Vọng nguyệt lâu
Chương 38 : trẻ mồ côi
Tín Tắc nghe nói cung Đan Xuyến muốn thêm chậu than, nghi là Tố Doanh bị lạnh. Vội vàng bỏ việc trong tay xuống, y bèn đi về phía cung Đan Xuyến, xa xa trông thấy công chúa Phượng Diệp từ trong cung đi ra mới biết thêm chậu than là bởi vì nàng ấy tới.
Người mang theo tin tức tốt thông thường sẽ không làm một vị khách mang bộ dạng âu lo không mời mà đến. Tín Tắc nhanh chân đi vào cung Đan Xuyến, thấy Tố Doanh ngồi bên cạnh bàn viết gì đó. Sau khi viết xong thì cẩn thận gấp gọn, để vào một cái hộp bạc, lại xé tờ giấy kia đi. Sau khi nàng xé thành ba mảnh thì đưa cho Tín Tắc một mảnh, nói: “Anh xem thử cái này đi.”
Thì ra là một phong thư. Tín Tắc cầm một phần ấy vào tay, nói là đêm mồng một Tết Bạch Tín Mặc đến thành Tuyên uống rượu với Duệ Tuân, từ đó về sau Duệ Tuân liền bất tỉnh nhân sự, không bao lâu thì qua đời. Trên này không thấy danh xưng và lạc khoản, Tín Tắc thấy mà chảy mồ hôi lạnh, không dám hỏi nguồn gốc của bức thư này, càng không dám hỏi nó đã bị mấy người nhìn thấy.
“Sao có thể có chuyện thế này được?” Y ấm ức nói vì Bạch Tín Mặc: “Bạch Tín Mặc đã rơi vào nước đó, hại chết thứ dân Tuân thì có ích lợi gì với nó?”
Tố Doanh dường như không có hứng thú nghiên cứu ý đồ của Bạch Tín Mặc, nói tiếp: “Một người như vậy lại là con rể hoàng gia… Cho dù là gia đình bình thường, con rể giết chết con trai thì cũng không có chuyện qua loa lấy lệ đâu!” Nàng dừng một lát, tiếc nuối nói: “Tự gây nghiệt. Ta cũng không quản được việc này nữa.” Vừa nói vừa rút trang giấy trong tay Tín Tắc về, để vào trong tay áo, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Đến lúc tới cung Ngọc Tiết rồi.”
Tín Tắc trơ mắt nhìn nàng ra khỏi cung Đan Xuyến. Y nghĩ thứ này nhất định là do Phượng Diệp cầm đến. Phượng Diệp không phải là người gặp chuyện thì sẽ thương lượng với Tố Doanh trước, trước khi nói với Tố Doanh sợ rằng đã nói cho phụ hoàng của nàng ấy. Chắc tờ Tố Doanh cầm là một phần chép khác mà thôi? Nếu không… sao lại xé mở qua loa như thế? Đến cung Ngọc Tiết là để thương lượng nội dung trong thư với hoàng đế sao?
Tín Tắc không tin tất cả những thứ viết trên giấy. Nhưng mà không sợ lời đồn truyền khắp thiên hạ, chỉ sợ thiên hạ đều biết là lời đồn, mấy người mấu chốt lại bị che đậy. Không, không sợ bọn họ bị che đậy, chỉ sợ bọn họ mang ý định xấu, tình nguyện tin là thật…
Lúc y âm thầm lo lắng thì liếc thấy hộp bạc của Tố Doanh, chợt nhớ tới ngày mai hội chùa trong kinh bắt đầu. Trong cung muốn thả mười mấy tên nội quan cung nữ rời cung tham dự, thứ nhất là để khen ngợi bọn họ ân cần hầu hạ hoàng gia, thứ hai là tỏ ý vui cùng dân. Xưa nay việc này vốn chọn những người lão làng thận trọng đi, Tín Tắc đoán trong đó có mình.
Trong hộp bạc quả đúng là để tờ điều cho phép xuất cung sẽ phân phát vào ngày mai. Tín Tắc lớn mật mở ra, quả nhiên thấy trên tờ đầu tiên viết tên của mình, cũng đã ấn xong, chỉ là không viết thời gian. Y thừa dịp bọn cung nữ không chú ý, nhanh chóng giấu tờ điều cho phép vào trong tay áo, vội vã trở lại chỗ mình ở thay quần áo khác, ngựa không ngừng vó câu chạy tới cửa cung.
Cung vệ ngạc nhiên nói: “Cửa cung sắp khóa rồi, lúc này đại nhân lại đi ra ngoài?”
Tín Tắc trầm mặt nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Lẽ nào tờ điều cho phép là giả?”
“Không phải, đương nhiên là thật.”
“Vì sao còn không cho đi? Làm lỡ thời giờ, ngươi gánh vác nổi sao?”
Cung vệ không dám tranh chấp với y, đành cẩn thận hơn, làm thủ tục cẩn thận tỉ mỉ trên sổ ghi chép rồi mới thả cho y đi qua.
Lần trước Tín Tắc ra khỏi cung là hơn một tháng trước, phụng ý chỉ của hoàng hậu đến chùa Hoàng Cực dâng hương. Lần trước về nhà cũng là chuyện tám chín năm trước rồi. Lần đó cụt hứng bỏ về vì cha nên không còn nói chuyện mặt đối mặt nữa. Nhưng mà đường về nhà lại quen thuộc hơn so với y tưởng.
Cửa chính của phủ nhà họ Bạch đang thay ca, thấy một người đi bộ tới, không ai để ý. Người nọ lại muốn đi thẳng vào bên trong, đám người giữ cửa nhao nhao đứng dậy khỏi bếp lửa, ngăn y lại. “Tiểu tử từ đâu tới, không biết đây là chỗ nào à?” Nói rồi muốn đuổi Tín Tắc đi.
Đám giữ cửa đổi ca muộn nghe thấy rối loạn, nhao nhao quay đầu lại xem. Một người trong đó nhận ra Tín Tắc, kêu một tiếng: “Úi, Bạch đại nhân? Còn không vào trong bên báo đi?” Một gã người làm mau chân nghe vậy bước nhanh vào phía bên trong.
Tín Tắc không tính toán với họ, vừa đi vào trong vừa nói, “Đã không ngồi xe cũng chẳng ngồi kiệu, chẳng trách bọn họ không nhận ra.”
Đám tôi tớ sau lưng xem thường y, “Vệ úy cung Đan Xuyến là hoạn quan à? Thân thích kèm theo của chúng ta?”
“Là anh của phò mã và cậu ba.” “Thì ra y là cậu cả. Sau này báo vào bên trong chỉ cần nói là ‘Bạch đại nhân của cung Đan Xuyến’ hoặc ‘Bạch công công’ là được.”
Mấy năm nay Tín Tắc ở trong cung, lỗ tai trở nên vô cùng bén. Sau khi toàn bộ những lời này lọt vào tai, nhiệt cả người y vốn nóng vì phải chạy bỗng tiêu phân nửa.
Y vừa đến buồng đứng thì cha y là Thanh Hòa Công đã nhanh chóng xuất hiện. Vóc người Thanh Hòa Công cao gầy, bả vai rộng, lưng hơi còng, râu tóc lơ thơ ánh mắt lạnh sắc bén. Lúc không lên tiếng, sự nghiêm khắc của ông ta càng khiến người khác bị bức bách.
Tín Tắc hành lễ của quan, miệng gọi, “Thanh Hòa Công.” Cha y không có lòng khách sáo với y, vung tay lên nói, “Bạch công công đến thăm, nhất định có việc.” Tín Tắc nói lại chuyện Tố Doanh đưa thư cho xem một lần, Thanh Hòa Công không nghĩ ngợi đã quả quyết, “Việc này là vu hãm!”
Tín Tắc coi thường thái độ bảo thủ của ông ta, hỏi, “Có phải nên nghe thử xem Tín Mặc nói như thế nào không?”
“Tôi sẽ không vì chuyện hoang đường như thế mà chỉ trích con trai của mình.” Thanh Hòa Công cười nhạt nói, “Anh lại cố ý chạy tới nói cho tôi biết những lời hoàn toàn không nên dễ dàng tin này, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì đấy?”
“Ngài có biết hoàng đế và hoàng hậu suy nghĩ chuyện này như thế nào không?” Tín Tắc không nhúc nhích nhìn cha rồi cụp hai mắt, tàn nhẫn phun ra mấy chữ, “Xuống chiếu hòa ly.”
“Hoang đường, làm sao có thể bởi vì lời lên án hư vô mờ mịt này…”
“Hoang đường sao? Nếu như Tín Mặc hoặc Tín Đoan chết vì tai nạn, ngài có thể bằng lòng để con gái nhà mình nương nhờ kẻ nghi phạm không?” Tín Tắc nói, “Hoàng hậu chính miệng nói với tôi, ‘Gia đình bình thường, con rể giết chết con trai cũng không có chuyện qua loa lấy lệ đâu’. Xin Thanh Hòa Công nói cho ta biết, hoàng hậu tiết lộ là có ý gì? Chồng giết chết anh cả của vợ thì phải dứt nghĩa. Hoàng gia sẽ để công chúa và kẻ giết chết anh trai ruột của nàng sống đến đầu bạc răng long sao?”
Thanh Hòa Công chán nản gật đầu, nói: “Lấy thủ đoạn ép phế hậu chết mà xem thì quả thực là một kẻ giậu đổ bìm leo, sau khi Tín Mặc thừa nhận vu hãm cung biến ngày mồng tám tháng Chạp, vu oan ngày càng nhiều!”
Tín Tắc lạnh lùng kéo căng khóe miệng, không cãi cọ với cha nữa. Tố Doanh thực sự không phụ lòng Tín Mặc, đáng tiếc ở trong mắt của kẻ không hiểu nàng thì mọi thứ nàng làm đều là sai. Dáng vẻ của Tín Tắc đã chọc giận Thanh Hòa Công, “Cách anh nhìn tôi là đang bảo vệ hoàng hậu trong lòng, thầm oán tôi sao?”
Đúng lúc này có người gõ cửa buồng, gọi tiếng, “Cha.” Thanh Hòa Công cả kinh, chợt trấn định lại nói, “Tín Mặc vào đi.”
Không có ai trách Tín Mặc nghe trộm ở ngoài cửa, y dùng cách này gia nhập vào lại tháo gỡ sự xấu hổ của họ. Tín Mặc hành lễ với anh cả xong, ánh mắt lấp lánh hỏi, “Hoàng hậu thật sự nói như vậy ư?” Tín Tắc lại thuật lại đầu đuôi câu chuyện một chữ cũng không lọt. Sau khi nghe xong, Tín Mặc cúi đầu xuống buồn bã nói, “Em luôn cảm thấy sẽ có một ngày như vậy, đạp vết thương của hắn lấy được một số thứ nhất định sẽ do nàng lấy lại…”
Tín Tắc vội nói, “Thật sự là cậu đầu độc hại chết Duệ Tuân?”
Tín Mặc lo lắng nói, “Tể tướng bị đâm ở trong phủ em. Không biểu thị với hắn thì ngay cả Vinh An ở bên trong và toàn bộ nhà họ Bạch đều gặp tai ương.”
“Em đúng là điên rồi!” Một tia hi vọng duy nhất trong lòng Tín Tắc hóa thành hư không, hô hấp trở nên dồn dập, “Biểu thị, em làm việc này là phải đền tính mệnh, làm sao nhà họ Bạch có thể rũ sạch can hệ?”
Tín Mặc cười nguội lạnh nói, “Anh cả, lúc tể tướng nói muốn em diệt trừ Duệ Tuân thì tính mạng của em cùng với Duệ Tuân đã mất rồi. Duệ Tuân nhất định phải bị diệt trừ, còn em, bất kể là có ra tay hay không, nếu đã biết tể tướng sát hại phế thái tử thì nhất định phải chết. Tể tướng chỉ cho em một cơ hội, để cho em làm vài chuyện cuối cùng vì Vinh An, vì nhà mình thôi.”
Thanh Hòa Công chợt tát một cái lên trên mặt y, thấp giọng gầm lên giận dữ, “Cái thằng đốn mạt này, gặp phải chuyện lớn như vậy, sao mày dám tự chủ trương hả?”
Sau khi chịu đòn, Tín Mặc không hề oán hận, quỳ gối trước mặt cha dập đầu nói, “Cha nuôi con đến nay, truyền dạy đạo xử thế gần như không hề sơ hở, đáng tiếc con không thể giữ lòng cẩn thận và tôn kính mà làm, luôn sinh ra rắc rối, cuối cùng gây thành sai lầm lớn. Con không dám phụ lòng nhà họ Bạch, chắc chắn sẽ cho cha một kết cục tìm được lối thoát trong cảnh khốn khó.”
Thanh Hòa Công buồn thảm nói, “Con còn có thể làm gì khác chứ? Ngay cả cha cũng không biết phải làm sao cho phải…”
“Hoàng hậu nương nương đã cho con một cơ hội cuối cùng.” Tín Mặc tràn trề niềm tin, nói, “Hiện nay anh cả là vệ úy phụ trách canh phòng cung Đan Xuyến, không có duyên cớ đặc biệt thì sao hoàng hậu lại cho phép anh rời cung đi chơi hội chùa? Sao lại đặt tờ điều cho phép ở chỗ có thể chạm tay đến? Để có thể thuận lợi tới báo tin, nên cảm tạ nàng, có lẽ ngày mai hoàng đế sẽ hạ lệnh cho em và Vinh An ly dị. Nhưng đêm nay em có thể biết thì việc này chắc chắn sẽ không xảy ra.”
Y nói xong lại phục lạy Tín Tắc rồi bảo, “Con đã dốc hết khả năng vì nhà, xin cha chớ trách. Thấy hoàng hậu thì thay em tạ ơn nàng.” Thanh Hòa Công còn đang giận y, tức giận đến mức quay lưng lại. Trong lòng Tín Tắc có dự cảm loáng thoáng nhưng không biết an ủi em thế nào, mắt to mở nhìn y bình tĩnh rời đi. Sau khi tiếng bước chân của Tín Mặc biến mất, y vẫn đang ngơ ngẩn.
Thanh Hòa Công không nhìn thẳng vào Tín Tắc, vội ho một tiếng nói, “Lúc này cửa cung đã khóa rồi, anh ở lại nhà một đêm đi.” Phỏng chừng như sợ Tín Tắc hiểu lầm, ông ta nói bổ sung, “Chuyến này anh về nhà không khỏi bị phạt. Chi bằng thương lượng với người nhà xem phải qua cửa ải khó khăn này thế nào.”
Tín Tắc buồn bực không lên tiếng, Thanh Hòa Công vừa nghĩ đến nỗi lòng vừa nói, “Lúc tể tướng bị đâm, vợ thằng ba lấy thân ra chắn, bị chết thảm. Tướng gia đã thả thằng ba ra, căn dặn nó thu xếp cẩn thận chuyện tang của Dương thị. Đêm nay có thể gọi thằng ba cùng nhau bàn bạc.”
“Dựa vào ba người chúng ta, có thể cứu vãn Càn Khôn trong một đêm sao? Mấy ngày này, có lẽ Tín Mặc đã nghĩ xong hết rồi. Nó nói sẽ tìm được đường sáng thì ngài hãy tin nó đi.” Tín Tắc không hề quyến luyến, cáo từ rời đi, chọn một gian phòng thanh tĩnh ở nhà trọ gần nhà.
Y mặc quần áo nằm đến nửa đêm, cảm giác chẳng lành trong lòng vẫn chưa tan. Trước cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, có người vừa gấp rút gõ cửa, vừa lo lắng thấp giọng gọi: “Bạch đại nhân, dậy mau!” Cảm giác tán loạn bất an trong lòng Tín Tắc lập tức tụ thành một khối. Y bèn vội vàng đứng lên mở rộng cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa là một người làm, chính là kẻ đốt đèn lồng đưa y đi tìm nơi ngủ trọ.
“Đã xảy ra chuyện rồi.” Tuổi của người làm không nhỏ, lúc nói chuyện vẻ mặt lại như thể chưa định thần lại được. Tín Tắc kéo gã, gần như chạy về nhà. Người làm già lại nói: “Lão gia ở phủ của phò mã.”
Từng ngọn đèn trong Bạch phủ được thắp sáng, phía trên nhà cửa chụp một vầng sáng thảm đạm. Phủ phò mã bên cạnh đèn đuốc sáng trưng nhưng lại đắm chìm trong yên tĩnh. Người ở cửa thấy là Tín Tắc tới, vội vàng dẫn y đi vào.
Hai tay Thanh Hòa Công bấm gối, ngồi ở ngoài phòng ngủ của Tín Mặc tựa như tượng gỗ. Lúc Tín Tắc đi vào, ông ta dường như hoàn toàn không thấy. Trong phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện chợt cao chợt thấp của công chúa Vinh An và một đám người, Tín Tắc không để ý tới Thanh Hòa Công đã đẩy cửa đi vào.
“Là có ý gì?” Vinh An mang khuôn mặt tái nhợt bị một đám người bao quanh, hồn xiêu phách lạc hỏi. “Chết là có ý gì? Ta không hiểu… Vừa rồi chàng ấy vẫn yên lành cơ mà!”
Tín Tắc thấy nàng ấy nổi giận với Lý thái y, bỗng nhiên hiểu ra.
“Tín Mặc?” Tín Tắc đi tới bên giường, thấy khuôn mặt mỉm cười khi ngủ của em trai. Y sờ gò má của Tín Mặc thấy hơi lạnh.
Lúc Tín Mặc thừa nhận đầu độc hại chết Duệ Tuân, Tín Tắc cũng muốn hỏi y: Độc dược ở đâu? Lúc đó có dự cảm nhưng mà y nhịn được không hỏi ra, sợ Tín Mặc vốn không có ý như vậy lại bị y nhắc đến.
Dự cảm không phải là một loại phán đoán sao? Thực ra y rất hiểu Tín Mặc – y đã ngờ tới Tín Mặc sẽ làm như vậy.
Nhưng mà y đã nhịn được, không nói bất cứ điều gì…
“Tín Mặc…” Tín Tắc đột nhiên cảm thấy buồn vô cùng. Lần này quả nhiên không ly dị – Vinh An trở thành quả phụ của nhà họ Bạch, Tín Mặc giữ nàng ấy lại nhà họ Bạch. “Cái này gọi là ‘lối thoát trong cảnh khốn cùng’ sao? Tín Mặc!” Tín Tắc đánh một quyền vào trên gối của Tín Mặc, “Sao em có thể cười được?”
Có người lấy tay đẩy Tín Tắc sang một bên. Tín Tắc nhìn lại, là cha của y – Thanh Hòa Công.
“Nếu như anh không tới…” Mặt Thanh Hòa Công cứng ngắc, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tín Tắc nói, “Nếu như anh không tới thì dù ngày mai nhận được thánh chỉ ly dị, Tín Mặc vẫn có thể sống được. Sống qua ngày mai, sau này cũng nhất định có thể… Cho bọn ta một ít thời gian, nhất định sẽ nghĩ ra một chủ ý. Cho dù không thể toàn thân trở ra, bị giáng chức làm thứ dân cũng tốt, bị đi đày cũng được, Tín Mặc sẽ sống. Tại sao anh lại như vậy? Tại sao lại muốn tới cơ chứ? Anh đang giúp ai? Lẽ nào anh không biết, anh chỉ mang đến cho cái nhà này điều xấu thôi sao?”
Ông ta loạng choạng đi tới bên giường, đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, quỳ phịch xuống. Tín Tắc do dự một chốc, vẫn muốn đi lên trước nâng ông ta. Nhưng Thanh Hòa Công lập tức cự tuyệt, hít một hơi kiên quyết nói: “Anh vĩnh viễn đừng bước vào cửa cái nhà này nữa!” Sau khi nói xong ông ta càng bất lực, đầu gần như rũ đến trước ngực.
Tín Tắc trông ông ta tóm lấy tay Tín Mặc không ngừng vuốt ve. “Con tôi, con tôi…” Trước mặt mọi người, Thanh Hòa Công già nua giàn giụa nước ắt, gào khóc, “Tín Mặc, con tôi!”
Tất cả người trong phòng đều trầm mặc, biểu thị tôn kính đối với sự đau buồn của ông lão. Vinh An cố gắng há to miệng, lúc ấy dường như đã quên cách hô hấp. “Rốt cuộc là thế nào?” Nàng ấy nhìn Tín Mặc và Thanh Hòa Công, dùng giọng như muỗi kêu nói thầm một câu, che ngực ngồi liệt trên mặt đất.
Đoàn người vây quanh Thanh Hòa Công và Vinh An, không còn ai để ý tới Tín Tắc. Y dùng sức xoay người, bước nhanh rời khỏi nơi thật đáng buồn ấy.
Tố Doanh đã mơ một cơn ác mộng.
Nàng mơ thấy mình chạy đến cung Ngọc Tiết, dùng giọng gần như điên cuồng nói với hoàng đế: “Xin cho Bạch Tín Mặc và công chúa Vinh An ly dị!” Sau đó đạt được chiếu thư của hắn, Tố Doanh không nhịn được mà chỉ vào khuôn mặt ủ rũ của Tín Mặc nói: “Coi hôn ước với ta như trò đùa, nay hôn nhân của anh cũng sắp lọt vào sự sắp đặt!” Nhưng trong nháy mắt nàng liền lạnh cả người: Làm sao nàng có thể biểu hiện ngông cuồng ở trước mặt hoàng đế? Thật là đáng sợ! Đây nhất định là một giấc mơ.
Ở trong thực tế, nàng chắc chắn không thể đưa ra một loại đề nghị quan báo tư thù.
Nàng cũng sẽ không đắc ý vênh váo mà cười to.
Nàng là người an toàn.
Nghĩ đến hai chữ “an toàn” này, Tố Doanh đột nhiên cảm giác được nàng phải trở lại hiện thực.
Trong mộng có rất nhiều suy nghĩ vẩn vơ không thể dự tính được. Nhưng mình khống chế hiện thực thì mới an toàn.
Suy nghĩ một lát Tố Doanh liền mở mắt, cảnh trong mơ bị quên đi ngay. Nàng xoay người, thấy Hiên Nhân nằm ngủ say ở giường bên ngoài, nhớ tới tờ giấy mà anh cả nhờ Hiên Nhân mang vào, nói công chúa Phượng Diệp đã phái Phi Long Vệ đến thành Tuyên.
Duệ Tuân vừa chết, hai chữ thành Tuyên liền thay đổi ý nghĩa ở trong lòng Tố Doanh. Nhưng vừa nghĩ tới Duệ Tuân, nàng lại cảm thấy gặp phải đối thủ đuổi cùng giết tận thì trên đời này sẽ không có một chỗ nào an toàn cả. Nàng lẳng lặng đi qua người Hiên Nhân, đi tới án thư nâng bút viết thư.
Cung nữ trưởng ca trực đêm là Tống Chi Huệ, thấy nàng đứng dậy, vội vàng vào hỏi cơ thể Tố Doanh có khỏe hay không, có cần cái gì không. Tố Doanh hỏi là lúc nào rồi, Chi Huệ đáp: “Sắp đến canh năm rồi ạ.” Tố Doanh nói: “Vậy không ngủ nữa.” Chi Huệ vội vàng gọi đám cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu, thay quần áo. Lúc quay lại, Tố Doanh đã ngồi trước bàn trang điểm, thứ mới vừa rồi viết cũng không còn trên thư án.
Tố Doanh đợi Hiên Nhân rửa mặt chải đầu xong, lặng lẽ dặn dò cô ấy vừa mở cửa cung thì ra ngay, không được nán lại ở trên đường.
Lúc này trời vẫn còn tối, Tố Doanh tạm thời chưa có những chuyện khác liền mang hộp bạc tới, kiểm tra tờ điều cho phép trong đó. Vừa mở ra xem, nàng đột nhiên biến sắc: “Ai động vào vật bên trong?” Chi Huệ thấy tiếng nói và sắc mặt nàng đều nghiêm khắc, vội vã trả lời: “Tụi nô tỳ sao dám tự ý động vào hộp bạc của nương nương?” Tố Doanh cười nhạt bảo: “Hôm qua lúc đặt vào, tờ đầu tiên rõ ràng là Bạch Tín Tắc. Cô nói ta nhớ lầm sao?”
Chi Huệ gục đầu xuống, mím chặt môi không dám chống đối nàng. Tố Doanh lại lấy tất cả tờ điều cho phép trong hộp ra xem một lần hỏi: “Bạch Tín Tắc ở đâu?” Lúc này Chi Huệ mới bạo gan nói: “Ban đêm không dám quấy nhiễu nương nương nghỉ ngơi, chưa dám bẩm báo. Môn đốc cửa cung phía bắc sai người truyền một tin tức… nói là đêm qua Bạch đại nhân quanh quẩn ở bên ngoài cửa cung phía bắc.”
Tố Doanh dường như vẫn chưa kinh ngạc, hỏi: “Giờ thì thế nào?”
“Môn đốc nhận ra y, mặc dù không dám để y vào nhưng cũng không tiện để mặc y chịu lạnh ở bên ngoài. Bởi vậy mới đến hỏi thăm, Bạch đại nhân đi ra ngoài có phải làm việc vì nương nương hay không, nương nương có sắp xếp gì không.”
“Y làm việc cho ta.” Tố Doanh liếc xéo Chi Huệ, lạnh như băng nói, “Cô phải chờ tới khi Vệ úy chết cóng ở bên ngoài cửa cung phía Bắc mới nói việc này cho ta biết đúng không?”
Chi Huệ vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ thực sự không dám làm chủ đáp lại, lại không dám kinh động nương nương. Nô tỳ nghĩ, nếu môn đốc cung phía Bắc đã nhận ra Bạch đại nhân thì sẽ không ngồi xem mặc kệ. Cho nên…” Cô ấy nói nghe xong nghe thấy tiếng trống canh năm vang dội trong cung, vội vàng nói: “Nô tỳ đi nghênh đón Bạch đại nhân ngay.”
Tố Doanh lại nói: “Bảo y lập tức đến gặp ta.” Chi Huệ được nàng dặn dò, bước nhanh đi làm.
Tố Doanh vẫn tỏ vẻ như thường đến cung Ngọc Tiết chào buổi sớm, lúc quay lại cung Đan Xuyến, chỉ thấy một mình Chi Huệ quỳ đợi nàng. Tố Doanh cau mày nói: “Sao chỉ có một mình cô? Bạch Tín Tắc đâu?”
Chi Huệ ấp a ấp úng nói: “Đợi lúc nô tỳ đi tới cửa cung phía bắc, Bạch đại nhân đã vào cửa, trở về chỗ ở của mình lâu rồi. Nô tỳ lại đi vào trong đó gọi y. Nhưng bất kể nô tỳ nói cái gì, y đều như không nghe thấy… Sau đó lại có mấy người đi qua, ai cũng không lay động được y. Đến giờ y vẫn còn ngồi đờ ra ở đó.”
Tố Doanh vốn sắp nổi giận, nghe lời của Chi Huệ xong, nàng lại hòa hoãn thần sắc, hiếu kỳ bảo: “Thường ngày y không phải là người như thế.” Suy nghĩ một lúc thì còn nói: “Ta qua xem thử.” Thế là dặn dò chuẩn bị lò sưởi bụng và áo choàng tuyết.
Hoàng hậu không nên tùy ý đi tới chỗ ở của cấm vệ nhưng Tín Tắc là hoạn quan, thân phận lại không như cấm vệ bình thường. Nữ quan bên cạnh Tố Doanh khuyên nhủ vài câu, suy cho cùng thì cũng biết tính nết của Tố Doanh, không hết lòng khuyên can mà chỉ truyền lệnh xuống quét dọn đường, lệnh cho đám cấm vệ người nào người nấy ở yên trong phòng không được ra vào.
Sắc trời đã tối, dọc đường đi quả nhiên Tố Doanh không thấy một bóng người. Trong phòng Tín Tắc sáng đèn, nàng dừng lại nghe động tĩnh trong phòng nhưng không nghe được bất kỳ âm thanh gì. Cung nữ đẩy cửa ra cho nàng, lạnh lùng nói: “Bạch Tín Tắc, vì sao không quỳ đón nương nương?” Tố Doanh dùng tay ra hiệu ngăn cung nữ lại, tự mình đi vào phòng.
Tín Tắc ngồi dưới đất rất tùy ý, đưa lưng về phía Tố Doanh.
Tố Doanh không trách cứ y, trông bóng lưng y, nhìn một hồi mới nhỏ giọng nói: “Đường đường là vệ úy của cung Đan Xuyến lại một mình trốn ở trong phòng khóc! Để người ta biết được thì chẳng phải sẽ cười đến rụng răng?”
Tín Tắc vốn chỉ lặng lẽ rơi lệ, vừa bị nàng nói, y lại nghẹn ngào một tiếng, không kiềm chế được nữa khóc nức nở: “Nương nương, Tín Mặc chết rồi.”
Tố Doanh vừa nghe thì cứng người tại chỗ, một lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói cái gì đó?”
Tín Tắc cố gắng lau đi nước mắt giàn giụa, cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh lại: “Tín Mặc chết rồi. Đêm qua, nó uống thuốc độc tự sát.”
“Anh vì chuyện này mà tự ý rời cung?”
“Không phải.” Tín Tắc nói, “Là bởi vì tôi đi nên nó mới chết.”
Tố Doanh không để ý nghiêng mặt sang một bên. Tuy Tín Tắc đau lòng nhưng không hỗn loạn. Loại phản ứng này của Tố Doanh khiến trong lòng y hiện lên sự lạnh lẽo, bỗng bừng tỉnh, cười khổ nói: “Thì ra…”
“Anh muốn nói cái gì?” Tố Doanh từ tốn hỏi.
Tín Tắc đau buồn nói: “Thì ra người hiểu rõ tôi nhất là nương nương.” Nàng biết y sẽ để ý mà đi gặp Tín Mặc. Không có lời nói không rõ ý nghĩa của nàng thì y không biết hoàng gia một lòng muốn Tín Mặc và Vinh An ly dị. Không có nàng để lại tờ điều cho phép thì y cũng sẽ không về nhà, sẽ không nhắn nhủ lời như thể ám chỉ của nàng với người nhà.
Phản ứng sau khi nghe thấy tin tức của Tín Mặc không khó để suy đoán – y đã bị ép đến đường cùng, bất kể như thế nào cũng không thể mất đi cô công chúa đã vắt óc tìm kế để lấy được nữa. Y lấy cô công chúa này không phải vì mình, y lấy vì nhà họ Bạch.
Không ai có thể khiến Vinh An li dị với một người chết. Đương nhiên, việc này cũng chỉ có thể giữ nàng ấy hai mươi bảy tháng, nhưng sau khi túc trực bên linh cữu chấm dứt thì lại là cảnh tượng mới, có lẽ nhà họ Bạch đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất.
“Thì ra, Tín Mặc hiểu nương nương hơn tôi.” Tín Tắc hắng giọng một cái, tâm trạng giống như cũng dần dần bình ổn lại, “Nó nói thần có thể về nhà báo tin thì phải cảm tạ nương nương.” Miệng Tố Doanh ngậm chặt, nói không nên lời.
Tín Tắc còn nói: “Tín Mặc muốn tôi nói lời cảm tạ nương nương thay nó.” Tố Doanh lập tức nói ngắn ngủi: “Anh nói láo.”
“Thần không dám dối gạt nương nương.”
“Anh nói lời này là để cho ta cảm thấy là ta ép y chết, vì vậy nên thẹn với y sao?” Tố Doanh nói xong rất nhanh. Vừa mới xấu hổ ở trong lòng, chẳng lẽ không phải sao? Nguồn cơn mọi chuyện chính là vì biểu hiện của nàng!
Đối mặt với chỉ trích dồn dập của Tố Doanh, Tín Tắc trầm mặc khoảnh khắc, nói: “Người thẹn với nó là tôi.”
Rõ ràng cảm thấy tất cả những gì Tín Mặc phải gánh vác đều do y làm liên lụy. Nhưng sâu trong lòng lại âm hiểm đố kị tất cả những gì Tín Mặc lấy được… Là y lựa chọn tin tưởng hoàng gia muốn Tín Mặc ly dị, cũng là y lựa chọn không ngăn Tín Mặc lại, nói với mình rằng Tín Mặc sống quá cực khổ, không ngừng dao động ở trong cung đình, đắc tội tất cả thế lực, bị vu oan tội nặng – tội chết là giải thoát duy nhất của y.
“Thực ra là tôi muốn nhìn thấy nó mất đi tất cả, thậm chí muốn đích thân cướp đoạt tất cả của nó mà thôi!” Y nói rồi chôn mặt vào giữa đầu gối lại khóc lên, “Cả đời nó có lỗi với rất nhiều người. Còn tôi lại có lỗi với nó cả một đời.”
Tố Doanh bỗng nhiên cảm giác không phải sợ hãi nữa. Nàng mặc cho y khóc một trận, đứng lên nghiêm mặt nói: “Ở chỗ này, ở trước mặt ta, anh là vệ úy của cung Đan Xuyến. Sao có thể để một kẻ khóc sướt mướt bảo vệ tính mạng ta? Anh liều mình đổi lấy chức vệ úy của cung Đan Xuyến, lại muốn chôn vùi trong nước mắt sao? Muốn khóc thì về nhà họ Bạch mà khóc.” Nàng thở dài, nói, “Nhà anh liên tục gặp bất hạnh, cho phép anh trở về lo liệu tang sự.”
Tín Tắc thuận theo đứng lên, khom người thật sâu nói với Tố Doanh: “Đa tạ nương nương thương xót. Nhưng thần đã từng nói với nương nương rồi, cung đình mới là nhà của thần. Thần sẽ không rời khỏi nhà.”
“Anh…” Lông mày Tố Doanh khẽ rung động, nói, “Cha anh đã lớn tuổi, anh về tận hiếu đi.”
Nhắc tới Thanh Hòa Công, giọng điệu Tín Tắc lãnh đạm đi: “Nương nương, tôi đã là một đứa trẻ mồ côi từ lâu rồi.”
Tố Doanh không hiểu nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của y, nở một nụ cười tự giễu: “Ở trong căn nhà như vậy, biến thành một đứa bé làm sai chuyện, bị người khác lạnh nhạt đã đáng sợ lắm rồi. Nếu như lại mất đi cả nhà thì ở trong cung phải đối mặt với bao nhiêu chuyện đáng sợ nữa, quả thực không cách nào tưởng tượng nổi.”
Y cúi đầu buồn bã nói: “Muốn làm vài chuyện để liên hệ giữa tôi và cha không thể cắt đứt. Nhưng càng nỗ lực thì càng e ngại, càng cảm giác rằng tôi đã là một đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm từ lâu. Cuối cùng bây giờ, ngay cả lừa gạt mình cũng không cần thiết nữa.”
Lời nói này làm cho Tố Doanh nháy mắt cảm động lây. Nàng há miệng nhưng không nghĩ ra lời lẽ thích hợp. Vừa may cung nữ ngoài cửa thông báo: “Thánh thượng cho đòi, mời nương nương mau đến cung Ngọc Tiết.”
Tố Doanh vỗ vai Tín Tắc tỏ vẻ an ủi rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Tín Tắc còn có một điểm khả nghi, lớn mật hỏi: “Tối hôm qua nương nương đến cung Ngọc Tiết có liên quan đến Tín Mặc không?”
Tố Doanh vịn khung cửa, quay đầu buồn bã cười: “Tối hôm qua và cả sáng nay, thánh thượng vẫn luôn mê man. Ta chẳng nói gì với người cả!” Nàng dừng lại khoảnh khắc, tiếc nuối nói, “Cho dù thánh thượng tỉnh, chuyện ta muốn nói với người cũng chỉ là cầu xin người đón hoàng tôn trở lại trong cung mà thôi.”
Thân thể Tín Tắc lảo đảo.
“Có đôi khi trong lòng ta cũng sẽ có ý nghĩ ác độc, ví dụ như lần này, ta muốn mỗi người đều biết Bạch Tín Mặc đã làm những chuyện xấu cỡ nào, nhất là để cho người anh cả yêu thương anh ta biết. Ta sẽ âm thầm kỳ vọng chuyện này có thể truyền ra, thánh thượng hạ chiếu lệnh cho anh ta và Vinh An ly dị… Thỉnh thoảng ta không khắc chế nổi bản thân, biểu lộ tình cảm ra.” Tố Doanh nói, “Tín Tắc, anh quá hiểu quan sát ta nhưng lại không đủ hiểu ta. Ta sẽ không thực sự nhúng tay vào đâu!”
Tín Tắc trông nàng, trong đầu trống rỗng.
Thanh Hà Công, Tín Mặc và mọi người nhà họ Bạch, bọn họ vẫn luôn đang e sợ. Từ khi cô gái bị từ hôn trở thành hoàng hậu, bọn họ vẫn âm thầm đề phòng nàng, rất sợ nàng ghi thù lúc trước, lần sau sẽ rút củi dưới đáy nồi để trả thù. Lần này thực sự rất giống báo thù trong tưởng tượng của bọn họ. Ngay cả Tín Tắc vào thời khắc ấy cũng đã quên, giá trị báo thù thua xa việc giữ gìn danh dự hiền lương thục đức, lòng dạ rộng rãi của hoàng hậu. Một người hoàng hậu thường sẽ không đối phó với kẻ thù của nàng mà mọi người đều biết. Nàng luôn luôn có thể mở to đôi mắt vô tội mà thương hại nhìn những kẻ lo sợ nàng tự loạn.
Tín Tắc thở thật dài: Chỉ có người ở vị trí cao mới có ưu thế có thể khiến người ta hoảng loạn này. Bất giác, nàng đã lại học được tuyệt kỹ bình chân như vại của hoàng đế rồi!
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
121 chương
80 chương
69 chương
49 chương