Vòng tay ấm

Chương 14 : Bùng nổ

Một cô gái đơn thuần như Tiểu Tuyết không biết che giấu tâm sự. Kỷ Hiểu Minh làm sao không hiểu ý định của cô. Bào thai 8 tháng, chạy trốn khỏi nhà họ Kỷ. Cô có nghĩ đến tương lai, có nghĩ đến đứa trẻ trong bụng sẽ như thế nào không? Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Kỷ Hiểu Minh không hiểu, sau bao nhiêu chuyện tại sao cô còn định chạy trốn, tại sao cô lại muốn mang đứa nhỏ đi? Những gì anh đã làm không đủ, không thể khiến Tiểu Tuyết tin sao? -Thiếu gia… -Tôi nói không, em sẽ tính sao? -Thiếu gia… -Em đừng mở miệng ra là thiếu gia…thiếu gia này nọ. Bây giờ em còn muốn gì ở tôi nữa? Tôi đã làm mọi thứ có thể…Em…em còn muốn gì nữa. Em nói đi! Hiểu Minh đột ngột hét lên. Tiểu Tuyết cũng lùi ra sau, kinh hãi. Thái độ giận dữ của thiếu gia lần đầu tiên cô nhìn thấy. Nhưng mà…Nhưng mà… -Tôi đã vì em…vì em và con mà làm bao nhiêu chuyện? Không lẽ…không lẽ như vậy còn chưa đủ hay sao? Tôi đã làm một cô gái đau lòng. Tôi cũng nát tan lòng vì bao nhiêu nỗi. Tất cả chỉ vì em và đứa trẻ. Thế mà giờ em lại định mang con bỏ trốn hay sao? -Thiếu gia… Tiểu Tuyết mơ hồ nhận ra nỗi đau trong lòng Kỷ Hiểu Minh. Nhưng…cô vốn cũng đâu cần những điều ấy. Kỷ Hiểu Mình như một ánh trăng trên bầu trời cao vời vợi, Tiểu Tuyết chỉ là người dưới, nhìn lên trăng có bao ngưỡng mộ nhưng không bao giờ dám chạm vào. - Thiếu gia đâu bao giờ hỏi qua Tiểu Tuyết có muốn người làm vậy hay không? Tiểu Tuyết đột ngột thốt lên. Nước mắt…Vốn cô đã định sẽ không khóc trước mặt thiếu gia nữa. Nhưng biết làm sao được khi nó cứ từ hốc mắt chảy ra. -Tiểu Tuyết… Kỷ Hiểu Minh khựng lại. Đúng vậy. Mọi quyết định đều do anh cam tâm tình nguyện. Anh đã lựa chọn. Không ai ép buộc. Thế thì tại sao bây giờ lại trách móc Tiểu Tuyết, lại mang cô làm thứ trút giận cho mình? -Tôi biết thân biết phận.- Tiểu Tuyết hít một hơi thật dài- Tôi không thể giữ được lòng của thiếu gia. Nhưng tôi không thể mất con được. Lão gia sẽ không để tôi nuôi con…Lão gia sẽ không để một người hầu thân phận hèn kém như tôi được đến gần con. Tôi không muốn như vậy. Thiếu gia, thiếu gia bảo tôi còn cách nào khác để chọn lựa. Thiếu gia chỉ cho tôi đi, ngoài việc bỏ trốn, tôi làm gì để giữ lại con đây? Trước đây, đôi khi Kỷ Hiểu Minh cảm thấy phụ nữ khóc lóc rất là phiền toái. Mỹ Anh cũng từng bảo với anh, cô không thích phụ nữ gặp chuyện là cứ gào la khóc lóc, chẳng giải quyết được gì chỉ bộc lộ sự yếu đuối của mình. Song, cô với anh chỉ là những đứa trẻ được sinh ra trong giàu sang, nhìn cuộc đời bằng ánh mắt màu hồng tươi đẹp. Phía dưới họ có bao nhiêu quãng đời tối tăm, có thể được quyết định chỉ trong một cái phẩy tay, một lời nói của người giàu. Những kẻ ấy, họ cũng là người. Họ chẳng phải khóc lóc để tìm kiếm lòng thương hại. Họ chỉ muốn rửa cho sạch những uất ức, họ chỉ muốn nhẹ lòng mà sống. Thế thôi! Tiểu Tuyết gục đầu vào đôi bàn tay, vai run rẩy. Những tiếng nức nở vang lên ban đầu khá lớn, sau từ từ được đè nén lại, chỉ còn những âm thanh nho nhỏ. Ngay cả khóc cũng không dám hét lên mà khóc. Làm người như vậy, có gì để vui, để làm nguồn sống cho mình? -Tiểu Tuyết. Hiểu Minh bất chợt ôm cô vào lòng. Tay anh cũng vòng qua eo cô, xiết mạnh. Tiểu Tuyết không dám tin vào những gì đang xảy đến. Cô như người mụ mị khi Hiểu Minh lau nước mắt cho mình. -Đừng khóc nữa. Em đừng khóc nữa. Anh đang vỗ về Tiểu Tuyết. Anh đang dùng ánh mắt ấm áp đó nhìn cô. Sự thực, là sự thực sao? -Em không cần làm gì để giữ lại con cả. -Hiểu Minh nhẹ giọng- Cứ thả lỏng, cố ăn uống để sinh một đứa con khỏe mạnh. Tôi hứa, dù có thế nào đi nữa, tôi cũng không để cho em phải mất con, phải sống xa con đâu. -Thiếu gia… Hiểu Minh bất chợt đặt trên trán Tiểu Tuyết một cái hôn nhè nhẹ. Chỉ là một cái hôn nhè nhẹ nhưng lại làm hồn cô như nổi sóng. Tiểu Tuyết sợ đến cứng đờ người. -Em ngoan ngoãn nằm nghỉ đi. Không cần nấu cháo và thức khuya chờ tôi nữa. Ngoài việc nuôi con, em còn phải gìn giữ thân mình nữa. Đừng lo…Đừng lo gì cả. Biết không? Hiểu Minh không chối, anh vẫn còn nhớ Mỹ Anh nhiều lắm. Không thể nói quên là quên được. Trái tim con người vốn là thứ mềm yếu nhất trên đời. Anh cũng không chối, với Tiểu Tuyết ban đầu chỉ có thương cảm cùng áy náy. Nhưng kể từ khi nhìn cô khóc, nhớ lại những bữa ăn Tiểu Tuyết luôn chờ mình dù là đêm khuya vắng, lòng anh lại nao nao…Đau lòng là một lẽ, quan trọng hơn cả, một tình thương từ lúc nào đã âm thầm bén rễ, để hôm nay khi Tiểu Tuyết muốn âm thầm rời khỏi, nó đột nhiên bùng nổ. Kỷ Hiểu Minh thấy sợ…Sợ những hôm quay về phòng, cạnh anh không còn ai nữa, chỉ còn Hiểu Minh đối diện với cô đơn. -Thiếu gia…Tôi đau…Đau… Hiểu Minh đã xiết quá chặt. Anh buông cô ra. Nụ cười dịu dàng lại hiện trên mặt. Hiểu Minh từ tốn dìu cô xuống giường, đỡ Tiểu Tuyết ngồi xuống, khẽ khàng: -Em nghỉ một chút đi. Tối nay cứ ngủ trước. Tôi có chút việc phải về khuya. -Thiếu gia…Tôi… -Đừng gọi là thiếu gia nữa. Chuyện đã đến thế này, tôi còn là thiếu gia của em sao? Tiểu Tuyết không nói nữa, chỉ ngoan ngoãn vâng lời. Cô cũng cảm thấy rất mệt. Đứa trẻ trong bụng có lẽ cũng thả lỏng, không đạp vào bụng mẹ nữa. Hiểu Minh nhìn thêm một chút, rồi mới bước ra ngoài. Vú Hà đứng trước cửa. Trên tay bà là một chén canh: -Canh gì vậy vú? -Là canh cá. Có lợi cho thai nhi. -Trong nhà có một bà vú mới vào phải không? -Dạ….Lão gia sai quản gia đi tìm vào mấy hôm trước. -Chiều nay bà gọi bà vú đến thư phòng của tôi, cũng nói với chưỡng quỹ chuẩn bị tiền trả cho bà ấy. Sau đó bảo bà ấy về nhà, nếu sau này Tiểu Tuyết sinh con không đủ sữa sẽ nhờ đến bà ấy. Còn không thì cũng không nên lãng phí. -Dạ…thiếu gia. Vú Hà hơi ngạc nhiên. Tuyển bà vú là lệnh của lão gia nhưng thiếu gia lại có vẻ không thích. Chi bằng cứ lặng im xem kết quả thế nào. Vị thiếu gia này nhìn nhẹ nhàng, thanh lịch song một khi đã quyết định lại vô cùng cứng rắn, cả lão gia vốn cũng chẳng muốn làm căng với Hiểu Minh.