Vòng tay ấm

Chương 22 : Sự thật

Tin tức phía bên nhà đưa đến. Ngô Ỷ Hoa thần người lo sợ. Trước đây bà từng làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung do viêm nhiễm. Cái thai khi ấy quá lớn, không còn cách nào khác, bà tìm đến một chỗ phá thai không giấy phép ở Thượng Hải. Nghe nói kỹ thuật nơi đó rất tiên tiến, có ai ngờ…. 10 năm trước, Ngô Ỷ Hoa là một thiếu nữ tràn đầy sức sống. Mối tình không thành và cái thai hoang trong bụng…Để có thể làm lại cuộc đời, bà đã dứt bỏ đi mạng sống của đứa trẻ, không ngờ sự chấm dứt đó không phải là kết thúc. Hậu quả để lại vô cùng tàn khốc…Bà không thể sinh con được nữa. Lấy chồng, có thể qua mặt anh ta bằng “chứng cứ giả” trong đêm tân hôn song con cái thì làm sao được. Chồng bà là người đứng đầu trong một làng lớn, sau vợ lớn còn có hai vợ nhỏ và 2 người hầu thiếp, nếu không sinh con được, vị trí vợ cả chắc chắn sẽ lung lay. Thứ quan trọng là bệnh án bà không bao giờ dám đem đến Phương gia, bây giờ lại được tin đã thất lạc. Rõ ràng người bảo quản là mẹ của bà. Đó là một người vô cùng cẩn thận, tại sao…? -Vú Hà…Bây giờ phải làm sao? Làm sao đây? Vú Hà là người đã chứng kiến Ngô Ỷ Hoa lớn lên, trải qua biến cố rồi lấy chồng. Ý kiến “mang thai giả” cũng là do bà ấy đưa ra. Vốn ban đầu họ dự định “mua” con của một người phụ nữ lầm lỡ. Ai ngờ trời không chiều lòng người. Cô ta sinh con gái, đứa bé lại qua đời ngay lúc vừa sinh. Cùng lúc, Tiểu Tuyết được người làng cứu về. Cô sinh chưa đủ tháng. Đứa bé là con trai. Một cuộc tráo đổi. Tiếc là, đứa trẻ kia như có thần giao cách cảm với người mẹ. Nó cứ khóc suốt, không chịu uống sữa, khóc đến mức lả người đi. Chỉ khi được uống sữa của Tiểu Tuyết, cơn khóc nấc đó mới ngừng lại. Lúc nằm trong tay Tiểu Tuyết, nó mới nhắm mắt ngủ, mới mỉm cười…Nụ cười hết sức đáng yêu. Ngô Ỷ Hoa không thích vẻ mặt tươi cười ấy. Bà ta cũng ghét sự dịu dàng và cảm giác hòa hợp khi hai mẹ con Tiểu Tuyết ở bên nhau. Cảm giác món đồ trong tay mình, nhưng không thuộc về mình thật khó chịu. Ngô Ỷ Hoa đã vài lần muốn đuổi Hiểu Minh và Tiểu Tuyết ra khỏi làng. Nhưng trưởng làng Phương nói, Hiểu Minh là người có học, ở lại làng có thể giúp dạy dỗ bọn trẻ. Người làng đều tán đồng với ý kiến ấy. Bà Ngô là phận đàn bà, ý chồng đã quyết, đương nhiên không dám xen vào. Tuy là lòng luôn lo lắng…Sợ có ngày sự thật được phơi bày. -Tất cả là do vú – Ngô Ỷ Hoa bực dọc quát – Không phải vú tìm cô ta đến cho sữa thì làm sao…làm sao mẹ con họ gặp nhau được. Bây giờ nếu cô ta nhận ra con, thế thì…phải tính, phải tính thế nào? Vú Hà im lặng…Gương mặt luôn rất phúc hậu đó cau lại. Rồi lại giãn ra: -Cô lo làm gì chuyện ấy. Cho là cô ta nhận ra thì sao? Bằng chứng đâu? Chỉ có thầy thuốc biết. Nhưng thầy thuốc là người của chúng ta mà… -Người của chúng ta thì sao chứ? Bây giờ hồ sơ bệnh án bị mất. Nếu ai trong làng này lấy được, vú nghĩ người ta sẽ tin là tôi đẻ được hay sao? -Chuyện đó thì không lo.- Vú Hà nghiêm mặt -Phương gia thôn này còn khá lạc hậu. Chuyện khám bệnh đa số đều dựa vào đại phu. Tài liệu đó của cô là do bác sĩ ngoại quốc làm, có đọc được họ cũng không hiểu đâu. -Vú quên là làng mới có thêm một bác sĩ Tây y à?- Ngô Ỷ Hoa nôn nóng, nói như quát -Nếu anh ta đọc được mớ tài liệu đó, có phải sẽ… Vú Hà khựng lại. Trên đời có nhiều chuyện trùng hợp đến thế không? Kẻ nào đó lấy cắp tài liệu lại có thể ngay lúc Phương gia thôn vừa có ” thầy thuốc Tây” để anh ta nhìn thấy? Tình cờ…Chuyện là tình cờ hay là trời báo ứng? Ngô Ỷ Hoa không sinh con được, lần thứ nhất là dùng tiền “mua con” thì có thể tha thứ. Lần sau lại là sự cướp đoạt, lừa dối để bắt con của người ta. Báo ứng? Người có thể chống lại báo ứng của trời không? -Vú nên nhớ…Mọi chuyện tôi làm đều do vú bày cho tôi. Nếu có tội, vú là người bị xử nặng nhất. Vú… Đứa bé bỗng trở mình, gào khóc. Mỗi lần thức nó đều gào khóc. Tiếng khóc khiến đầu Ngô Ỷ Hoa nhức như búa bổ. Nơi đây không phải là Phương gia thôn, bà ta không cần phải nhẫn nhịn, giả vờ hiền lương thục đức. Ngô Ỷ Hoa lao đến bên cái nôi nhỏ, lắc mạnh, gương mặt trở nên thật dữ tợn: -Nín đi! Mày không được khóc nữa….Nín đi…Nín cho tao. Nín mau lên! Bà ta càng lắc, chiếc nôi càng rung lắc dữ dội, đứa trẻ càng gào thét, càng khóc lớn hơn. Vú Hà giật mình, vội vàng lao đến bên cạnh Ngô Ỷ Hoa, giằng lấy bàn tay đang nắm chặt thành nôi, cố dỗ dành: -Cô bình tĩnh…Không có gì đâu…Không có gì đâu. Hệt như một đứa trẻ, vẻ mặt đang co rúm dữ tợn của Ngô Ỷ Hoa từ từ dịu xuống. Rồi bà ta bật khóc. Tay buông thõng, dụi mặt vào ngực vú Hà: -Tôi sợ lắm…Vú biết không, tôi sợ lắm! Lão gia mà biết, tôi sẽ chết chắc. Tôi…tôi đã không sinh con được, còn lừa ông ấy. Ngày đó, tôi lừa ông ấy mình là trinh nữ. Ông ấy mà biết, sẽ giết tôi mất. Vú cứu tôi đi, cứu tôi đi! Vú Hà là một con người bình thường, lại chỉ là người hầu hạ, thân phận thấp kém. Song, từ nhỏ bà đã nhìn Ngô Ỷ Hoa lớn lên, đau khổ, lấy chồng, sợ hãi vì nỗi đau không sinh được con cái cho chồng. Ngô Ỷ Hoa như con gái của vú Hà vậy. Bây giờ nhìn con gái của mình đau đớn, lòng người mẹ nào yên ổn. Bà sẽ làm mọi cách, dù việc làm của mình là trái với lương tâm.