Vòng Hoa Cúc
Chương 30 : Cảng hàng hóa
Tô Dã thức dậy trong tiếng gõ cửa rầm rầm của Hồng Tuyến, cậu chậm rãi thức giấc, không tình nguyện lật người lại, chân xỏ dép lung tung, chạy ra mở cửa.
Tiểu tử, cho cậu 5 phút, chị chờ cậu dưới sảnh.
Để lại một câu nói lạnh băng, Hồng Tuyến rời đi. Tô Dã bắt chước cảnh sát HongKong, giơ tay chào yes, madam.
Sau đó cậu dùng tốc độ ánh sáng mặc quần áo, mang dép đàng hoàng, vọt vào phòng tắm. Tiếng nước róc rách vang lên, lúc bước ra, cả người Tô Dã khoan khoái, lộ ra nụ cười rạng rỡ như tiểu thịt tươi.
Hồng Tuyến ngồi đợi trong sảnh, cô cau mày, nhịn cơn thèm thuốc.
Hồng Tuyến, chuyện cậu nhờ tôi đã tra xong. Trong 3 tháng qua, chỉ có một kênh truyền hình HongKong duy nhất chiếu , bắt đầu chiếu từ ngày 4 tháng 1. Mỗi ngày chiếu một tập, tập thứ năm được chiếu vào đêm mồng 8 từ lúc 9h tới 9h24, cũng tức là một tuần trước.
Theo đó, tôi đã điều tra các tàu dừng lại tại cảng sau 9h24.
Có phát hiện gì không?
Tuy rằng số lượng tàu không ít, nhưng sau khi hack vào hệ thống quản lí cảng hàng hóa, tôi phát hiện được một chuyện vô cùng thú vị. Chu Dương ở đầu kia điện thoại có vẻ rất đắc ý.
Có một tàu chở hàng tên là Bách Thảo, trên tàu của bọn họ chứa 104 thùng hàng, thế nhưng trên danh sách hàng nhập cảng chỉ ghi nhận 68 thùng.
Trong lòng Hồng Tuyến lộp độp, lông mày cô nhíu càng sâu.
Cậu nhất định rất tò mò số thùng hàng đó sẽ đi đâu? Tôi cũng rất tò mò cậu đang điều tra cái gì.
Cảng tàu đó ở đâu?
Số 3 Quỳ Dũng, bến Dubai.
Cảng Quỳ Dũng nằm trong vịnh Gin Drinkers tại Quỳ Thanh, HongKong. Đây là trung tâm xử lý hậu cần hàng container trọng điểm của HongKong và là cảng hàng hóa lớn thứ hai trên thế giới. Nó được tạo thành từ 9 bến tàu nhỏ, bến Dubai trong miệng Chu Dương chính là một trong số đó.
Mặc dù taxi ở HongKong làm Hồng Tuyến thấy đau ví, nhưng cô cũng đâu thể chạy bộ xa như vậy được, vì thế cô lôi Tô Dã cùng Miki đi theo.
Tô Dã chưa từng đến HongKong, nghe thấy cô nói muốn đi cảng tàu, lập tức trong mắt cậu liền tràn ngập mong đợi. Nhưng lúc tới nơi, cậu liền chết lặng.
Đây chỉ là một cảng hàng hóa phổ biến mà thôi!
Cần cẩu hai tầng bố trí trật tự, vững chắc trên mặt đất, tay cẩu dài hơn 10 mét, xuyên thẳng tận bầu trời. Mấy ngày trước có cơn bão nhỏ thổi vào đây, cho nên toàn bộ bến tàu vẫn chưa hoạt động lại.
Đối diện bến tàu là vịnh nước rộng mênh mông, biển xanh trời trong, mòng biển bay lơ lửng trên bầu trời, kêu vang những thanh âm dễ nghe.
Hồng Tuyến cúi đầu nhìn thoáng qua Miki.
Bé gái nhỏ giống như đang nghĩ tới điều gì, vừa nhìn thấy bến tàu, đột nhiên gào khóc lên: Ba ơi! Mẹ ơi! Đừng bỏ con lại đây! Con muốn về nhà...
Hồng Tuyến mím môi, có lẽ cô đã tìm đúng địa điểm rồi.
Ở nơi Hồng Tuyến không nhìn thấy, Tô Dã đang nhíu mày quan sát cô. Theo tầm mắt cô chiếu tới, rõ ràng không có gì cả! Nhưng nhìn thần sắc của cô, nhất định là có gì đó!
Hồng Tuyến rốt cuộc đang nhìn gì chứ? Hoặc phải nói... cô có thể nhìn thấy cái gì?
Hồng Tuyến đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt khác thường quét tới, cô xoay người lại, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Tô Dã, tim cô siết chặt.
Bến tàu có bảo vệ đứng canh, cô lập tức bước qua, móc từ túi quần ra loại thuốc lá đắt tiền.
Cô đang nói tới tàu hàng Bách Thảo ấy hả? Bác bảo vệ rít một hơi thuốc lá, híp mắt suy tư: Tàu bọn họ thường xuyên xuất hiện tình huống như vậy.
Vậy mọi người không thấy kỳ lạ sao?
Bác ta cười cười, nhả vòng khói: Này thì tính là gì? Hàng hóa có chữ ký đều của Bách Thảo đều bị lấy đi, công ty đó còn không thèm đi tìm, chúng ta vội cái gì?
Hồng Tuyến hơi gật đầu, đem toàn bộ thuốc lá còn lại trong hộp nhét vào tay bảo vệ: Vậy bác biết Bách Thảo giao hàng ở đâu không ạ?
Bác bảo vệ đem hộp thuốc lá nhét vào túi quần, cười nhiệt tình: Biết. Tiêm Sa Chủy.
Nói lời cảm ơn, Hồng Tuyến không giải thích gì thêm với Tô Dã, vội vàng rời khỏi bến tàu, chạy tới Tiêm Sa Chủy.
Trên xe taxi.
Chị, rốt cuộc đã xảy ra cái gì rồi? Là chuyện mà em không thể biết sao? Hồng Tuyến tới HongKong để du lịch, nhưng tình huống hiện tại, cô hẳn có việc muốn làm, hơn nữa còn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Cô nhìn Tô Dã, ánh mắt khẽ lóe lên: Chị có một người đồng nghiệp, phát hiện hàng hóa nhập bến tàu bị thiếu nhưng không tra ra nguyên nhân, cho nên nhờ chị đến giúp một tay.
Một lời nói dối vô cùng vụng về, không xét tới tính thiếu logic trong câu chữ, chỉ từ ánh mắt lẩn tránh cùng khuôn mặt đỏ ửng của cô cũng có thể thấu được.
Biểu tình Tô Dã lạnh nhạt: Chị tới HongKong chỉ là chuyện bất chợt, huống hồ chị đã từ chức lâu như vậy, ai sẽ nhờ chị tới HongKong tìm tin tức nữa?
Hồng Tuyến đem đầu hướng ra ngoài cửa sổ, thở dài.
Chị thừa nhận, Tô Dã, chị quả thực có chút mục đích. Nhưng mà... Sự tình cụ thể, chị không thể nói cho cậu biết. Bất quá cậu có thể yên tâm, lúc này chị không làm gì trái pháp luật đâu. Ngoại trừ vụ hacker kia.
Lúc này? Đồng tử Tô Dã hơi phóng đại: Chẳng lẽ còn có trước kia? Chị! Rốt cuộc chị đang giấu em cái gì? Cậu thực sự tức giận, quen biết nhau hơn nửa năm, mãi đến bây giờ cậu mới phát giác, giữa cậu và Hồng Tuyến, hóa ra cách một khoảng xa như vậy.
Hồng Tuyến đối với cậu mà nói, bí ẩn như một mảnh giấy trắng.
Điều đó khiến cậu không khỏi tức giận, nhưng cũng chất chứa ủy khuất khó nói.
Tô Dã... Cảm nhận cảm xúc cậu biến hóa, Hồng Tuyến cũng không mấy dễ chịu.
Dừng xe! Thanh âm Tô Dã lạnh lùng vang lên.
Tài xế ngừng lại.
Chị, nếu chị đã không muốn em biết, Tô Dã em cũng không phải người thích tự chuốc lấy nhục, em sẽ đặt vé máy bay về nước trước, chị cứ ở đây giải quyết cho xong mọi chuyện đi. Chỉ có một mình, chị nhớ chú ý an toàn.
Tô Dã! Cậu!
Không chút do dự, Tô Dã đẩy cửa xe bước ra, đầu không ngoảnh lại, ngoắc chiếc taxi khác rời đi.
Hồng Tuyến nhìn theo bóng hình cậu, cắn chặt môi.
Tiểu thư, cô có muốn đuổi theo cậu ấy không? Vẻ mặt tài xế đại thúc ngại sự tình chưa đủ loạn, chuẩn bị thực hiện một màn Grand Thief Auto giữa đường HongKong chật hẹp.
Cô cúi đầu nhìn qua Miki đang ngồi ngơ ngác, hít một hơi thật sâu: Đi Tiêm Sa Chủy.
**
Tiêm Sa Chủy là một phần thuộc quận Du Tiêm Vượng, nằm ở mũi phía Nam của bán đảo Cửu Long, lấy ga Austin làm ranh giới với phía Bắc, đối diện với trung tâm đảo HongKong cùng cảng Victoria.
Nơi này là thiên đường mua sắm thời trang, công ty Bách Thảo mở cửa ở đây cũng không có gì lạ.
Bách Thảo là một công ty tư nhân mở cửa từ năm năm trước. Ông chủ công ty là lớp người Trung Quốc thời cũ, dùng số tiền tiết kiệm từ khi còn trẻ để mở công ty này, trong mấy năm ngắn ngủi liền phát triển thần tốc, vượt mặt kha khá công ty khác. Công ty Bách Thảo nhanh chóng vươn lên dẫn đầu ngành công nghiệp HongKong.
Thuốc lá. Đây là ngành sản xuất đem lại lợi nhuận vô cùng lớn, ngay cả Hồng Tuyến cũng là người tiêu thụ trung thành của nó.
Nhưng chỉ trong 5 năm ngắn ngủi, phải là dạng nhân tài gì mới có thể khiến công ty phát triển thần kì như vậy? Nếu công ty Bách Thảo mất nhiều hàng hóa lúc nhập hàng như vậy, vì sao lại không đi tìm?
Hay là, hàng hóa vẫn luôn được chuyển đến tận tay công ty?
Hồng Tuyến xuống xe, nhìn tòa nhà tráng lệ trước mắt, trong mắt cô lóe lên một tia khó hiểu.
**
Anh muốn hủy đăng ký phòng đúng không ạ? Tiếp tân lộ ra vẻ cười thân thiện, nhìn về phía Tô Dã-đang-cực-kì-giận-dữ.
Cô gái đi cùng anh đâu rồi ạ?
Chị ấy đi đến công ty Bách Thảo gì gì đó ở Tiêm Sa Chủy rồi, cô cứ hủy phòng của tôi thôi. Tô Dã có điểm không kiên nhẫn.
Ngay lúc đó, không biết từ đâu xuất hiện một người đàn ông trung niên, lôi kéo Tô Dã đến một góc khách sạn.
Người nọ khoảng 50 tuổi, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thần thần bí bí.
Cậu trai trẻ, công ty Bách Thảo chẳng phải chỗ tốt lành đâu. Tôi thấy cậu có vẻ là người đại lục, cho nên muốn nhắc nhở cậu một chút, đừng tới gần công ty kia, chúng nó ăn thịt người đó. Lão ta cười khàn hai tiếng, có vẻ âm trầm đáng sợ.
Lão điên kia! Lại chạy vào đây! Mau cút đi! Bảo vệ trong sảnh nắm người lão ta, hung ác lôi đi.
Bọn chúng ăn thịt người! Ăn thịt người đó! Lão ta gào lên, khản cả cổ. Tô Dã lần nữa trở về quầy, nhíu nhíu mày.
Ông ta là ai vậy?
Ông ta... Tiếp tân nhìn người đàn ông bí ẩn kia bị lôi đi, cười rẻ rúng: Ông ta là người điên, nghe nói trước kia làm việc tại công ty Bách Thảo, nhưng sau đó không biết làm sao lại bị tai nạn giao thông. Mạng vẫn giữ được, nhưng công việc thì không, đành phải cuốn gói rời khỏi công ty Bách Thảo, từ đó về sau ông ta đều lang thang qua đây quấy phá, nói công ty Bách Thảo ăn thịt người, ăn thịt người. Tôi thấy, ông ta hẳn là.... A? Anh không hủy phòng nữa ạ?
Lời còn chưa nói xong, Tô Dã đã ném vali ở lại quầy, vội vã xoay người chạy đi bắt taxi.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
10 chương
69 chương
9 chương
10 chương