Vong Tiện Say Gối Ngân Hà FULL
Chương 2
Say Gối Ngân Hà
- -----------------
"Một người địch năm nghìn? Lông tóc không hao tổn gì?!"
"Ngụy Vô Tiện thật sự dũng mãnh phi thường như thế? Rốt cuộc hắn tu luyện thuật pháp gì lợi hại như vậy?"
"Ta có nghe nói, lúc trước hắn luyện ra một âm vật, vật ấy cực âm cực tà, gọi là Âm Hổ Phù, vừa ra mệnh lệnh, hàng trăm hàng ngàn tẩu thi không hỏi nguyên do, không hỏi tên họ đều chịu nghe điều khiển.
Là ngươi không nhìn thấy, tình huống lúc đó hai chữ chấn động cũng không đủ hình dung, tiếng hung thi kêu kinh thiên động địa, phạm vi trăm dặm không một người còn sống...."
"A? Ngươi tận mắt nhìn thấy? Vậy ngươi làm sao đã thấy lại còn sống đi về?"
"Này, này, ta chỉ nói theo cách khác, tóm lại cực kỳ âm tà hung hiểm, là cái tà vật không nhận chủ, nếu người bình thường có được nó....."
"Ách! Loại đồ vật này nhất định nên kêu thế gia thu hồi phong ấn ở chỗ nào đó! Thật không biết Ngụy Vô Tiện vì sao muốn làm ra loại đồ vật này,vật tà, người cũng tốt không đến nỗi nào đi!"
"Theo ta thấy tiểu Giang tông chủ dùng sức của một người trùng kiến Liên Hoa Ổ không phải giả, nhưng trong đó có bao nhiêu công lao là của hắn? Ai mà không nói cái kia sang Ngụy Vô Tiện......"
"Hừ! Ngươi không muốn sống nữa, cũng không xem đây là chỗ nào...."
Kim gia mở tiệc, bố trí tất nhiên tráng lệ huy hoàng, cho dù là chỗ dừng chân, thức ăn ngon, rượu cùng mĩ nhân cũng không được thiếu.
Trên ghế ăn uống linh đình, nghe tiên nhạc dài triền miên, bên trong mười lăm giai nhân bước chân uyển chuyển nghiêng người đi ra, xoay tròn múa, làn váy nhẹ nhàng động, mỗi người đều thanh thuần, như mầm non tươi mới, hồng hồng nhạt phấn, ánh mắt mị hoặc, làm cho các anh hùng thế gia đang ngồi xem đều nhìn không chớp mắt, chỉ kém đem mắt dán lên trên người nọ.
Kim Quang Thiện ngồi ở ghế trên cùng, thấy thế cực kỳ vừa lòng, liếc mắt nhìn quanh một lượt, chỉ có Giang Trừng sắc mặt cực tối, liền nâng chén nói: "Giang tông chủ, ta nghe nói sư huynh của ngươi đã trở về từ mấy canh giờ trước, sao không thấy bóng dáng của hắn? Yến hội mừng công này thiếu ai cũng không thể thiếu nhân vật chính của chúng ta được nha."
Giang Trừng uống một ly, ép xuống hoả khí trong người, đáp lễ Kim Quang Thiện, đem những lời nên nói đều nói ra: "Kim tông chủ, lần này lấy ít thắng nhiều, địch ta cách xa, cho dù thắng cũng vô cùng mệt mỏi, tới chậm phỏng chừng là do cơ thể có bệnh nhẹ."
"A? Ta lại không thấy vậy, lúc ta vừa tới xa xa liền thấy hắn từ trên kiếm Hàm Quang Quân nhảy xuống rất lưu loát, chỗ nào có bộ dáng không đi nổi."
"Hắn lại không mang kiếm? Còn dám làm phiền Hàm Quang Quân, thật không biết xấu hổ! Ngươi nói, nếu mà giúp hắn, bản thân lại không thích, không giúp cũng không được, ta còn cảm thấy khó xử thay Hàm Quang Quân."
"Ai* không biết, Ngụy Vô Tiện từ nhỏ liền không biết lễ nghĩa như vậy?"
*Ai: không phải từ dùng để hỏi mà từ than vãn: Ai~
Phía dưới một dám không biết cái gì là người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, một người nói không có gì, nhiều người nói thì rất hỗn loạn, trên đại sảnh đều là tu sĩ tai thính mắt tinh, sợ ai không nghe thấy?
Giang Trừng nhịn đến vất vả, trên mặt lúc đỏ lúc trắng làm người nhìn rất vui vẻ, mới vừa định cho người đi mời, liền bị một tiếng huýt sáo từ miệng cắt ngang.
Là Ngụy Vô Tiện.
Toàn thân người nọ đỏ đen, đi ra làm người thấy phóng đãng không kiềm chế được, chỉ mặc hai lớp áo mỏng, cổ áo bị kéo cao khác thường, giấu đi xương quai xanh rõ ràng, lại để lộ một cái cổ trắng ngần.
Vài giọt nước trên thái dương theo sườn mặt làm ướt tóc mai, giống như mới tắm xong,dây cột tóc màu đỏ thường dùng tùy tiện buộc ở sau mái tóc dài bị người vòng qua cổ áo đến trước ngực, có chút ướt nước.
Trong điện giai nhân vẫn nhẹ nhàng múa, thoáng chốc không dừng được, làn váy ngọc đẹp leng keng rung động, lộ ra cánh tay trắng như tuyết như ngọc, nhưng mà không giữ được nửa phần ánh mắt của người trong điện.
Ngược sáng cũng không che được thân thể trắng do bệnh của hắn, lúc này lại có chút hồng hồng, mí mắt rũ xuống, khó lắm mới để lộ ra sự nhu thuận bản thân chưa từng có.
Làm người không tránh khỏi nghĩ thèm, nếu là làm đứt đoạn khí thế của hắn, cắt cánh của hắn, nghiền nát kiêu ngạo của hắn, có thể lưu giữ sự nhu thuận kia lâu dài hay không?
Nhưng khi hắn nâng mắt nhìn lại, liền như hoa, như trăng trong gương, sắc bén, lạnh thấu xương, đáy mắt hồng trầm, cười một cái như có như không, tuyệt đẹp cùng kiêu ngạo cùng lúc xuất hiện bên môi: "Các vị, đợi lâu."
Nhất thời không người nói chuyện.
Cho đến khi Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên cạnh vị trí của Giang Trừng, mọi người như trong mơ mới tỉnh.
Từ khi người nọ xuất hiện, Kim Quang Thiện liền chưa từng rời mắt.
Nuốt xuống trái cây trong miệng không biết khi nào lột, miệng khô khốc không vị, ngón tay gõ nhẹ trên bàn gỗ màu tím, nhưng mà không giải quyết được phiền muộn trong lòng.
Bản thân Ngụy Vô Tiện không tự biết, lúc hắn cong người hạ xuống vòng eo gầy kia tạo thành một độ cung, hút lấy bao nhiêu đôi mắt.
Bị giai nhân bồi rượu bên cạnh ghen ghét vỗ vỗ cánh tay, lúc này mới xấu hổ buồn bực giấu tay áo, chán nản uống một ngụm rượu.
Giang Trừng không phát hiện tâm tư của người khác, chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ kỳ quái.
Những ánh mắt kỳ lạ của bọn người nọ khi nhìn Ngụy Vô Tiện không phải lần đầu tiên hắn thấy, bởi vậy cũng không tìm hiểu sâu.
Đợi người ngồi xuống, mới hít một hơi,hạ thấp giọng hỏi: " Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Sao lại ra dáng vẻ này?"
Từ góc độ này có thể thấy khi Ngụy Vô Tiện uống rượu sẽ cụp hai mắt xuống, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt, nghe hắn nhàn nhạt nói: "Một ít việc làm chậm một chút, yên tâm,không phải việc gì ghê gớm lắm."
"Nhiều người chờ ngươi tới như vậy, cũng không biết tới sớm!" Giang Trừng mượn chén rượu che đi khẩu hình: "Lần này lại quên mang kiếm?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Lần sau, lần sau nhất định sẽ nhớ, trước tiên qua được lần này lại nói."
Nhóm tông chủ bắt đầu kính rượu, Giang Trừng không có rảnh rỗi, rốt cuộc không hỏi.
Bọn họ to tiếng bàn luận, nói chờ sau khi Ôn thị bại trận sẽ làm mặt mũi bọn hắn quét rác cho thế nhân đều biết, khen vị tông chủ nào dũng mãnh giết địch chiến tích huy hoàng.
Ngoài miệng không ngừng, trong mắt lại như một, muốn lưu giữ người áo đỏ kia một phần....
Mỗi lần yến hội mừng công toàn như thế, mỗi câu đều kèm một chén rượu.
Chiến sự chưa kết thúc, bọn họ lại để lộ sự tự mãn sau thắng lợi.
May mà Lam Vong Cơ không có tới, nếu tới, ngồi mấy canh giờ nghe bọn người này nói bậy bạ, nhất định sẽ không vui vẻ.
Lúc Lam Vong Cơ đưa hắn về doanh trại, liền có đệ tử Giang gia cuống quýt chạy tới báo cho hắn "tiệc mừng công" vì hắn mà tổ chức, hắn nghe xong không khỏi cười lớn, nghiêng đầu liền đi đùa cợt Lam Vong Cơ, nói: Hàm Quang Quân có đi không? Cho ta một chút mặt mũi đi?
Lam Vong Cơ trả lời như thế nào.....Hắn nói, hắn nói không, từ khi qua lúc cầu học, tới giáo hoá ti, động Huyền Vũ, tầng tầng lớp lớp thời gian đã đi qua, hoàn toàn phá rách sự chờ mong không nói nên lời của hắn, lại tới Xạ Nhật Chi Chinh.
Không.
Hắn liền cười rộ lên, gấp lại áo ngoài trắng, tạm biệt Hàm Quang Quân, một mình không rõ tâm tư trở lại chỗ nghỉ ngơi.
Sau khi tắm gội xong muốn xử lý vết đao, nhưng một người hai tay, thật sự cố hết sức xử lý vết thương sau lưng.
Bị thương da thịt thì không sao, cho dù hiện tạib linh lực trong cơ thể có loãng, chỉ cần một thời gian liền tốt, nhưng mà linh lực lạnh băng của người khác từ miệng vết thương thấm vào trong xương cốt......!Nếu hắn vẫn là đại sư huynh Giang gia Ngụy Vô Tiện, chút vết thương nhỏ này đã sớm bị linh lực mênh mông trong hắn xoá đi.
Có thể dùng vượt qua chướng ngại quỷ vật chém trúng sau lưng hắn tất nhiên không phải nhân vật nhỏ, linh lực cũng vậy, nóng bức đến tột cùng, đốt cháy mỗi một tấc da tấc thịt trên người hắn, đánh vào linh mạch không chịu nổi một chút tác động của hắn.
Rất đau, rất đau.
Người hầu đưa trà tới bị hắn nói ra ngoài, nhất định chưa đi xa, Ngụy Vô Tiện không muốn phát ra tiếng, cũng không muốn cúi đầu, nhíu chặt mi cắn một cái lên cánh tay, đau đớn có thể khiến người ta tỉnh táo, làm người không bị lạc vào bóng tối, tay run rẩy không nắm được bình thuốc, một lần không được hắn cũng không nhìn.
Đầu óc hôn mê, nhìn không rõ phía trước, hắn nếm được vị máu tươi trong miệng, càng ngày càng đậm, mấy canh giờ trước hắn vẫn ngửi mùi máu tanh của người khác trên chiến trường, hiện tại lại ngửi được máu của mình, sự hiểu biết này làm hắn cười ra tiếng, bị bị máu trong miệng làm sặc nuốt trở về lần nữa.
Trên cánh tay ngoại trừ chất lỏng đỏ tươi ấm áp, còn có thứ khác chảy từ trên mặt hắn xuống, nóng rát giống như linh lực trong cơ thể tùy ý di chuyển như vậy, thiêu cháy cánh tay hắn một mảnh đỏ hồng.
Qua nửa canh giờ, hay là một canh giờ? Lại có người tới thúc giục hắn, đúng rồi, không thể lại co đầu rụt cổ xuống, người Giang gia còn cần hắn.
Cánh tay trái Ngụy Vô Tiện bị bản thân hắn tạo ra vết thương mới, hiện tại bị hắn dùng băng vải buộc lại, miễn cưỡng cầm máu, vết thương sau lưng rốt cuộc đỡ hơn một chút, ít nhất bây giờ không có việc gì, hắn còn có thể ở chỗ này uống rượu.
Tuy là Ngụy Vô Tiện không tham dự cùng bọn họ, người khác lại không chịu bỏ qua hắn.
Kim Quang Thiện nâng một chén rượu, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, nghe được hắn nói: "Chư vị! Nếu muốn chúc mừng làm sao có thể thiếu nhân vật chính của chúng ta?" Dứt lời, uống một hơi cạn sạch, ra lệnh giai nhân thay đổi điệu múa khác.
Cơ thể ngày càng nóng, tứ chi càng thêm lạnh lẽo, Ngụy Vô Tiện có thể ngồi thẳng đã có chút miễn cưỡng, vì để phòng người khác nhìn ra, dùng sức cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: "...!lòng Ngụy mỗ xin nhận."
Tửu lượng của Giang Trừng không tốt hơn hắn, cho dù đã có hắn giúp chắn nhiều rượu, hiện tại vẫn say vài phần, nói ra vài câu liền tùy ý rất nhiều.
Nhóm người này đạt được mục đích liền thay đổi công kích, không có ý tốt, có tâm tư khác hoặc ý nghĩ tham lam cùng lúc thần kinh cảm giác, Ngụy Vô Tiện là ngàn ly không say, không phải vĩnh viễn không say, tiếp một hồi rượu như vậy, uống không biết bao nhiêu ly, ánh mắt khi nhìn người khác đã mang theo vài phần mơ hồ.
Đột nhiên rùng mình, hắn đè lại tay ai đó đang chạm vào hông hắn, gần như bẻ gãy.
Không thể lại tiếp tục uống.
Ngụy Vô Tiện cho người mang Giang Trừng trở về, nói với Kim Quang Thiện sắc trời đã muộn, cáo từ trước.
Người áo đỏ phất tay áo rời đi, mặc kệ đám người phía sau giả vờ giữ lại hoặc nói hắn không biết lễ nghĩa.
Nửa đêm, trăng sáng mà lại lạnh người.
Bên ngoài im ắng không người, bữa tiệc vẫn tiếp tục cho đến bình minh.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi tìm một góc, dựa vào tường từ từ ngồi xuống, hơi thở nhỏ nhẹ đến không thể nghe thấy.
Chờ toàn thân đều lạnh, hắn vẫn rất nóng, cạnh đây có hồ nước nào đó hay thứ gì đó có thể nhấn chìm người không?
Hắn lại nghiêng ngả lảo đảo đi tìm, ngã mấy cái vẫn đứng lên tiếp tục đi, thở dồn dập.
Không nghĩ ra, không nghĩ ra, vì sao có thể nóng như vậy?
Trên tay ấm áp, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đâm vào một cái ôm lạnh lẽo có lực.
Tựa như trích tiên từ trăng đón lấy hắn.
Tiên nhân không ngắm trăng, cúi đầu xem hắn chật vật không chịu nổi, trong đáy mắt trôn giấu vội vàng cùng lo sợ, tinh tế tránh đi vết thương sau lưng, một tay ôm eo hắn, vội vàng một tiếng trầm thấp gọi tên hắn: "Ngụy Anh.....Ngụy Anh, ngươi sốt rồi."
Dòng nước ấm áp từ tay truyền vào khắp người, Ngụy Vô Tiện muốn thu tay lại, lại càng bị lực mạnh nắm lấy, hắn cảm giác không rõ ràng, trong đầu không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ: là Lam Vong Cơ, nhưng Lam Vong Cơ sao nửa đêm không ngủ chạy tới chỗ này?
Hắn đem lời trong lòng nói ra miệng, lúc này Lam Vong Cơ không có nói không với hắn, mà là vành tai hơi hồng, âm thanh từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến: "Đồng ý rồi, giúp ngươi bôi thuốc."
Cho nên hắn cố chấp, rõ ràng không mong đáp lại, nhưng vẫn chờ tới bây giờ.
Ngụy Vô Tiện chui đầu vào cổ hắn, không cho hắn xem sắc mặt của mình, ha ha mà cười rộ lên: "Đối xử với ta thật tốt nha? Nhưng áo của ngươi ta còn chưa có giặt sạch sẽ....." Vừa rồi ngã vài cái, ống tay áo của mình đã dính đầy bụi đất, xong rồi, lại làm dơ quần áo của Lam Vong Cơ, khó trách người kia không thích mình như vậy.
"Không có không thích." Lam Vong Cơ khẩn trương nói, lo sợ trong lòng càng sâu, "Về chỗ ở của ngươi."
Mặt của người trong ngực mang theo hơi đỏ không bình thường, đại khái nguyên nhân là do đang phát sốt lại còn say, nghe vậy mềm mại mà giãy giụa lên, nói chuyện cũng có chút âm thanh của người bệnh: "Không quay về, không về, không muốn để người khác thấy....."
Thật ra Ngụy Vô Tiện cũng sợ, sợ bất kỳ kẻ nào trong Giang gia nhìn thấy hắn yếu đuối không chịu được, "Không muốn về....."
Lam Vong Cơ đề phòng hắn lại ngã, ôm chặt eo hắn, thở dài nói:
"Được."
- ---------------.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
20 chương
78 chương
17 chương
10 chương
39 chương