Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt

Chương 14 : Cà phê mất khống chế: lại ăn đậu hủ tôi, có nhân chứng, có vật chứng, anh giải thích sao đây??!!!

Tịch Lạc Ninh đang kéo bé mục sư của mình cọ kinh nghiệm trong phó bản để thăng cấp, trợ lý nói cho anh biết, Lưu Tuấn đến rồi. Tịch Lạc Ninh không nghĩ tới Lưu Tuấn gọi điện thoại quấy rầy chưa đủ còn dám trực tiếp tới tận cửa tìm anh. Tịch Lạc Ninh nói một tiếng với bọn Vũ Trụ Thần Thoại, khó chịu nghiêm mặt xuống tầng, chỉ thấy Lưu Tuấn nhìn anh cười vô cùng vô sỉ. “Giỏi quá nha. Gọi điện thoại quấy rầy còn chưa đủ, dám thân chinh tới nhà cơ đấy?” “Còn chưa nguôi giận sao?” Lưu Tuấn lập tức khổ sở. Quan hệ cá nhân giữa y và Tịch Lạc Ninh cũng coi như không tệ, nhưng gặp lúc tâm trạng Tịch Lạc Ninh không tốt, quan hệ cá nhân gì đó đều là mây bay. Tịch Lạc Ninh hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Nói đi, chuyện gì?” “Thái tử gia hôm nay gọi điện cho tôi.” Vừa nghe xong lời này, Tịch Lạc Ninh liền đoán được ý đồ đến đây của y. Nhất định là thuyết phục anh về công việc rồi. Lưu Tuấn nói Thái Tử Gia là Trình Tuyết Tùng, boss của công ty môi giới Sở Chúc. Công ty này là Trình Tuyết Tùng tiếp quản từ tay cha, cho nên tất cả mọi người đều gọi hắn là Thái Tử Gia. Thế nhưng không có nghĩa là gã không có năng lực. Ngải Tát từ một công ty điện ảnh và truyền hình nho nhỏ phát triển thành một ông tổ của ngành giải trí ngày hôm nay, không thể không nhắc đến công lao của gã. Tịch Lạc Ninh những năm qua giúp gã kiếm được không ít lợi lộc, quan hệ cá nhân của hai người cũng rất tốt. Hai năm qua, thời gian nghỉ ngơi của Tịch Lạc Ninh kéo dài vô hạn nhưng chẳng ảnh hưởng để địa vị của anh trong giới giải trí. Tịch Lạc Ninh nghỉ phép cũng là nhận được sự cho phép từ gã. Trình Tuyết Tùng vì sao thay đổi, trong lòng Tịch Lạc Ninh rõ ràng tựa như soi gương. “Lấy tư cách là người đại diện, chuyện này cũng không thể giải quyết được. Xem ra tôi cần phải xem lại năng lực làm việc của anh rồi.” Lưu Tuấn nói: “Anh ấy kiểu gì cũng là ông chủ. Nắm giữ vận mệnh tương lai của chúng ta.” “Vận mệnh tương lai?” Tịch Lạc Ninh liếc nhìn Lưu Tuấn. Lưu Tuấn gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.” “Là vận mệnh tương lai của anh, không phải của tôi.” Lương của người đại diện hiện tại không nhiều lắm. Lấy được còn phải trích phần trăm. Trích phần trăm còn phải tiện tay đặt quan hệ cho minh tinh. Dù trên tay Lưu Tuấn chỉ có một minh tinh là Tịch Lạc Ninh, nhưng Lưu Tuấn vẫn là người đại diện có thu nhập cao nhất trong số những người đại diện. Đó không chỉ vì nghệ sĩ trong tay y là Tịch Lạc Ninh, mà còn vì Trình Tuyết Tùng trả lương cùng trích phần trăm cho y cao hơn so với những người khác. Những cái này Tịch Lạc Ninh đương nhiên rõ ràng, cho nên Trình Tuyết Tùng hoàn toàn nắm giữ kinh tế của Lưu Tuấn. Gã chỉ cần nói một câu là có thể khiến Lưu Tuấn ăn không khí rồi. Lưu Tuấn nghe vậy chỉ có thể vặn vẹo khuôn mặt đau khổ, kể lể nói: “Ai, tôi là người số khổ, hoàn toàn khác biệt với loại thiếu gia vừa ra đời đã ngậm thìa vàng như các cậu mà.” Tịch Lạc Ninh nhún nhún vai nói: “Hoàn toàn chính xác.” Lưu Tuấn đối với sự vô sỉ của Tịch Lạc Ninh đã có hiểu biết sâu sắc, có thể thừa nhận một cách thờ ơ như vậy sao trời. Y chỉnh đốn tâm trạng lại một chút, nói tiếp: “Không thể linh động bàn bạc một chút sao? Cậu vẫn còn hợp đồng với Ngải Tác, không nghe lời ông chủ …” Tịch Lạc Ninh nhếch khóe miệng, nói: “Anh đang ám chỉ tôi nếu không muốn bị người làm phiền thì có thể hủy hợp đồng sao?” “Dĩ nhiên không phải rồi.” Không thuyết phục được Tịch Lạc Ninh thì đành chịu thôi, còn để hủy hợp đồng nữa? Thái Tử Gia không róc xương lột da y mới là lạ đó. Tịch Lạc Ninh không chút biểu tình nhìn y. Lưu Tuấn nghĩ nửa ngày, đề nghị: “Nếu không đóng quảng cáo, chặn miệng Thái Tử Gia thì sao?” “Ý của anh là để chặn miệng gã ta, tôi phải tự làm khổ mình?” “…” Quả nhiên nói không thông mà! Lưu Tuấn nói: “Dĩ nhiên không phải rồi!” “Tìm tôi để bị giày vò còn không bằng thử nghĩ cách để gã bỏ ý định này đi.” “Thật ra.” Lưu Tuấn do dự nói: “Cậu nói thẳng so với tôi nghĩ biện pháp sẽ tốt hơn.” Ánh mắt lạnh lùng của Tịch Lạc Ninh quét qua, “Đây mới là mục đích thực sự của anh hả?” “…” Tịch Lạc Nin h hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn phất tay: “Lần sau không có chuyện gì đừng đến làm phiền tôi.” Lưu Tuấn vất vất vả vả chạy xa như vậy, ngay cả chút nước miếng cũng chưa được uống, không khỏi cảm thán: “Tôi dù sao cũng là người đại diện của cậu. Cậu không thể tôn trọng tôi chút sao?” “Anh cho rằng mình vì sao có thể an an ổn ổn ngồi ở chỗ này.” Tịch Lạc Ninh ngạo mạn nói. “…” Nhất thời Lưu Tuấn nhớ tới mấy năm trước, y chọc giận Tịch Lạc Ninh, bị vệ sĩ đá ra ngoài thê thảm vô cùng. Tịch Lạc Ninh nhìn vẻ mặt khổ cùng của Lưu Tuấn, cười nói: “Xem ra trí nhớ của anh không kém nha.” “Hừ mấy năm nay tôi đã cố gắng luyện võ đó.” “Với công phu mèo ba chân kia sao?” Tịch Lạc Ninh khinh thường nói: “Chỉ có thể khoe khoang ở trước mặt Trình Tuyết Tùng thôi. Chỉ sợ cũng chỉ có gã mới dễ dàng tha thứ anh.” “Cậu nói cái gì?” Lưu Tuấn lập tức như mèo bị dẫm phải đuôi. “Anh có phải vừa mang người về nhà không?” Tịch Lạc Ninh hiểu rõ nhìn y. Trình Tuyết Tùng đáp ứng cho anh ba tháng nghỉ phép, sai hẹn khẳng định vì con heo trước mặt này. Lưu Tuấn có chút mất tự nhiên. Tịch Lạc Ninh nói: “Giải quyết chuyện này vô cùng đơn giản, trực tiếp cống hiến cơ thể là được, cần gì đến đây để bị tôi khinh bỉ chứ?” Sắc mặt Lưu Tuấn trở nên khó coi. “Anh đừng trừng tôi. Anh chẳng lẽ không muốn biết nguyên nhân mấy năm trước tôi đã ném anh ra ngoài, cuối cùng vẫn để anh làm người đại diện cho mình à?” Khi đó, anh đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi nhưng vẫn liều mạng. Lịch làm việc lúc nào cũng kín đặc, mỗi ngày trừ lúc ngủ còn lại đều ở bên ngoài. Tính tình thì nóng nảy. Khi đó quan hệ cá nhân với Lưu Tuấn cũng chẳng tốt đẹp gì. Chọc anh tức giận chỉ đem người ném ra ngoài cửa mà không hoàn toàn đuổi việc. Thật sự với tính tình lúc đó không phù hợp tí nào. Lưu Tuấn tự nhiên nghĩ tới, chỉ là không có đáp án chính xác thôi, “…Ý của cậu là vì anh ấy?” Tịch Lạc Ninh im lặng nhìn anh: “Anh bình thường cũng không đần mà. Sao gặp phải chuyện này lại đần như vậy chứ.” “Tôi không nghĩ là anh ấy.” “Hừ!” “Đã qua lâu như vậy, sao lần này cậu…” “Tại sao lại nói cho anh hả?” Tịch Lạc Ninh tự nhiên khoác tay lên sa lon, cười nói: “Bây giờ không muốn nhìn hai người giày vò nhau nữa. Được hay không được, anh nói một tiếng, tránh cho Trình đại thiếu lấy tôi ra làm tấm bia đỡ đạn. Không có chuyện gì cũng chạy tới quấy rầy tôi.” Vẻ mặt Lưu Tuấn có chút bối rối. “Tự mình nghĩ đi.” “…” Lưu Tuấn tâm thần không tập trung đi về. Tịch Lạc Ninh xoay người liền gọi điện cho Trình Tuyết Tùng, “Lưu Tuấn vừa từ chỗ tôi về.” “Ồ.” Trình Tuyết Tùng không để ý trả lời, dù sao cũng đã sớm biết Tịch Lạc Ninh sẽ gọi điện tới mắng người mà. “Tôi bảo y cống hiến cơ thể cho anh.” Trình Tuyết Tùng sửng sốt một chút, lập tức rít gào nói tục: “Tịch Lạc Ninh, tôi cả nhà cậu.” “Trình Tuyết Tùng, anh mỗi lần đẩy cậu ta đến chỗ tôi, mỗi lần lại lấy tôi làm bia đỡ đạn. Anh không phiền nhưng tôi nhìn cũng chán lắm rồi. Anh không thể thẳng thắn một chút sao? Làm chuyện đàn ông nên làm, đừng để cơ hội cho tôi khinh bỉ anh.” “Phắc!” Trình Tuyết Tùng trực tiếp cúp điện thoại. Hai lần nói tục, nhớ kĩ đó! Sắc mặt Tịch Lạc Ninh âm trầm đặt điện thoại xuống. Tịch Lạc Ninh tiện thể giải quyết cơm trưa, sau đó vào phòng sách tiếp tục chơi game. Bé mục sư mặc chiếc váy ngắn màu xanh da trời đang ngây ngốc đứng ở chính giữa. Kỵ sĩ chém quái vòng xung quanh. Tịch Lạc Ninh tưởng Vũ Trụ Thần Thoại đã đi rồi chứ. Hóa ra vẫn chưa đi, một mực ở bên anh. Tịch Lạc Ninh nhìn thanh kinh nghiệm đang nhích dần lên, không thể nói rõ hiện tại bản thân thấy thế nào, chỉ có chút sững sờ nhìn màn hình. Vũ Trụ Thần Thoại giết hết sạch quái. Quái còn chưa sinh mới, lại chạy đến bên cạnh mục sư, vây quanh mục sư mấy vòng. Cũng không biết tại sao anh ta chạy được như thế… Cuối cùng dừng lại đứng bên cạnh bé mục sư, nhìn về phía mục sư. Lúc này mục sư giống như tựa vào người kỵ sĩ. [Tổ đội] [Mộng Hồi]: Anh đang làm gì thế? [Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Về rồi Giọng điệu Vũ Trụ Thần Thoại rất bình thản, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Hơn nữa anh ta cũng đứng ở đó, hoàn toàn không động đậy. [Tổ đội] [Mộng Hồi]: Hỏi anh vừa rồi làm gì thế? [Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Dẫn cậu thăng cấp [Tổ đội] [Mộng Hồi]: Đến nhóm của bang phái đi Tịch Lạc Ninh thuận tay chụp màn hình, có nhân chứng, có vật chứng, sao phải sợ anh ta khống chế chứ? Rõ ràng ăn đậu hủ anh!!! Rõ ràng ăn đậu hủ anh còn không dám thừa nhận!!! [Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Bang có nhóm sao [Tổ đội] [Mộng Hồi]: Ít lên, không có QQ vậy thì tạo một cái mới cho tôi [Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: … Được rồi, chờ một chút Tịch Lạc Ninh rất ít dùng Q. Nhưng chơi trò chơi vào bang phái nên bị thêm vào nhóm, anh mới phải đi tạo một cái. Anh leo lên QQ, ở trong nhóm tìm một vòng, phát hiện Vũ Trụ Thần Thoại không tồn tại. Anh lại mở ra cửa sổ trò chơi đã thu nhỏ, Vũ Trụ Thần Thoại thế mà vẫn duy trì tư thế kia. Tịch Lạc Ninh vừa nghiến răng nghiến lợi vừa chụp màn hình lại. [Tổ đội] [Mộng Hồi]: Thêm tôi 4053XXXX Không đầy một phút, một người xa lạ tên Vũ Trụ Thần Thoại thêm anh. Tịch Lạc Ninh tra tư liệu của anh, thế mà lại là một nick mới được tạo. Tịch Lạc Ninh lại nghiến răng nghiến lợi đồng ý lời mời thêm bạn tốt của anh ta. Trực tiếp phát một biểu cảm giận dữ treo thêm cây đao đầy máu qua, sau đó mới đưa ảnh chụp màn hình cho anh ta. Cà Phê Mất Khống Chế: Lại ăn đậu hủ tôi, có nhân chứng, có vật chứng, anh giải thích sao đây??!!! Vũ Trụ Thần Thoại: Chụp thật đẹp Cà Phê Mất Khống Chế: (╰╯)# Vũ Trụ Thần Thoại: ^^ Thật sự rất đẹp mà Cà Phê Mất Khống Chế:!!!!!!! Vũ Trụ Thần Thoại cả buổi không nói chuyện, cuối cùng cũng phát ảnh chụp màn hình qua. Đây chính là hình ảnh hai người bọn họ đứng trong trò chơi. Vũ Trụ Thần Thoại: Đây là bức chụp bên màn hình của tôi Tịch Lạc Ninh mở cửa sổ trò chơi ra. [Tổ đội] [Mộng Hồi]: Vũ Trụ Thần Thoại, anh là heo [Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: –||| [Tổ đội] [Vũ Trụ Thần Thoại]: Chụp đẹp lắm Tịch Lạc Ninh thuận tay cũng chụp hai tấm. So hai bức ảnh trên QQ, đối thoại giống hệt nhau, nhân vật giống hết nhau nhưng góc độ khác nhau lại tạo nên hiệu quả khác biệt. Từ bên Vũ Trụ Thần Thoại nhìn thấy, giữa bọn họ còn có một khoảng trống, nhưng từ phía Tịch Lạc Ninh nhìn đến thì … Cà Phê Mất Khống Chế: Mịe nó (‵o′) 凸 Vũ Trụ Thần Thoại: ^^ Hóa ra cậu thích tôi như vậy Cà Phê Mất Khống Chế: Anh đi chết đi Cà Phê Mất Khống Chế: Anh đi chết đi Cà Phê Mất Khống Chế: Anh đi chết đi Cà Phê Mất Khống Chế: Anh đi chết đi Cà Phê Mất Khống Chế: Anh đi chết đi Vũ Trụ Thần Thoại: Anh chết, ai làm chồng em ╭ (╯3╰)╮ Cà Phê Mất Khống Chế: Tôi tình nguyện thủ tiết Tịch Lạc Ninh rõ ràng bị chọc giận đến váng đầu rồi mới có thể nói ra những lời này. Đây không phải trá hình chấp nhận anh ta là ông xã của mình sao?