Võng Du Chi Tuyệt Sắc Thiếu Niên
Chương 25
” Mẹ, khoang thuyền trò chơi của con đâu?”
” Khoang thuyền?” Lí Hồng đi tới nói,” Không phải con nói về sau sẽ không chơi nữa sao? Mẹ bán rồi. Dù sao con lập tức sẽ đi xa học tập, không còn dùng nữa, đặt ở trong nhà cũng là dính tro bụi.”
Bán đi?
Tiểu Hòa ngây người, nhìn lập tức căn phòng trống trải rất nhiều, trong lòng mất mác và lo lắng như thủy triều dâng lên. Chính là nhớ tới bản thân đích xác đã nói không bao giờ chơi game, cho nên hiện tại không thể phản bác. Vốn quyết định một chút nữa sẽ lập tức đi gặp Hạ đại ca, nhưng là hiện tại…… Không có khoang thuyền trò chơi, Hạ đại ca lại không còn học trong A, chẳng lẽ về sau sẽ không thấy được Hạ đại ca sao?
Tiểu Hòa nằm xuống giường, trong lòng giống như bỗng nhiên trống rỗng lớn.
Rất ít tiếp xúc thế giới bên ngoài , tiểu Hòa tự nhiên không biết có các tiệm internet. Trước khi khai giảng một tuần cuối, tiểu Hòa ở nhà không có việc gì làm, rầu rĩ không vui. Các cha mẹ nhìn hắn giống như mất hồn, đều tưởng hắn luyến tiếc người nhà, trong lòng cũng luyến tiếc hắn hơn, đã hối hận khi đó đồng ý hắn ghi danh vào A.
Đại học A, rất xa, ngồi xe lửa mười mấy giờ mới có thể đến.
Lí Hồng quả nhiên giúp tiểu Hòa mua rất nhiều đồ vật, quần áo, giầy vân vân. Tất cả đều là mới, bất quá cũng không phải hàng hiệu gì, thực dụng và bền là chính. Duy nhất có chút đắt tiền chính là di động nokia mới mua, có thể chụp ảnh, có thể ghi âm. Lí Hồng dặn dò tiểu Hòa mỗi cuối tuần phải chụp một tấm gửi về nhà.
Tiểu Hòa đùa ngoạn di động, bỗng nhiên nhớ tới Phong Hồi Tuyết có cho hắn số phone, bắt hắn trước ngày khai giảng phải gọi cho mình, hình như có ghi lại trên lịch.
Tiểu Hòa lấy ra dãy số, do dự một chút, có chút khẩn trương quay số.
” Uy, ai a, mới sáng sớm.” Điện thoại bắt tín hiệu, đối phương truyền đến thanh âm có chút quen thuộc, bất quá giống như chưa tỉnh ngủ.
Tiểu Hòa nhìn đồng hồ báo thức, buổi sáng 11 giờ, rất sớm sao?
” Phong đại ca sao? Ta là tiểu Hòa.” Lần đầu tiên cùng bạn trên mạng gọi điện thoại, tiểu Hòa khá khẩn trương, giọng sáp sáp khô cằn.
” Tiểu Hà, tiểu gì…… Tiểu Hòa?! Tiểu Hòa Lưu Thủy?” giọng Phong Hồi Tuyết đột nhiên thanh tỉnh.
” Vâng.” Tiểu Hòa thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn Phong đại ca còn nhớ rõ hắn.
” Ta, trời ơi, ngươi chạy chết đi đâu vậy? Lâu như thế ngay cả cái bóng đều không có, có online hay không online cũng không nói một tiếng. Chúng ta còn tưởng rằng ngươi bị Nguyệt Tại Thủy Thiên quơ được chạy đi đâu mỗi ngày một trăm lần…… Ta mẹ nó!” Phong Hồi Tuyết lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, mười phần sức sống bắt đầu mắng tiểu Hòa.
Tiểu Hòa áy náy cực kỳ.
” Phong đại ca, thực xin lỗi, ta đi nước Mỹ, chưa báo cho các ngươi.”
“……” Phong Hồi Tuyết không nói gì,” Quên đi, chúng ta hoàn hảo, tìm không thấy ngươi cũng sẽ không tìm, Hạ đại ca nhà của ngươi mới si tình, giống như đã ở địa phương ngươi logout đợi ngươi thật lâu.”
” Chỗ ta logout?” Tuy rằng biết Phong Hồi Tuyết từ trước đến nay hay thích nói đùa, chính là nghe được hai chữ “Si tình” , trên mặt tiểu Hòa vẫn đỏ lên.
” Ta cũng không rất rõ ràng, tóm lại lệnh truy nã ngươi đã hủy bỏ, không biết Hạ đại ngưu làm như thế nào . Mẹ nó, ta tính tính xem , theo thời gian trong trò chơi ngươi đã 5 tháng không login, truy nã cái thí gì nữa”
Tiểu Hòa tâm đã sớm phi xa, cũng không chú ý hắn ở bên kia nói gì,” Phong đại ca, Hạ đại ca hiện tại……”
” Hiện tại hắn rất ít login, phỏng chừng mau không chơi nữa. Gần nhất chúng ta đều ở Ứng Hối thành, bất quá cũng rất ít bính kiến hắn, nghe nói hắn phải xuất ngoại.”
“…… Xuất ngoại?” Tiểu Hòa trong lòng hoảng hốt, nắm chặt di động. Hạ đại ca như thế nào bỗng nhiên phải xuất ngoại, kia không phải càng thêm không có cơ hội nhìn thấy hắn.
” Từ trên trời rơi xuống cơ hội, lão tử sao không được vận may này chứ. Ngươi mau chơi đi, khi nào thì online ?”
Tiểu Hòa thất thần, không có lên tiếng trả lời.
” Uy??”
” Hả? Cái gì?”
” Hỏi ngươi khi nào thì đến?”
” Ngày mốt buổi chiều 4 giờ.” Vé xe lửa đã đặt xong.
” Ngày mốt? Ai, thực xảo, ngày mốt là hôn lễ của Hoa Thảo.”
Tiểu Hòa lại lắp bắp kinh hãi.” Hoa Hoa Thảo Thảo tỷ tỷ?”
Hoa Hoa Thảo Thảo là tổ phó Hồng Anh hội, có đoạn thời gian tiểu Hòa cùng Hồng Anh tổ chơi chung với nhau.
” Đúng vậy, nàng cùng chồng của nàng rốt cục quyết định kết hôn ngoài đời. Bởi vì ở trên mạng gặp lại nhau, cho nên mời không ít bạn bè trên mạng tham dự, phỏng chừng có đến mười bàn là người chơi game.”
” Hạ đại ca…… Hạ đại ca cũng đi sao?”
” Đương nhiên đi. Lại nói tiếp hôn lễ này thật sự được vạn chúng chú mục. Bởi vì ông xã của Hoa Thảo là người của Thủy Thiên Các, cho nên Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng sẽ đi. Ngẫm lại xem, Nguyệt Tại Thủy Thiên cùng Hạ Khinh Y đồng thời xuất hiện, còn có Thu Thủy Y Nhân, Diệp Thanh Thanh mỹ nữ nổi tiếng. Ta mới nghĩ mà đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Nghe nói rất nhiều người chơi địa phương không nhận được thiệp mời đều quyết định đi khách sạn XX xem. Vì mỹ nữ!”
Tiểu Hòa bỗng nhiên sinh ra hy vọng, chờ mong hỏi:” Kia Phong đại ca, ta có thể đi sao?”
” Ách, này…… Ta cũng không biết.” Phong Hồi Tuyết khó xử nói,” Hiện tại đại khái không còn kịp rồi . Hơn nữa nàng hai ngày nay cũng không login. Quá nhiều người muốn đi, bất quá cũng không có biện pháp, lúc trước Hoa Thảo giống như không dự đoán được nhiều người muốn đi như vậy. Bàn tiệc cưới đặt không đủ.”
” Vậy sao.” Tiểu Hòa giọng chùng xuống.
Phong Hồi Tuyết an ủi hắn,” Đừng nóng vội. Ta chụp ảnh về cho ngươi xem, hắc hắc, yên tâm đi, ta chụp ảnh mỹ nữ kỹ thuật là nhất lưu đó. Ai~ mà nói ngoài lề một chút, tiểu đệ, giọng của ngươi thanh không giống với trong trò chơi. Lúc đầu ta cũng nghe không ra .”
” Sao cơ?” Tiểu Hòa sửng sốt, hắn thật không quá chú ý chuyện này.
” Dễ nghe hơn.” Phong Hồi Tuyết khẳng định nói.
Tiểu Hòa đối bản thân thanh âm này đề tài không có gì hứng thú.” Phong đại ca, ngươi nếu nhìn thấy Hạ đại ca, giúp ta nói với hắn một tiếng được không?.”
” Được a. Chuyện nhỏ mà. Trong hôn lễ phỏng chừng có thể gặp được, ta nhất định nói với hắn.”
Còn trò chuyện vài câu, Phong Hồi Tuyết cúp máy, bởi vì thời gian chênh lệch, Phong Hồi Tuyết không có cách nào khác bồi chuyện với tiểu Hòa. Sau khi hỏi rõ ràng có cha mẹ cùng đi không, Phong Hồi Tuyết cũng an tâm.
Điện thoại cúp, tiểu Hòa nắm di động xuất thần. Lời nói muốn nhờ Phong đại ca lấy giúp số di động của Hạ đại ca số điện tới rồi bên miệng lại rụt lại. Tiểu Hòa đơn thuần chưa từng có quá nỗi lòng phức tạp như vậy, có gì đó không hiểu rõ cứ lặp đi lặp lại ở trong lòng bốc, dày vò làm cho người ta khó chịu.
Ở nhà trải qua buổi tối cuối cùng, tiểu Hòa cùng ông nội bước lên chuyến tàu đi miền Bắc. Vốn các cha mẹ quyết định sáu người cùng nhau đưa đi, nhưng tiểu Hòa cảm thấy rất mất mặt, kiên quyết không đồng ý, nhiều nhất chỉ cho một người đưa. Quý ông nội do có bạn học đang dạy ở A a nên quyết không nhường ai gánh vác nhiệm vụ gian khổ nhất này.
Hà Dực vốn cũng muốn cùng đi với tiểu Hòa. Hắn cũng dậu vào A, bất quá hắn không mua được cùng vé tàu, chỉ có thể xuất phát chậm một ngày.
Tiểu Hòa và ông nội mua vé nằm, đều ở giường phía dưới, cùng chung gian tàu với hai mẹ con khác, cũng là đi Bắc Kinh học. Sau một trận nhìn xem không chuyển mắt, vị phụ nhân kia bắt chuyện với Quý ông nội, trước tiên là khen ngợi tiểu Hòa, sau lại khen con gái mình. Cô gái kia thoạt nhìn thường thường vô kì nhưng lại khá thông minh, lần này đã thi đậu vào một trường đại học danh giá khác ở Bắc Kinh- đại học B-. Điểm thi hơn tiểu Hòa một chút, còn giành được vị trí thủ khoa.
Tiểu Hòa thoáng kinh ngạc nhìn liếc cô gái một cái. Thật sự một chút đều nhận không ra a, cô gái kia vẫn đang ngốc hồ hồ ngốc lăng lăng nhìn mình không chớp mắt, nguyên lai thông minh như vậy.
Cô gái bị hắn bắt gặp, trên mặt nhất thời đỏ một mảnh.
Tiểu Hòa lần đầu tiên ngồi xe lửa, cảm thấy thái độ phục vụ của nhân viên trên xe lửa không hề thua kém nhân viên trên máy bay. Họ thường thường lại đây hỏi có muốn uống nước hay không, có muốn thêm thảm hay không .. vân vân.
Xe lửa xuất phát lúc đêm khuya, chạy trong bóng đêm một đêm sau, tiểu Hòa mở mắt ra. Ngoài cửa sổ đã khác hẳn cảnh sắc phía nam, cảnh sắc mênh mông trống trải.
” Tỉnh rồi sao. Đi đánh răng rửa mặt đi, còn 6-7 giờ nữa sẽ tới. Hôm nay báo không được danh, xuống xe lửa chúng ta tìm một phòng trọ trước.” Ông nội an bài hành trình.
Nếm qua cơm trưa xong, tiểu Hòa ngồi ở trên giường, cùng ông nội ở giường đối diện chỉ nói chuyện phiếm.
” Ông nội đi quá Bắc Kinh chưa?”
” Đương nhiên đi qua.” Ông nội chỉnh chỉnh mắt kính,” Đi họp thuận tiện du lịch luôn.”
” Xinh đẹp không?”
” Có địa phương xinh đẹp, có địa phương bụi phác phác, còn khô ráo.” Ông nội nhìn xem tôn tử nhà mình với làn da thủy nộn nộn như có thể trích ra nước, nét mặt già nua nhăn thành một đoàn, giống như đã thấy tiểu tôn tử khi về nhà làn da biến thành khô cằn. Ôi, đau lòng, sao phải chạy tuốt phương bắc đi học chứ.
“Vậy sao……” Tiểu Hòa trầm mặc không lên tiếng, suy nghĩ một hồi, lại hỏi:” Thế, tìm người dễ dàng không?”
” Tìm người? Khá khó khăn đó. Bắc Kinh cũng không phải chỉ lớn một chút đâu. Con muốn tìm ai?” Ông nội tò mò hỏi.
” Ông không biết đâu.” Tiểu Hòa uể oải,” Bắc Kinh rất lớn sao?”
” Tới rồi sẽ biết, còn có rất nhiều người, liếc mắt một cái sẽ toàn là người.”
Tiểu Hòa lại không lên tiếng, nhìn ngoài cửa sổ đất hoang xẹt qua mà ngẩn người. Một lát sau giống như quyết định chủ ý gì, tiểu Hòa quay đầu, ánh mắt lòe lòe nhìn Quý ông nội.
” Ông nội……”
” Chuyện gì?” Quý ông nội bỗng nhiên dự cảm không hề tốt.
” Ông nội, ông theo giúp con đi canh me được không?”
Quý ông nội vẫn cảm thấy, canh me tựa hồ là một nghĩa xấu, giống như không phải chuyện người tốt làm. Vì sao chính hắn một phần tử tri thức cao cấp, lại sẽ cùng cháu nội, ăn mặc cổ quái ngồi xổm trước cửa khách sạn người ta nhìn chằm chằm người lui tới đâu?
Xe lửa tối nay một giờ mới đến trạm Bắc Kinh. Trước khi xuống xe, phục vụ viên thái độ quá nhiệt tình … nhân viên tàu lại đây nhắc nhở Quý ông nội rằng Bắc Kinh hôm nay có bão cát. May mắn Lí Hồng chuyện gì cũng chu đáo dự phòng trước. Lúc xuống xe, hai người mang khẩu trang, kính râm, mũ, kính râm của tiểu Hòa là Tử Phi tặng, tròng mắt rất rộng có thể che khuất nửa khuôn mặt.
Trang bị xong, an toàn xuống xe, Quý ông nội trực tiếp đánh taxi tới rồi khách sạn XX mà tiểu tôn tử nói. Vốn nghĩ trực tiếp thuê phòng tại khách sạn này luôn, chính là sau khi hỏi giá cả phòng trong khách sạn , Quý ông nội lôi kéo tay cháu xám xịt đi ra ngoài. Ở tiểu khách sạn phụ cận đặt phòng xong, hai người như trước trang bị đầy người, khẩu trang kính râm mũ đầy đủ hết, ở trước cửa khách sạn người ta canh me.
Một già một trẻ thật sự ngồi chồm hổm a ngồi chồm hổm a ngồi chồm hổm…… Người muốn đợi lại không gặp được, nhưng gặp tới bảo an.
” Hai người các ngươi lén lút ở cửa khách sạn làm chi? Như phần tử khủng bố.” Bảo an nói chuyện với Quý ông nội, ánh mắt không ngừng nhìn về phía thiếu niên bên cạnh. Thật là kỳ quái, rõ ràng mặt đều nhìn không tới, bộ dáng gì cũng không rõ ràng, sao lại hấp dẫn ánh mắt người ta như thế.
Lén lút? phần tử khủng bố?
Quý ông nội , lão phần tử trí thức, đã bị thật lớn vũ nhục, phẫn nộ đứng lên, lôi kéo tay tiểu tôn tử,” Đi!”
” Ông nội ~?”
” Chúng ta ngồi xa một chút!”
……
Ngồi xa một chút, ngồi ở bồn hoa ven đường. Quý ông nội nhìn xem đồng hồ, bảy giờ rưỡi, hỏi tiểu tôn tử:” Tiểu Hòa a, nhìn đến nhân chưa?”
” Không có.” Tiểu Hòa nháy nháy đôi mắt mệt mỏi sau cặp kính, kiểm tra bụng mình.” Ông nội, con đói bụng.”
Xe lửa không thể ăn được đồ ăn trên đó, tiểu Hòa ăn hai miếng thì đã bỏ, tính ra đã có bảy giờ chưa ăn gì.
Quý ông nội cũng đói bụng.” Tiểu Hòa a, ta xem chúng ta trở về đi. Căn cứ kinh nghiệm của ông nội, bạn của con khẳng định đã muốn đi vào. Lúc này chắc tiệc rươu phải bắt đầu rồi, phải đợi người đi ra còn lâu lắm. Hơn nữa khi đó đã trễ, cũng thấy không rõ người lắm.”
Quý ông nội bổn ý là muốn khuyên tiểu Hòa quay về khách sạn, không ngờ tiểu Hòa suy nghĩ một chút lại nói:” Ông nội, ông ở đây chờ con, con vào xem.”
Ai cùng ai đãi đám cưới, ở lầu máy, cái bảng trước cửa khách sạn đều viết rõ. Tiểu Hòa liếc mắt một cái liền thấy được bảng báo của Hoa Thảo, bởi vì bảng của Hoa Thảo rất dễ thấy, bối cảnh là một đôi cổ trang nam nữ, nữ đúng là bộ dáng của Hoa Thảo ở bên trong Mộng Du Giang Hồ.
Tiệc cưới của Hoa Thảo ở hội trường lầu hai. Quý ông nội nói đúng, tiệc cưới quả nhiên đã bắt đầu rồi, tân nương chú rễ đang đi luân bàn kính rượu. Toàn bộ đại sảnh ăn uống linh đình, rất nhiều người đứng đi lại, đi từng bàn kính rượu vân vân, còn có phục vụ viên không ngừng đi đến, rất náo nhiệt hỗn loạn. Tiểu Hòa ở cửa nhìn một hồi, cảm thấy bản thân đi vào đi hẳn là sẽ không khiến ai chú ý.
Dù sao tìm được Hạ đại ca xong thì đi về cũng được mà.
Đánh chủ ý này, tiểu Hòa khẩn trương đi vào bên trong một chút. Quả nhiên không có bao nhiêu người chú ý hắn, vì thế buông tâm tiếp tục đi hướng bên trong, vừa đi vừa nhìn xung quanh.
Chính là dần dần, địa phương hắn đi qua có chút xôn xao lên. Mấy bàn gần cửa mọi người không hẹn mà cùng nhìn thiếu niên thân hình mảnh khảnh này. Hắn mặc quần bò màu lam nhạt, áo sơ mi màu trắng dài tay phổ thông, mang giày chơi bóng bình thường, thật sự là cách ăn mặc rất bình thường, lại không biết như thế nào vẫn hấp dẫn người chú ý. Mọi người không tự chủ được liền hướng bên cạnh hỏi thăm, khe khẽ nói nhỏ nghị luận.
Tiểu Hòa bình thường là rất ít chú ý người khác thế nào, hiện tại đại khái bởi vì không được mời liền mạo muội xông vào tiệc cưới người ta, có chút chột dạ, đã mẫn cảm nhận ra chung quanh xôn xao, lại không nghĩ ra bản thân chỗ nào không đúng. Người nhiều như vậy đi tới đi lui, như thế nào người khác liền ánh mắt kỳ quái cứ nhìn hắn chứ? Bỗng nhiên nhớ tới bảo an nói, trong lòng đại ngộ bừng tỉnh.
Chẳng lẽ bộ dáng hắn hiện tại thực lén lút?
Mặc kệ thế nào, mang theo khẩu trang cùng kính râm đi vào đích xác thật kỳ quái, phía trước đều quên gở xuống.
Tiểu Hòa lập tức đem kính râm cùng khẩu trang gỡ xuống. Quả nhiên, theo tay hắn hạ xuống, cửa xôn xao lập tức yên lặng.
Yên lặng khác thường.
Im lặng là một chút, chậm rãi, theo cửa đại sảnh, hướng toàn bộ đại sảnh lan tràn, giống như trong một lát đó, tất cả mọi người mất đi dục vọng nói chuyện.
Tân nương chú rễ đang kính rượu ở một bàn rất náo nhiệt. Chính là dần dần, một bàn kia cũng nhận thấy không khí không đúng. Như thế nào toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại có thanh âm nói chuyện của bọn họ, đã xảy ra chuyện gì?
Cho dù khi tân nương chú rễ vừa vào đại sảnh cũng ong ong ông nghị luận không ngớt, cho dù lúc Duẫn Thu cùng Hạ Kình – tổ hợp tuấn nam mỹ nữ như vậy- tiến vào đại sảnh vẫn đang ồn ào. Như thế nào bỗng nhiên quá im lặng?
Hạ Khinh Y đang đứng hướng Hoa Thảo kính rượu, hắn là trước tiên nhìn đến Nguyệt Tại Thủy Thiên đối diện bỗng nhiên biểu tình thất hồn, trước nhìn đến Duẫn Thu bộ dáng không dám tin, mới theo ánh mắt bọn họ quay đầu lại.
Sau đó hắn thấy được thiếu niên kia.
Không cần lý do gì, hắn biết ngay nguyên nhân tạo thành nhiều người bỗng nhiên mất đi nói chuyện năng lực như vậy chính là hắn.
Đó là một thiếu niên xinh đẹp đến không biết nên hình dung như thế nào.
Xinh đẹp đến, thời điểm Hạ Kình nhìn thấy hắn, tự hỏi đều gián đoạn hồi lâu. Huống chi là người bên cạnh.
Thiếu niên giống như đang tìm ai, không hề tự giác quay đầu nhìn xung quanh, sau đó hắn vòng lại đây, chống lại ánh mắt Hạ Kình.
Hắn tựa hồ sợ run một chút, sau đó có chút kinh hỉ có chút khẩn trương nhìn Hạ Kình, cuối cùng giống như đã xác định, hướng hắn đi tới.
Hạ Kình như ở trong mộng. Thiếu niên muốn tìm là mình ? Chính là hắn không nhận thức… chính là… vì sao thế nhưng cảm thấy thiếu niên xinh đẹp đến khó có thể ngôn ngữ miêu tả kia như đã từng quen biết?
Thiếu niên quả nhiên đứng lại trước mặt hắn, ngẩng đầu, cặp con ngươi giống như hấp thu tất cả tinh quang hơi ngượng ngùng nhìn hắn.
” Hạ đại ca, ta là Quý Tử Hòa….. A, không phải.” Căng thẳng quá, nói sai rồi, tiểu Hòa ngượng ngùng nở nụ cười một chút, tươi cười đẹp như hoa quỳnh mới nở đưa tới chung quanh một mảnh tiếng vang ý tứ hàm xúc không rõ.” Ta là tiểu Hòa, Tiểu Hòa Lưu Thủy.”
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
4 chương
32 chương
177 chương
9 chương