Tay Bí Uyên lại run lên lần nữa, lúc này mới click xác nhận. Hình cái đầu xa lạ vội vàng nhảy lên, Bí Uyên click vào. Ly Đồ: ăn mì về rồi à? Bí Uyên không dám tin nhìn thoáng qua bát mì sợi còn dư lại hơn phân nửa, muốn gửi một biểu cảm giương mắt đờ đẫn qua bên đó. Sau thì hoảng hốt đến mức hoàn toàn hợp lý sai tay, gửi qua một biểu cảm Q mặt đỏ e thẹn. Đêm nay đầu mình bị hỏng rồi, Bí Uyên ai thán. Người đầu kia nternet phỏng chừng cũng bị chấn động, một chốc qua còn chưa trả lời lại. Bí Uyên lập tức nghĩ mọi cách để xoay chuyển tình thế. Lam xoa xoa: xấu hổ, đánh sai “emo” rồi. Ly Đồ: sai rất cá tính XD. Lam xoa xoa: … Cảm ơn. Ly Đồ: xưng hô thế nào? Kêu Lam xoa xoa rất kỳ. Lam xoa xoa: à, Bí Uyên. Giống như là phản xạ có điều kiện mà đánh ra tên mình, enter một cái rồi, Bí Uyên đành ngửa mặt lên trời thở dài, làm làm thế nào thì lại nói thẳng ra tên thật chứ?! Tuy nói không phải không thể trông thấy được, song chơi mạng phối kịch dùng Mã Giáp cũng coi như là quy tắc ngầm rồi, người khác hỏi cũng không phải tên thật a. Hôm nay tuyệt đối cậu đã bị mưa xối hỏng đầu rồi, tuyệt đối đó. Ly Đồ: tên thật?! Lam xoa xoa: tôi T. T hôm nay tôi bị mưa tưới hỏng đầu rồi, ừm, hôm nay khẳng định là mưa acid mà T. T. Ly Đồ: ha ha, Tiểu Uyên. Như vậy không sao mà. Vấn đề thì không có gì, song… Chúng ta có quen thân như thế… sao… Bí Uyên gục cái đầu ướt đẫm xuống, lúc này lòng dạ vốn nên là kích động nhảy nhót như vừa mới được gặp thần chứ, nhưng mà trải qua xong, Bí Uyên không còn ôm hi vọng lưu lại ấn tượng tốt đẹp với người ta nữa, chỉ là rốt cục là tiền bối, những bội phục và kính ngưỡng tích lũy này cũng phải bám gót theo sau sự câu nệ mà thôi. Lam xoa xoa: tốt. Ly Đồ: Tiểu Uyên, cậu ăn mì xong chưa? Ăn xong chúng ta tới tán gẫu một chút chuyện ngữ âm đi. Ngón tay của Bí Uyên, vẫn giữ khoảng cách 2cm với bàn phím, hơi run lên, không biết nên gõ xuống hay lùi lại thì hợp hơn. Nhìn một chút mì còn sót lại chút nhiệt khí, Bí Uyên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, rộng mở trong sáng danh chính ngôn thuận mà ăn ngay nói thật. Lam xoa xoa: còn chưa ăn xong T. T Bí Uyên đã không còn cách nào chú ý tới mình trong vô thức, đã vài lần sử dụng biểu cảm thường dùng của đàn em nhà hắn. Người con trai bên kia internet hơi nâng kính mắt không có chút trượt xuống một chút, từ từ gõ qua: vậy cậu ăn trước đi. Lam xoa xoa: ừm. Như vậy tôi có thể xin hỏi chút không, Ly Đồ đại nhân sao biết tôi đang ăn mì? Bí Uyên trong lòng đâu chỉ có chút nghi vấn ấy, đại thần vì sao chủ động tới Q nhà đồng thời yêu cầu chat voice, đại thần sao lại biết là đoạn bình luận hồ ngôn loạn ngữ ấy là của mình, đại thần không phải có ai nói rằng, đó là người ổn trọng lãnh tĩnh mà khó có thể thân cận sao, vì sao bắt đầu đã hô Bí Uyên thành Tiểu Uyên tự nhiên như thế? Thế là thiếu niên một bên tai đỏ nào đó, ngơ ngác trước hết hỏi một vấn đề mức độ vật chất nhất. Ly Đồ: cậu không phải dùng một Mã Giáp “Không mì ăn dạ dày đau” sao? Lẽ nào lúc ấy cậu không phải đang chờ ăn mì? Như vậy cũng có thể? Bí Uyên dùng khuôn mặt hắn vừa mới gội xong đầu tiện tay rửa luôn mặt làm ra vẻ giương mắt đờ đẫn. Ly Đồ: nghe nói cậu học lý làm nghiên cứu, nếu hàng ngày vừa ăn cơm tối cũng là bình thường mà. Chỉ là dạ dày không tốt thì phải chú ý thôi. Bên kia cửa sổ chat còn đang cuồn cuộn không ngừng có tin mới đến, Bí Uyên liên tục không ngừng dại ra, cái này, thật là Ly Đồ đại thần tích lời như vàng trong truyền thuyết sao? Lam xoa xoa: vậy… Ly Đồ đại nhân sao anh biết Mã Giáp kia là tôi? Ly Đồ: chẳng lẽ không phải cậu? Lam xoa xoa: phải… . Ly Đồ: đầu tiên, logic của đoạn nói rất tốt, thái độ nghiêm túc rất kỳ diệu, khen ngợi lại mang theo chút rụt rè, lúc phê bình đã có ý bảo vệ. Đây là biểu hiện của một người rất có tu dưỡng hơn nữa đối với phán đoán và cảm tình của mình đều rất tự chế. Ngón tay đánh chữ hơi dừng lại, lại trôi chảy mà tiếp tục ─── “Ngoài ra, là điểm quan tâm của người viết, cố ý liên hệ giữa lời kịch và tính cách nhân vật bản thân quan tâm, đây không chỉ là đang đánh giá biểu hiện của CV trong kịch, mà là đã đang đo lường được cảm tình và sự chú nhập của bản thân CV với nhân vật”, chỉ có người chăm chú, mới có thể phân tích học tập và suy xét không ngừng sau một lần bị nhắc nhở, “Còn nữa, đại khái là một vài thói quen chi tiết, tỷ như dấu chấm câu, khoảng không phân đoạn, và các loại thành ngữ có chút quen…” Bí Uyên chết lặng người đi đã thể hiện ở việc quên tiếp tục hàm răng nhai đi nhai lại, thiếu chút nữa đã làm ra trạng thái “Quay về màn hình chảy ra nước miếng” trong truyền thuyết. Kỳ thực Ly Đồ đêm nay nói mặc dù không ít, thế nhưng lời vô ích lại rất ít. Đây có phải là một loại hình thức của tích lời như vàng không? Bí Uyên vội vàng lại vội vã húp mấy ngụm nước canh, rốt cục kết thúc xong bữa cơm muộn màng mà dài dòng này. Lam xoa xoa: Ly Đồ đại nhân anh rất mạnh. Qùy lễ. Ly Đồ: không nên kêu đại nhân. Nếu như bằng lòng mà nói, có thể gọi là sư huynh như Tiểu V vậy. Bí Uyên nhớ lại lời lẽ kinh động của cô đàn em nhà mình ─── toàn bộ kinh đô thậm chí toàn bộ thế giới đại học không có biên giới, khóa năm 1 năm 2 kêu sư huynh, khóa năm 3 năm 4 kêu tiền bối. Lam xoa xoa: ừ. Sư huynh. Cảm ơn nhắc nhở lần trước của anh. Ly Đồ: cũng cảm ơn cậu chăm chú đối đãi “nhắc nhở” như vậy. Bí Uyên đang muốn hỏi một chút Ly Đồ xem, cái gọi là ngữ âm là chuyện gì, cửa ký túc xá bị đẩy ra, một quả đầu lông xù tiến vào. “Hôm nay sớm thật a!” Bí Uyên trực diện nhìn máy vi tính cũng không quay đầu lại. Nam sinh tiến vào mang theo vẻ mặt tiếc nuối, làm bộ tộc mèo đêm thói quen ngày ngủ tiêu khiển buổi tối học tập và làm việc, điều ấy hoàn toàn ngược lại với Bí Uyên, bọn họ cũng không biết cuộc đối thoại gần đây nhất là vào lúc nào. “Không có biện pháp, thuốc thử dùng xong, buổi tối cũng không có ai đưa đồ qua cho. Mày hôm nay sao còn chưa ngủ?” Bí Uyên giờ mới phát hiện đã là mười một giờ mười phút rồi, vượt lên mười phút so với quy định giấc ngủ bình thường của cậu. Lam xoa xoa: xấu hổ quá, đến giờ nghỉ ngơi của ký túc xá rồi, tôi sợ rằng phải off trước. Nếu có việc cần ngữ âm, đêm mai có thể chứ? Buổi tối cơ bản tôi đều sẽ online. Ký túc xá tổng cộng có hai người(1), một người ngày đêm điên đảo phát triển đến nông nỗi người hướng dẫn cũng tán thành, cái gọi là thời gian làm việc và nghỉ ngơi chỉ là đồng hồ thời gian mà sinh vật của bạn học Bí Uyên đề ra thế thôi. Kỳ thực… Đêm nay lại còn không cảm thấy buồn ngủ. Rất nhanh chóng, bên kia đã truyền tới một câu “Ngủ ngon, được rồi, mai nói vậy.” Bí Uyên đáp trả hai chữ ngủ ngon, tắt máy vi tính đi. Buồng vệ sinh còn truyền đến tiếng vừa đánh răng vừa ôm oán giận của thằng bạn cùng phòng: “Toi rồi đây, đây chẳng phải là muốn tôi hi sinh thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường tới đuổi kịp tiến độ a, vốn hôm nay một người cả đêm có thể đối phó!” Thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường? Bí Uyên bị cách dùng từ của thằng bạn mà cả người lạnh run, vội đứng dậy đi rửa mặt. Cách ngày Bí Uyên sớm ăn cơm tối rồi quay về ký túc xá, bảy giờ không đến thì quẹo vào Q ai ya xong. Trong lúc đại thần còn chưa tới, nhàn nhã xoát các bài post trong diễn đàn mà vì thời gian trước bận qua chưa coi. Kịch hay gì a tự hát “cover” gì a, post nhảm thú vị a, đều thu vào ổ cứng hoặc là trong đầu hết. Cứ như vậy thời gian trôi qua ngược lại cũng rất mau, Bí Uyên cố ý để ý thời gian, đã sắp chín giờ rưỡi rồi. Mở trang QQ ra, kéo đến nhóm bạn mạng, hình cái đầu của đại thần vẫn xam xám. Ẩn hay là không online? Thấy hình cái đầu cô gái xinh đẹp kiêu ngạo Tiểu V lấp lánh ánh sáng, Bí Uyên buzz qua. . Lam xoa xoa: Tiểu V, Ly Đồ đại nhân thông thường login hay ẩn QQ vậy? Tiểu V: ẩn thì phải. Dù sao từ trước tới giờ cũng chưa thấy qua anh ta online. Làm sao? Lam xoa xoa: à, cũng không có việc gì. Tiểu V: thế nào, anh tìm anh ta có việc à? Vậy cứ buzz qua đi! Che mặt, em đều làm thế mà, hoặc cứ chờ đại thần biểu thị đang online là được. A a, được rồi, sư huynh các anh đã là bạn tốt rồi? Cầu 8 cầu 8 lol. Lam xoa xoa: ừ, hôm qua vừa mới thêm vào. Tiểu V: gào khóc oa, sư huynh rốt cục chủ động một phen rồi, không tồi không tồi ~. Lam xoa xoa: là anh ta thêm anh vào… Lẽ nào, không phải em cho anh ta nick của anh? Tiểu V: em em, em không có cho mà! Sư huynh sư huynh, Ly Đồ đại nhân anh ta anh ta anh ta, thần thông quảng đại mà theo từ internet mò tới ưu ái anh rồi! . Trời biết cô nàng ấy cỡ nào cỡ nào muốn dùng từ “cưa” mà không phải từ “ưu ái”. Bí Uyên sâu sắc sợ hãi cách dùng từ vĩ đại cực mang tính nghệ thuật lại còn mang tới tính chấn động oanh tạc, có lệ vài câu thì phất tay tạm biệt mất tiêu. Có nên chủ động buzz qua không đây? Bí Uyên do dự, nghĩ không ra ngoại trừ thử âm, hai con người hầu như xa lạ còn có nguyên nhân khác nào không, đêm nay Ly Đồ đại nhân không buzz mình, có phải tối hôm qua cũng đã tìm được người lựa chọn thích hợp rồi không? Bí Uyên không thể không thấp tha thấp thỏm, tình huống như vậy thật đúng là không phải chưa từng phát sinh qua. Tối hôm trước đâu có nói thử âm lần 2, kết quả ngày hôm sau người ta vừa mở miệng đã nói xin lỗi, xấu hổ quá, chúng tôi đã tìm được người thích hợp rồi. Vì vậy Bí Uyên lại tiếp tục sự tiếc nuối, nếu như thực sự là như vậy bỏ lỡ cơ hội hợp tác với Ly Đồ đại nhân, còn có chút hối tiếc vì tối qua không logout muộn một lát. Bí Uyên cứ như thế chìm trong tiếc nuối, chẳng để ý rằng hình cái đầu của ai kia đã sáng rồi, rất nhanh thì hình cái đầu đã nhảy lên. . Ly Đồ: xấu hổ quá. . Bí Uyên hơi hồi hộp, quả nhiên, đang muốn trả lời nói rằng không sao cả, tin tức của đối phương lại vẫn không ngừng được gõ ra. . Ly Đồ: tôi vừa mới tan ca về. Ly Đồ: vừa ngồi xuống lại nhận được điện thoại, cần tới đơn vị chuyến nữa. Ly Đồ: trở về sẽ có thể vượt quá thời gian nghỉ ngơi của cậu. Ly Đồ: chuyện tối qua, có thể dừng lại một chút được không. Ly Đồ: lát nữa tiện thì tôi sẽ tìm cậu được không. Ly Đồ: Tiểu Uyên? . Bí Uyên luống cuống tay chân trả lời có thể có thể, suy nghĩ một chút lại thêm một câu: buổi tối ra ngoài cẩn thận, tiện thì tìm tôi là được. Kết quả lần chờ này cơ hồ chờ thêm tới mười ngày nữa, thế cho nên Bí Uyên đều đã trải qua kỳ hạn chờ mong, gần tiến tới kỳ hoảng hốt. . Ly Đồ: onl? Lam xoa xoa: ờ. Lam xoa xoa: a, Ly Đồ đại nhân, anh rốt cục bận xong rồi sao. Ly Đồ: … . Ly Đồ: gọi sư huynh. Lam xoa xoa: à, sư huynh. Ly Đồ: mở biểu tượng ẩn của anh là có thể thấy được mà. Lam xoa xoa: a? Cái gì? . Người bên kia có chút mệt mỏi hơi nhếch mép mấy cái không thể nhận ra, kiên trì tiếp tục tiếp tục nói rõ: click vào hình cái đầu của anh, có việc, tiến vào thiết lập quyền hạn, ứng dụng ẩn đối với điều ấy có thể thấy được. Bí Uyên xoa xoa cái ót đổ mồ hôi, mất mặt quá đi, chưa từng có lúc nào mình cảm thấy ảo não như lúc này cả. . Lam xoa xoa: được rồi. Ly Đồ: ừ. Nhận. . Bí Uyên ở chỗ mời chat voice click đồng ý. ================ (1)Chuyện về kiến trúc của ký túc xá bên Trung ấy mà, lần trước khi học tới bài về đại học, cô giáo đã có lần nói mà mình quên mất tiêu rồi, các bạn đừng kỳ lạ về mặt kiến trúc nha, đại khái nó khá khác so với ký túc xá bên mình ấy. .:3:.