Đoạn Đồng cũng bị tiếng chuông điện thoại kéo dài không dứt đánh thức. Hắn vừa nắm tay Thanh Tiêu kéo vào trong ngực, vừa cầm điện thoại để ở tủ đầu giường, ấn nút nghe máy. “Ai” Đoạn Đồng ngắn gọn đặt câu hỏi. Cho dù cách khoảng cách rất xa, Đoạn Lục Khí vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh đập vào mặt. Lúc này hắn cái gì cũng không rõ, nhưng lại rõ một chuyện, chính là anh của hắn tức giận rồi. Về phần tức cái gì… Đoạn Lục Khí suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra được. Cách rất lâu, Đoạn Lục Khí mới nói, “Anh, ba của Tiền Hàm cùng một công ty với anh sao” “Ừm.” Giọng nói của Đoạn Đồng dường như thanh tỉnh không ít, dường như lại đưa di động ra xa một chút, hỏi rất khẽ một câu “Buổi chiều anh đến công ty một chuyến, em ở nhà hay là…”, nửa đoạn sau cơ bản không rõ, nhưng giọng nói là ôn hòa chưa bao giờ có. Đoạn Lục Khí còn tưởng rằng Đoạn Đồng đang nói chuyện với hắn, có chút khó tin, vừa định trả lời, đã nghe một giọng nói khác trả lời trước hắn, rất mềm mại, như là giọng của Thanh Tiêu, nhưng không giống lắm, có thêm phần lười biếng và khàn khàn. Cái giọng kia nói, “Đàn anh, em không đi DK.” Một tiếng “Đàn anh” này tất nhiên là Thanh Tiêu rồi. Đoạn Lục Khí mê hoặc: Giọng của Thanh Tiêu sao lại khàn khàn suy yếu như vậy chẳng lẽ là ngã bệnh. “Bảo anh của anh vào QQ, em gửi file cho anh ấy, để anh ấy phân biệt.” Đồ Tô Lưu ra sức nhấn phím enter một cái, thúc giục đầu gỗ Đoạn Lục Khí ở trước mặt, thuận tay đăng nhập hòm thư của ba Tiền Hàm, vừa vặn thấy một cái mail chưa đọc. Sau khi đọc từng câu từng chữ cái mail kia, biểu tình trên mặt Đồ Tô Lưu chậm rãi thay đổi thành nghiêm túc, vẻ mặt cũng nghiêm nghị lên. Người gửi cái mail này tên gọi Tim, nhìn nội dung hẳn là một giám đốc điều hành ở nước ngoài, muốn mua lại tài liệu chính công ty DK của ba Tiền Hàm, hơn nữa có lẽ đã đàm luận xong, bắt đầu cùng ba Tiền Hàm hẹn thời gian lấy thứ mà hai bên muốn. Ba của Tiền Hàm muốn bán đứng công ty của mình ư. Đồ Tô Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, có một số hồi ức không tốt dâng lên. Những thứ kia đã sớm bị hắn vứt trong góc, bao vây quá khứ, phía sau tiếp trước từ trong bụi bậm chui ra che kín rương ký ức. DK. Văn phòng tổng giám đốc “Đồ Tô Lưu này có lai lịch gì” Diệp Phong ngoài cười nhưng trong không cười dùng một tay chống cằm, một tay chọt chọt mặt của Tư Đồ Bân. “Trước mắt là sinh viên năm 4 đại học X, ba mẹ đều mất.” Tư Đồ Bân báo cáo tư liệu. Đoạn Đồng không để ý đến cố gắng làm cho mình tồn tại của Diệp Phong, hỏi Tư Đồ Bân, “Gia đình cậu ta còn có người thân nào khác không” Tư Đồ Bân lật một chút, nói, “Còn có một người giám hộ, có điều mấy năm trước đã mất tích, gọi Cẩm Tạc Hoan.” Sau khi Đoạn Đồng nghe xong, mặt mày nhăn lại. Gửi cho hắn đoạn mail và văn kiện của Tiền Đốc, Đồ Tô Lưu này tất nhiên không phải là một người đơn giản. Ngược lại động tác chọt Tư Đồ Bân của Diệp Phong chậm lại, hơi kinh ngạc, “Anh nói người giám hộ của cậu ta gọi Cẩm Tạc Hoan, có ảnh chụp không” Tư Đồ Bân lập tức rút ra một tấm hình sao chép đưa cho Diệp Phong. Người trên tấm hình kia tuổi đang thời phong nhã hào hoa, ngũ quan vô cùng tinh xảo, lộ ra điềm tĩnh dịu dàng. “Lại là anh ta…” Diệp Phong bắt đầu cảm thấy có chút khó tin, nhưng sau khi ngẫm lại thế giới này vẫn rất nhỏ bé. Cô hỏi Tư Đồ Bân, “Anh còn nhớ Từ Bất Phàm không” Từ Bất Phàm trong thành phố này là cái tên tương đối truyền kỳ, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không biết dùng phương pháp gì mà phá đổ rất nhiều xí nghiệp trong thành phố Z lúc đó, tung hoành hai đạo hắc bạch trong thành phố Z, nhân xưng “Hậu thế Tu La hành tẩu”. Nhưng ở mấy năm trước liền bán sạch tất cả tài sản di dân nước ngoài. Là bạn tốt với anh của Diệp Phong. Tư Đồ Bân đã từng cùng Diệp Phong gặp Từ Bất Phàm ở Châu Âu. “Cẩm Tạc Hoan không phải mất tích, là bị Từ Bất Phàm giam ở Châu Âu.” Giọng của Diệp Phong có chút không giống bình thường, “Có lẽ một nhà Đồ Tô Lưu trước kia là công ty Thái Tử gia trên thị trường, về sau một vài tài liệu cơ mật của công ty này bị Từ Bất Phàm đoạt được, liền bị Từ Bất Phàm đánh sụp.”