Hạ Thanh Lâm trước giờ luôn rất may mắn. May đến nỗi khiến chính cậu cũng phải nghi ngờ rất có thể kiếp trước cậu đã cứu vớt cả hệ ngân hà. Lấy ví dụ này, năm cậu 6 tuổi chơi một mình ở cửa hàng tạp hóa dưới tầng nhà, bị một tên buôn người theo dõi, tên buôn người đó thừa dịp không có ai ôm cậu đi, chạy được khoảng 3km, không biết làm sao, gã đột nhiên té chổng vó dập đầu máu me be bét, răng cửa cũng gãy luôn, mà Hạ Thanh Lâm thì an ổn ngồi dưới đất, bình yên vô sự. Cô của cậu đúng lúc ấy đi ngang qua, thấy cậu ngơ ngác đứng ven đường thì đi qua hỏi chuyện, thế mới biết cậu bị lừa mang đi bán, một loạt chuyện sau khi báo cảnh sát thì cậu không biết, chỉ nhớ mẹ Hạ rất đau lòng, có một khoảng thời gian bà đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu. Còn cả lúc 11 tuổi, có một lần tan học về nhà, nhà cậu khi đó ở tầng 5, lúc đang leo cầu thang thì vô tình bước hụt, ngã thẳng từ bậc cao nhất, đầu đập xuống đất, trong phút chốc không nghe được gì cả, ba Hạ mẹ Hạ nghe tiếng chạy đến, nhìn thấy mắt con trai bảo bối nhà mình tan rã, gọi tên cũng không phản ứng, bị dọa cho sợ mất hồn, kết quả đưa đến viện kiểm tra, ngoài chút xây xát ngoài da ra thì ngay cả chấn động não mức nhẹ cũng không có, hai vợ chồng nhìn kết quả kiểm tra mà không dám tin tưởng. Một hai lần là may mắn, ba năm lần thì thần kì quá rồi, mà số lần Hạ Thanh Lâm gặp dữ hóa lành từ nhỏ đến lớn không thể đếm hết bằng hai bàn tay được. Không riêng gì gặp dữ hóa lành, cậu còn hay trúng thưởng, nắp chai ‘Trúng thêm một chai nữa’ nhiều đến độ có thể chơi xếp gỗ rồi, chiếc xe đầu tiên trong đời cậu chính là nhờ trúng số mà ra, sau đó mẹ Hạ cảm thấy quá kì dị, nhờ nhiều mối quan hệ để tìm đến vị đại tiên nổi tiếng nhất trong trăm dặm xung quanh, lông mày đại tiên nhíu một cái, xoa nhẹ chỏm râu, trầm giọng nói: Chớ nổi lòng tham! Hạ Thanh Lâm sợ tới rùng mình, lập tức từ bỏ tâm tư mua vé số, từ đó an phận làm người, không có việc gì còn thường xuyên quyên tặng tiền hoặc đồ dùng cho cộng đồng. Có lẽ do nhiều năm tích đức làm việc thiện, ông trời cũng bị cậu làm cho cảm động, hai ngày nay để cậu gặp được chuyện may mắn. Đó chính là cậu nhặt được một con cún con!! Từ nhỏ Hạ Thanh Lâm đã thích mèo con cún con, nhưng mẹ cậu không thích, bà bị dị ứng lông chó, lại thêm sạch sẽ ngại bẩn nên nhất quyết không cho phép cậu nuôi. Sau đi làm sống một mình, thỉnh thoảng cậu cũng muốn nuôi thú cưng, nhưng sợ không có thời gian chăm nó, nên vẫn không dám mua. Ai ngờ hôm qua tan làm về nhà, vừa ra khỏi thang máy, cậu đã thấy một cục xám nâu đứng trước cửa nhà mình từ đằng xa xa, cục nhỏ nghe thấy tiếng động đằng sau, vểnh tai xoay một vòng nhìn về phía cậu, Hạ Thanh Lâm ngây người tại chỗ, cục nhỏ dường như cũng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu thật lâu, trong họng vội vàng phát ra tiếng ư ử, cứ như tức giận cứ như khóc than, nó chạy như bay về phía Hạ Thanh Lâm, vòng quanh ống quần cậu, mũi hít hít, sau khi xác nhận mùi hương thì lập tức lè lưỡi nằm trước mặt cậu, bụng ưỡn lên hưng phấn uốn éo. Cục nhỏ chỉ lớn hơn chiếc dép lê một chút, nhìn bề ngoài hơi giống chó nhà, nhưng bớt đi chút ngốc nghếch, thêm chút vẻ thông minh. Hạ Thanh Lâm sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, cậu ngồi xổm xuống thăm dò sờ lên cái bụng mềm của nó, nó ư ử kêu lên, chen đầu vào lòng bàn tay Hạ Thanh Lâm, vội vàng muốn cậu sờ đầu nhỏ một cái. Ánh mắt nó dường như nói rằng họ đã biết nhau từ rất lâu rồi. Hạ Thanh Lâm nhất thời không dám tin tưởng, dè dặt ôm nó lên, phỏng đoán có khi nó là cún con nhà nào đó chạy ra ngoài, vì vậy chuẩn bị đưa nó vào thang máy, đi hỏi từng tầng xem thế nào. Kết quả nhóc con như có dự cảm, lúc Hạ Thanh Lâm sắp vào thang máy thì nó bắt đầu lớn tiếng kêu lên, tiếng kêu vô cùng sắc nhọn, cứ như tiếng báo động phòng không vậy, khiến Hạ Thanh Lâm sợ hết hồn. Cậu cúi đầu, nhóc con dùng ánh mắt tủi thân nhìn cậu, cậu ngẩng đầu lên, nhóc con lại bắt đầu kêu oang oang. Hết cách, Hạ Thanh Lâm thử quay lại cửa nhà mình, nhóc con ngừng kêu luôn, toét miệng lè lưỡi với cậu, đôi mắt cũng sáng lấp lánh. Một cảm giác duyên phận không thể lý giải nổi, Hạ Thanh Lâm đứng ở cửa do dự mấy phút, cuối cùng quyết định ôm nó vào nhà, chuẩn bị vinh quang trở thành một thằng sen hốt phân. Nhưng mà, vào tối hôm qua, cậu đã nhận ra mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy. Bởi vì… cậu đột nhiên phát hiện, cục nhỏ màu xám này có thể không phải là chó. Nhìn cái cách nó đi lại cùng với tỷ lệ xương trên người để phán đoán, nó rất có thể là chó sói. Nhưng đó không phải chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất là, nó biết nói! Lúc ấy Hạ Thanh Lâm ôm nó vào nhà chưa được bao lâu, ngồi trên sopha chơi với nó mấy hồi, nghĩ trong tủ lạnh còn có canh gà, vì vậy vào phòng bếp lấy ra hâm nóng lại, chờ nguội bớt rồi thì đổ vào trong một cái bát nhỏ, sau đó quay lại phòng khách ôm nó vào phòng bếp để ăn, kết quả nhóc con đứng bên cạnh đưa mũi hít hít cái bát, sau đó móng nhỏ duỗi ra đẩy cái bát qua một bên, nói: “Cha, con ghét ăn thịt gà nhất đó! Cha không nhớ sao?” Nó nói chuyện, chó biết nói chuyện. Đây là một giấc mơ, nhất định là mơ, trước khi ngất ra đó Hạ Thanh Lâm nghe được một tiếng ‘Cha’. Không biết qua bao lâu cậu mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy nhóc con cậu nhặt về kia đang nằm ngủ trên ngực mình, chẳng giống cái đứa mới nãy nói chuyện đến là hùng hồn kia, nhóc con cuộn tròn người lại, Hạ Thanh Lâm vừa cử động là nó run lên một cái, co ro cúm rúm người lại, giống như đang sợ hãi cái gì đó. Hạ Thanh Lâm còn chưa quên chuyện một con chó biết nói khiến cậu chấn động như thế nào đâu, thấy nó dựa sát mình như vậy, cậu cảnh giác đưa tay muốn hất nó đi, nhóc con cảm thấy động tác của cậu, mệt mỏi mở mắt ra nhưng vẫn không tỉnh lại hẳn, đôi mắt nhập nhèm giơ móng nhỏ lên, đổi hướng khác tiếp tục rúc người lại, Hạ Thanh Lâm cảm nhận được nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của nhóc con, nhanh và cao hơn của cậu một chút, nó mê sảng: “Cha. ” Tay Hạ Thanh Lâm dừng lại cách nó mấy cm. Cuối cùng không nỡ, một cảm giác luyến tiếc vô hình, khoảnh khắc nghe thấy nó kêu mình là cha, tim cậu giống như bị kim đâm một cái, cảm giác đau đớn còn chưa lan ra đã bị một nỗi buồn chiếm lấy, khó chịu không nói nổi nên lời. .