Võng Du Trọng Sinh Tinh Hà

Chương 388 : Chính thức quyết chiến (9)

Kể từ lúc đó Lâm đã cảm giác được, mình như sắp chạm tới chìa khóa để khai mở cánh cửa kia rồi rồi. Nhưng vì vừa né tránh Aokiji cầm đại kiếm đập loạn, vừa phân tâm cảm ngộ kiếm đạo, làm cho Lâm nhất thời vẫn chưa bắt được tia linh cảm kia. Một phút … hai phút … ba phút … xung quanh Lâm từ từ nổi lên một loại khí tức kỳ lạ, ban đầu phạm vi của loại khí tức này chỉ quanh thân Lâm tầm nửa mét. Nhưng theo thời gian trôi qua, phạm vi bao phủ của khí tức này bắt đầu từ từ mở rộng ra … nửa mét … một mét … hai mét … năm mét. Khí tức sắc bén như có ngàn vạn thanh kiếm vô hình đồng thời lấp lóe ra hàn quang vậy, Aokiji là đối thủ của Lâm, làm sao có thể không phát hiện ra biến hóa lúc này của Lâm. “ đây là, không lẽ đây là dấu hiệu Kiếm Hào đột phá đến Đại Kiếm Hào, không thể a, chẵng lẽ trước đây thiếu niên này chỉ là một vị Kiếm Hào?!” Lập tức sắc mặt Aokiji ngưng trọng, bởi vì lúc này Aokiji nhận ra một bí mật hết sức đáng sợ. Lâm hiện tại vẫn chưa đột phá Đại Kiếm Hào, Lâm từ trước đến giờ vẫn chỉ là một Kiếm Hào thôi, bây giờ cùng hắn đại chiến mới kích thích làm cho Lâm đột phá. Điều này nói lên cái gì thì Aokiji biết rất rõ, hơn nữa tình huống này rất nghiêm trọng, Lâm khi còn là Kiếm Hào đã có thể đánh ngang với một đỉnh phong Đại Tướng. Vậy khi Lâm đột phá tới Đại Kiếm Hào, thì Lâm còn mạnh tới mức nào nữa, hơn nữa đột phá tới Đại Kiếm Hào. Với tiềm lực giống như Lâm, thì hắn còn có không gian tiến bộ rất lớn, Aokiji bắt đầu có chút sợ hãi rồi. Aokiji từ khi xuất đạo tới nay, hắn gặp vô số thiên tài cũng cường giả, thiên tài mạnh hơn hắn Aokiji cũng chưa phải chưa từng chứng kiến qua. Nhưng Lâm lại là một yêu nghiệt Aokiji mới gặp lần đầu, hiện tại Lâm mới đột phá tới Đại Kiếm Hào. Nhìn như trễ hơn so với dự đoán của mọi người một ít, nhưng so sánh tiềm lực của Lâm càng lớn hơn một chút. Dù sao lấy Kiếm Hào cảnh giới đánh ngang ngửa với Đỉnh Phong Đại Tướng a, cái này không đơn giản có thể dùng thiên tài để hình dung. Phải biết cho dù là Đại Kiếm Hào, nếu không sở hữu một loại Haki đạt tới Đại Tướng cấp Haki. Thì dù cảnh giới Đại Kiếm Hào cũng chỉ khó khăn lắm ở trong tay Đại Tướng cấp sống sót thôi chứ đừng tới tới đánh trả, Lâm thì hoàn toàn không giống. Không giống như một số người, vừa đột phá tới Đại Kiếm Hào, thì tiềm lực của bản thân đã hoàn toàn tiêu hao hết, đã hết khả năng tiền thêm một bước. Còn Lâm thì khác biệt, Aokiji biết tiềm lực của Lâm rất lớn, trước đây hắn cho rằng Lâm đã là Đại Kiếm Hào rồi. Hơn nữa không chỉ là Aokiji cho là như vậy, mà người của toàn thế giới đều cho rằng Lâm là một Đại Kiếm Hào, nhưng hiện tại không phải a. “ không được, phải cắt đứt hắn đột phá!”: nghĩ tới tiềm lực đáng sợ của Lâm, Aokiji trong lòng lập tức gấp. “ đành phải dùng tới một chiêu kia thôi, một chiêu này ta vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế, hi vọng có thể cắt ngang đột phá của thiếu niên này!” “ Cực Hàn – Song Long Băng Không!”: đột nhiên lúc này cả cơ thể Aokiji băng toái thành đầy trời vụn băng. Nhưng không phải Aokiji biến mất, mà hắn lúc này đã hòa vào vùng băng tuyết này, sau đó khi lạnh đột nhiên kéo tới. Lần này không chỉ không khí bị đóng băng, mà cả một vùng không gian này dường như có chút bị đông cứng lại, trước mặt Lâm năm trăm mét từ từ suất hiện hai con Băng Long khổng lồ. Lần này không còn là rồng phương tây nữa, mà là rồng phương đông, đầu rồng, râu rồng, thân dài, bốn trảo và không có cánh. Toàn bộ thân rồng không giống như là băng tuyết tạo thành nữa, mà thân rồng lóng lánh như ngọc thạch vậy, đây là nhiệt độ kết băng vượt giới hạn làm cho khí lạnh kết thành ngọc. Một loại hàn ngọc cực lạnh cực hàn, khí lạnh từ Song Long tỏa ra làm cho vùng không gian này như muốn đóng băng vậy. Vẻ đẹp rất hoàn mỹ, màu trắng ngọc thạch hơi hơi trong suốt, nhìn không một chút tì vết vào, vẻ đẹp hoàn mỹ che đậy nguy cơ trí mạng. Lúc này đến Lâm cũng từ trên thân hai con rồng bằng ngọc này cảm nhận được nguy cơ trí mạng, Lâm cũng không kịp quan tâm hai con rồng này đẹp hay xấu nữa. Khí tức sắc bén bao phủ xung quanh Lâm trước đó đã gia tăng tới năm mươi mét, nhưng khi gặp phải khí lạnh cực hàn này hiện tại đã co lại chỉ còn hai mét. Lâm lúc này cũng bắt đầu có chút run rẩy vì lạnh, nếu không phải nhờ có khí tức sắc bén bao phủ chống đở khí lạnh, thì có lẽ lúc này Lâm đã bị đóng thành băng khối. Có lẽ rất nhanh Lâm sẽ thoát ra, nhưng lúc đó chiến lực sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, thậm chí rất có thể sẽ vì vậy mà bị thương. Dù vậy Lâm vẫn không mở mắt ra, hắn lúc này đã tới phút mấu chốt rồi, lúc này Ám trong tay Lâm có chút run động nhỏ bé. Nếu như lúc này có người chú ý tới, thì sẽ cảm thấy được khí tức đang bao phủ Lâm, có chút giống như khí tức đặc biệt của Ám toát ra. Chỉ có kiếm sĩ mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được khí tức đặc biệt của một thanh bảo kiếm.