Vòng tay ấm
Chương 9 : Say
Trong lòng Hiểu Minh có bao nhiêu đau khổ, chỉ mình anh biết. Đối diện Mỹ Anh, anh rất bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh đó chỉ tồn tại khi cô còn ở trước mắt mà thôi.
Hiểu Minh cũng là một con người. Đã là người, giận, buồn, oán, khổ, tất cả đều có đủ. Chẳng qua là khác nhau cách thể hiện ra ngoài.
Anh nhìn theo Mỹ Anh loạng choạng rời chỗ hẹn. Anh không dám nhìn lại những nơi mình và cô từng hò hẹn. Hiểu Minh cũng cố dặn lòng không được nhớ về quá khứ, nhớ về những kỉ niệm êm đềm của hai kẻ mới vụng dại vào yêu.
Nhưng nói là không nhớ, làm, làm có được không?
Nhắm mắt lại là hình ảnh cô lại hiện lên rõ nét. Ánh mắt oán trách, giận hờn, đau đớn của Mỹ Anh lại khiến con tim Hiểu Minh nhói từng cơn.
-Thiếu gia!
Ông Kỷ rất coi trọng đứa cháu chưa ra đời này nên đối với người mẹ cũng vô cùng chăm sóc. Tiểu Tuyết được đưa vào ở trong căn phòng cạnh nhà lớn, cách phòng Hiểu Minh có mấy căn.
Với Hiểu Minh, cô luôn nhìn anh bằng ánh mắt e dè bên cạnh sự ngưỡng mộ. Bản thân Tiểu Tuyết hiểu rất rõ, đãi ngộ của mình hôm nay là vì đứa con trong bụng. Phí Tiểu Tuyết cô, chỉ là một công cụ “sinh con nối dõi”. Nhà họ Kỷ cần đứa bé, còn mẹ của nó cũng chỉ là hạt bụi mà thôi.
-Đừng sợ như vậy. -Hiểu Minh trầm giọng- Không có gì đâu.
Tại sao trong giờ phút này anh lại đến phòng Tiểu Tuyết. Hiểu Minh muốn gì? Muốn dùng cô để giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng sao?
Không phải, mọi chuyện đều do Hiểu Minh quyết định. Anh không buông bỏ được trách nhiệm, cô gái nhỏ này vốn cũng chỉ là một nạn nhân. Hiểu Minh không trách gì cô.
Anh chỉ muốn có một ai đó mà trò chuyện. Muốn có ai đó nói vài lời với mình, dù là những lời vô nghĩa, những câu chuyện vu vơ.
-Thiếu gia -Mùi rượu lan trong không khí, Tiểu Tuyết ngửi được rất nhanh- Thiếu gia uống rượu sao?
Đúng là có uống một chút. Hiểu Minh vốn không uống được nhiều. Vài chén rượu đã làm anh chệnh choạng. Chuyện xảy ra cũng một phần do rượu. Nhưng bây giờ ngoài nó, Hiểu Minh vốn không biết phải mượn gì để trấn an lòng, để cho mình tạm quên đi những nỗi đau.
-Có một chút thôi.
-Thiếu gia!
Tiểu Tuyết là người hầu bao lâu, cô có nhiều kinh nghiệm trong việc giúp các chủ nhân xử lý việc say rượu. Một chén canh giải rượu, sau đó là một ít tinh dầu giúp người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
-Thiếu gia, thiếu gia nằm nghỉ đi.
Tiểu Tuyết không dám dùng khăn nóng lau mặt cho Hiểu Minh như trước đây hay hầu hạ Kỷ Luân mỗi lần anh ta say rượu. Cô vẫn là một cô gái biết thế nào là ngượng ngập…Chuyện đêm đó diễn ra khi cô đang hôn mê bất tỉnh, chỉ có Hiểu Minh nhớ….Thân thể mềm mại của cô gái nhỏ đã run rẩy, đã oằn lên đau đớn thế nào khi anh chiếm lấy cô.
Một tiếng thở dài chậm rãi. Hiểu Minh là người tỉnh táo trong đêm ấy. Anh hoàn toàn biết, người con gái bên cạnh mình không phải là Mỹ Anh nhưng vẫn chẳng kềm chế được. Chuyện xảy ra, phần lớn là do ý thức của con người.
-Thiếu gia, thiếu gia còn mệt không? Thiếu gia lau người…
Tiểu Tuyết chỉ có thể lí nhí nói ra những lời như vậy. Hiểu Minh nhìn gương mặt cúi gằm của cô, lòng bất giác chùn xuống. Anh say, nhưng cơn say không thể kéo dài mãi được. Tiểu Tuyết, đứa bé trong bụng vẫn phải trông mong vào sự che chở của Hiểu Minh.
-Được rồi. Em cứ để đó đi.
-Dạ…
-Tiểu Tuyết!
-Dạ?
Đây dường như là lần đầu tiên Hiểu Minh gọi tên của cô thì phải. Giọng anh rất trầm và ấm, khiến cô cứ ngẩn ngơ:
-Tôi mệt quá, em giúp tôi lấy ít quần áo. Tôi muốn đi tắm rửa.
-Dạ…
Bóng dáng Tiểu Tuyết khuất dần sau cánh cửa. Không có chút gì giống với Mỹ Anh, dù đau khổ nhưng vẫn mạnh mẽ tiến về phía trước. Hiểu Minh xoay người sang một phía. Lòng anh đã thầm quyết định….Sau đêm nay, nhất định sẽ không cho phép mình say nữa. Trong đời người, đã thấy được sai lầm, đừng nên để vướng lại lần hai.
* E hèm, mấy ngày nay nhà này ế quá, biểu tình nổi dậy, không com truyện là tụi tui đình công luôn đó nghen.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
16 chương
50 chương
29 chương
1379 chương
30 chương
32 chương
25 chương