thân hình viêm dương liệt nhật. Bỗng nhiên từ xa vang lên tiếng đàn trầm ổn ngừng lại tiếng sáo. Trần Tình còn bên môi, Ngụy Vô Tiện rũ mi che nửa mắt, nghiêng đầu nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng: "Lam Trạm........?" Quá nhẹ, quá nhẹ, không bay đến được chỗ xa. Nhưng Ngụy Vô Tiện cười, lệ khí lạnh giữa mày dần dần biến mất, còn lại chỉ còn ôn nhu, hàng mi run rẩy, khoé môi khẽ nhếch lại kinh tâm động phách như cũ. Hắn lại thổi sao, cùng hợp tấu lâu dài với tiếng đàn thanh lãnh xa xa, khí chất quanh thân vốn bén nhọn hoá thành nhu hoà. Vũ cơ lại tiếp tục múa, duỗi cao cổ như tuyết trắng, chuyển động thân hình mảnh khảnh, càng thêm nhu mị, càng thêm nhập tình*. *Đột nhiên lại quên mắt cách diễn đạt, sẽ sửa lại sau:< hoặc ai đi qua gợi ý cho Ẩm với ạ. Gió to cuốn đi dây cột tóc của Ngụy Vô Tiện, khiến cho tóc đen rơi xuống, múa cùng gió. Quần áo không chịu nổi gió lớn, phác hoạ vòng eo gần như có thể một tay ôm vào trong lòng, áo bên nửa đầu vai chảy xuống, lộ ra bờ vai thon gầy cứng cỏi. Lại sau một khúc, tiếng cầm cùng sáo đều thu lại, khoé môi tràn ra vài giọt máu liền thành một đường, Ngụy Vô Tiện nhẹ giương mắt, đuôi mắt màu đỏ thắm sóng sánh hỗn loạn. Xong một trận chiến, quỷ nữ sôi nổi mang theo chiến lợi phẩm trốn vào chỗ eo hắn, ngược lại hắn lại hành lễ với các nàng, trịnh trọng nói: "Đa tạ." Sau đó dừng một chút, Ngụy Vô Tiện lau đi vết máu cạnh môi, chậm rãi xoay người, mắt hồng chưa biến mất, đi nhìn bạch y nhân đeo kiếm đang dần tới. Đối diện thật lâu, hắn liền mặc kệ bộ dạng vạt áo tán loạn, bước chân có chút lảo đảo, may có Lam Trạm đỡ lấy. Da thịt chạm vào tay lạnh lẽo, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy, một bộ dáng không thể chịu được đụng chạm khẽ vuốt, không biết chạm vào chỗ nào trên eo, Ngụy Vô Tiện nhíu mày, thỏ gấp ra vài tiếng mềm mại. Lam Vong Cơ cứng đờ, lập tức buông hắn ra. Đụng vào một chút cũng đủ cho hắn biết người trước mắt có bao nhiêu yếu ớt, linh lực chỉ có một tầng mờ nhạt, da thịt vô cùng mềm mại, mỗi bước đi đều là miễn cưỡng. Hắn chợt nói: "Ngụy Anh, để ta giúp ngươi." Áo choàng trên người hắn vẫn là màu trắng. Ngụy Vô Tiện lắc đầu, xem đôi mắt lưu li kia một mảnh gợn sóng, cười nói: "Đa tạ Hàm Quang Quân chịu ở lại cùng ta, muốn cùng ăn một bữa cơm không?" Trên đường về Ngụy Vô Tiện còn có chút không tin được, Lam Vong Cơ vậy mà thật sự ở lại cùng hắn? Cách doanh trại không xa, hắn không mang nhiều lương khô, trên người nhiều nhất là một chùm nho dài lúc sáng cùng sư tỷ đi mua. Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa ném quả nho vào trong miệng, lúc này không có người nói hắn bộ dáng không nên, tu sĩ đi theo phía sau không biết vì sao bây giờ không nói một lời, ánh mắt nhìn hắn cũng không đúng lắm. Ánh mắt này, Ngụy Vô Tiện chỉ thấy qua trong mắt những người thờ phụng thần tiên vào những ngày ăn tết bái thần. Phi, lại nghĩ bậy bạ. Tùy tay ném một quả nho cho tán tu đang ôm chặt kiếm trong ngực xem như bảo bối. Thấy hắn cuống quýt đón lấy, Ngụy Vô Tiện không khỏi chống cằm, đúng lúc trong miệng có trái cây làm quai hàm phình ra, thầm nghĩ: Quả nho này rõ ràng không bỏng tay a? Quá lắm là do ở trong tay áo hắn lâu rồi nên có nhiệt độ cơ thể thôi. Lam Vong Cơ đi bên cạnh hắn đột nhiên nhìn qua, ánh mắt sáng ngời. Ngụy Vô Tiện không rõ nguyên nhân nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn đến tay đang đong đưa của mình, tự cho là hiểu rõ, cười lên ha ha: "Không phải chứ? Hàm Quang Quân, ngươi cũng muốn? Hoá ra không cần sơn trà, là thích cái này nha?" Lam Vong Cơ nhìn hắn, xem hắn với khuôn mặt rạng rỡ trong ráng mây vàng. Gằn từng chữ: "Nghĩ, muốn." - -Hoàn-- - ----------------- Đôi lời của tác giả: Rốt cuộc cũng viết xong. Trạm bởi vì câu nói "ta không thích nam nhân" trong động Huyền Vũ mà dừng lại bước chân. Xuất phát từ tôn trọng và tình yêu từ đáy lòng, hắn sẽ không không quan tâm mà làm bậy. Nhưng đây không phải là khổ tình yếu đuối, nếu có cơ hội, nếu biết Tiện cũng có ý với hắn, hắn tuyệt đối sẽ ra tay. Còn Tiện, tình huống càng phức tạp hơn chút, một bên giống nhau là trong động Huyền Vũ "Ngụy Anh, ngươi thật sự rất đáng ghét", bên ngoài thì giống như không bỏ trong lòng, liên quan đến người mình thích những lời này vẫn cứ bỏ trong lòng. Một bên hắn biết rõ tình trạng của mình càng ngày càng không ổn, thế cục chưa định, việc hắn cần làm rất nhiều, nếu bỏ qua những vấn đề này, ước chừng cùng Quan Âm Miếu "Ta thật sự muốn cùng ngươi xx" không khác biệt lắm. Tự viết Tiện thông suốt sớm một chút cũng là vì chuyện này, ít nhất thêm một lý do cho hắn tiếp tục kiên trì, hắn còn có thích một người, hắn còn chưa theo đuổi được Hàm Quang Quân. Chương trước Trạm đi tìm Lam đại là vì chuyện này, ban đầu Tiện không nghĩ tới, cho nên phản ứng khá, khụ, ngọt! Hét lớn một tiếng, ta thích mỹ nhân sắc bén lại nhu tình phong hoa có bệnh!!! Tiện chính là có cái thiết lập này!!!!! - -------------- 30/4-2/5/2022 Vậy là Ẩm đã hoàn thành xong bé con đầu tiên của mình rồi!!! (・∀・) Ẩm biết mình còn vài chỗ thiếu sót và edit vẫn chưa mượt, nhưng Ẩm sẽ cố gắng làm tốt hơn trong những tác phẩm sau. Hẹn gặp lại mọi người trong tác phẩm mới nhé!⊂(•‿•⊂)*.✧ - --Thực Ẩm---.