“Hàn Diệp, anh như thế nào lại có thể như vậy?” Diệp Triều Thiên bi phẫn đối với người bên đầu kia điện thoại lên án. “Tôi nhớ không lầm thì hai ngày nữa cậu khai giảng, vốn là cần phải quay về trường học.” Điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Hàn Diệp. “Ách… thì đúng vậy a, nhưng mà em muốn ở bên cạnh anh thêm vài ngày a, hơn nữa tối hôm qua chúng ta rõ ràng mới làm nhiệt tình như vậy, anh hôm nay cư nhiên sẽ đem em đóng gói đưa đi!” Trong tưởng tượng của hắn Hàn Diệp hẳn là khi tỉnh lại bị mình nhìn chăm chú mà mang vẻ xấu hổ e lệ, mang theo biếng nhác cùng mỏi mệt sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, sau đó ăn bữa sáng tự làm tràn ngập tình yêu của mình, bắt đầu một ngày mới tốt đẹp. Kết quả là hắn đánh giá thấp đồng hồ sinh học kiên định của Hàn Diệp rồi, Hàn Diệp đúng là cả người vô lực vòng eo bủn rủn mà tỉnh lại, nhưng vẫn đúng giờ giống như bình thường. Chính hắn cũng bị thanh âm Hàn Diệp gọi điện thoại đánh thức, Hàn Diệp miễn cưỡng mà tựa vào đầu giường, chăn đơn chỉ che đến eo, nửa người trên hoàn toàn lõa lồ trong không khí che kín bởi dấu hôn, nhất thời cảnh xuân vô hạn. Anh đang cầm di động thấp giọng nói gì đó, nhìn thấy Diệp Triều Thiên mí mắt rung động, tùy tiện khai báo hai tiếng rồi cúp điện thoại. “Tỉnh?” Diệp Triều Thiên mở to mắt vừa lúc nhìn thấy Hàn Diệp chăm chú nhìn mình, lập tức thú tính đại phát lại nhào tới. Một bên khẽ cắn cổ anh một bên oán giận như làm nũng, “Thực quá phận, Hàn Diệp lại thức dậy sớm hơn em, còn cướp lời kịch của em.” Hàn Diệp muốn đẩy hắn ra, chính là thân thể mỏi mệt hoàn toàn không có lực, động tác giãy dụa ngược lại mang theo hấp dẫn dục nghênh hoàn cự, Diệp Triều Thiên liếm xuống nhũ tiêm sưng đỏ đáng yêu của anh, giương mắt nhìn, “Một lần nữa?” “Chưa tỉnh lại muốn đi ngủ, đừng bảo là nói mớ.” Hàn Diệp kiên định mà cự tuyệt, khép kín hai chân quyết không để cho Diệp Triều Thiên ở trên người mình không ngừng cọ xát chen vào. “Cái gì a,” Diệp Triều Thiên hơi bất mãn vuốt đùi bóng loáng của Hàn Diệp, “Anh rõ ràng đang đợi em tỉnh.” “Bởi vì tôi có lời muốn nói với cậu, ngô… Ngày hôm qua còn chưa đủ sao?” “Vừa làm vừa nói cũng được mà.” Diệp Triều Thiên ngậm đầu v* Hàn Diệp rõ ràng đã sớm đứng thẳng, hai tay xấu xa ở đùi anh vuốt ve cao thấp, khiến cho Hàn Diệp kêu rên một tiếng, tay đẩy ra không khỏi chậm lại. Đang lúc Diệp Triều Thiên được một tấc lại muốn tiến một thước, nghĩ muốn tách hai chân Hàn Diệp ra, chuông cửa rất không đúng lúc vang lên, Hàn Diệp lập tức bừng tỉnh, nghĩ muốn đá văng Diệp Triều Thiên, lại bị hắn bắt lấy mắt cá chân kéo lại. Bởi vì động tác như vậy, Hàn Diệp lập tức lộ ra hậu huyệt hé ra hợp lại. Nhìn thấy cảnh đẹp, hạ thân Diệp Triều Thiên sưng lên càng lớn hơn nữa, ở trên hậu huyệt không bị khống chế mà “bẹp” hôn một cái. Hàn Diệp mặt đỏ bừng, rốt cục khí lực bộc phát đẩy Diệp Triều Thiên ra, “Đi mở cửa.” Sau đó kéo chăn lên bao mình cực kỳ chặt chẽ. Diệp Triều Thiên bất đắc dĩ mặc quần vào đi mở cửa, trong lòng nguyền rủa đứa nào gõ cửa. Cửa vừa mở là ba người đàn ông xa lạ không quen đối hắn cung kính mà hô: “thiếu gia”. Diệp Triều Thiên cau mày hoang mang hỏi: “Ba tôigọi mấy người tới?” “Đúng vậy.” Ba người trung niên đáp. “Làm gì?” “Diệp tiên sinh phân phó chúng tôi đưa thiếu gia về trường học.” “Dựa vào, tôi khi nào thì đi học cần ông ta trông nom, mấy người trở về đi.” “Thực xin lỗi thiếu gia, chúng tôi chỉ nghe phân phó của Diệp tiên sinh.” Người lớn tuổi nhất nói xong hướng liếc nhìn hai người khác, hai người kia lập tức mỗi người một bên đem Diệp Triều Thiên đang chống đối đi xuống lầu. Diệp Triều Thiên vừa giãy dụa vừa mắng, rốt cuộc tuổi trẻ lực tráng, nếu không phải đối phương có ba người hắn cơ hồ có thể tránh thoát. “Chờ một chút.” Hàn Diệp thanh âm ôn nhu từ cửa truyền đến, bốn người động tác đều dừng lại nhìn về phía anh. Nhìn thấy Hàn Diệp qua loa choàng kiện áo sơ mi đi ra, Diệp Triều Thiên cảm động đến rơi nước mắt, “Hàn diệp, vẫn là anh tốt với em.” “Để cậu ấy mặc quần áo vào đã, còn nữa đây là hành lý của cậu ấy.” Hàn Diệp cũng không thèm nhìn tới Diệp Triều Thiên, chỉ nói với vệ sĩ lớn tuổi nhất, sau đó đem hành lý Diệp Triều Thiên cùng T-shirt ném ra ngoài, đóng cửa. “Từ từ, không phải là anh nên nói với em gì đó sao?” Diệp Triều Thiên vội vàng ngăn cản. “Đây chính là chuyện tôi muốn nói với cậu, tôi gọi ba cậu đưa cậu về trường.” Diệp Triều Thiên vẻ mặt khiếp sợ, ủy khuất nói: “Có phải anh trách em tối qua làm nhiều hay không, em thề về sau nhất định sẽ khắc chế, đừng đuổi em đi…” Hàn Diệp xấu hổ đến thẹn quá thóa giận, không nói một lời đóng sầm cửa lại. Vì thế Diệp Triều Thiên đáng thương mang theo tâm tình bị vứt bỏ không hề phản kháng mà lên xe về trường. Sau khi xe khởi động, lập tức đứng ngồi khó khăn gọi điện thoại cho Hàn Diệp, nghĩ có khi vẫn không có được an ủi gì. Hàn Diệp xoa thắt lưng đau nhức một bên ứng phó oán giận của Diệp Triều Thiên, một bên nghĩ xin phép nghỉ nên lấy cớ gì đây. Tối hôm qua anh chưa từng thấy Diệp Triều Thiên như vậy, bộ dáng tình dục khêu gợi kia cũng là anh tuyệt đối không am hiểu ứng phó, bị làm một lần liền vất vả như vậy, nếu còn để cho hắn bên cạnh mình, không biết khi nào sẽ gục nữa, sau đó bị làm đến thắt lưng không thẳng nổi, ngẫm lại thật đáng sợ, cho nên đem hắn đóng gói đuổi về trường học là phương pháp tốt nhất. “Hàn Diệp, anh có nghe hay không?” Vẫn không nghe được câu trả lời, Diệp Triều Thiên cấp bách hỏi. “Có.” Dứt khoát nói bị sốt không thể đến cảnh đội là được rồi. Không biết đầu kia điện thoại đã sớm thất thần, Diệp Triều Thiên vẫn nói thao thao bất tuyệt: “Cuối tuần em sẽ về với anh, nhưng là bình thường chúng ta không thể gặp mặt, cho nên anh nhất định mỗi ngày phải gọi điện thoại cho em, buổi tối nhất định phải chơi game với em, bằng không em nhất định sẽ nhớ anh muốn điên mất.” “Ừ.” “Còn nữa, không cho phép thân cận với phụ nữ, đàn ông cũng không được, không cho phép lại đi xem mắt, cũng không cho phép tiếp tục liên lạc với đồ đệ kia của anh trong trò chơi…” “Được rồi.” Hàn Diệp mơ mơ màng màng đáp lời, mí mắt mệt mỏi rốt cục rũ xuống, chưa mặc quần áo liền trượt chân ngã xuống giường ngủ.