Tử La Lan ủy khuất cực kỳ, hắn nhìn cửa sổ lầu hai, không xác định được cánh của mình có thể hay không chống đỡ bay tới lầu hai. An Nặc sắc mặt nhìn không tốt lắm, vì thế Tử La Lan vỗ vỗ cánh chuẩn bị bay lên. Hắn vừa vỗ cánh vài cái, đã bị Kỵ Sĩ Chi Huyết nâng lên: “Chủ nhân ngươi thật sự đáng sợ nha, ta đem ngươi lên thôi.” Tử La Lan vừa định cảm kích thiếu niên tóc vàng, ai biết thiếu niên quay đầu liền đối với Phượng Hoàng đứng ở trên bả vai nói: “Xem nó chân ngắn tay ngắn, cánh lại nhỏ, còn béo như vậy…Chúng ta đưa nó đi lên đi.” Phượng Hoàng màu vàng ngoan ngoãn gật đầu, hơn nữa toát ra cái loại ánh mắt ‘vì có một chủ nhân tốt mà hạnh phúc’ , Tử La Lan tức giận nhìn bọn họ, đối với bên ngoài của mình bất mãn cực kỳ. Chẳng qua bất mãn cứ bất mãn, Tử La Lan tuyệt không nghĩ đi bậc thang thật dài, hoặc dùng một đôi cánh nho nhỏ toàn thịt bay đến trên cửa sổ lầu hai của An Nặc, cho nên hắn vui mừng thanh nhàn, dứt khoát nằm ở tay thượng đẳng của Kỵ Sĩ Chi Huyết đợi y đem mình đưa đến trong phòng An Nặc. An Nặc khuôn mặt bình tĩnh, thật giống như người khác thiếu hắn một trăm vạn, hơn nữa còn không tính bộ dáng. Tử La Lan thật cẩn thận vỗ vỗ cánh, bay đến nằm úp sấp trên vai của An Nặc. Từ góc độ của hắn có thể thấy khuôn mặt nghiêng âm trầm của An Nặc, cái trò chơi này làm thật tốt, Tử La Lan không khỏi nghĩ như vậy, tuy rằng thiết lập trò chơi cùng cảnh vật hợp thành trên cơ bản đều là hắn làm, nhưng là từ nhân vật thực tế đến nhân vật trò chơi, không có gì trò chơi không đem loại tin tức này chuyển biến làm được càng xuất sắc. Vô luận là sợi tóc rất nhỏ hay là nếp nhăn ở trên da, những thứ này toàn bộ đều ở bên trong khoang thuyền trò chơi bị quét hình vào trong trò chơi. Bởi vì càng chân thật, cho nên Dã Vọng online mới không giống những trò chơi khác như vậy, có thể làm cho người chơi đối với bên ngoài tiến hành điều chỉnh. Dĩ nhiên thiết lập như vậy làm giảm phần lớn người chơi nữ, khủng long trong trò chơi này cũng biến ít, đương nhiên, đối với Dã Vọng online mà nói, trò chơi này cũng không phải để săn bắt. An Nặc bề ngoài thoạt nhìn có chút lãnh khốc, như vậy tuyệt đối hấp dẫn một mảng lớn nữ sinh đi…Tử La Lan có chút nghĩ đến chuyện không đâu. Tử La Lan ngoan ngoãn ghé vào trên vai An Nặc. Hắn một chút sai cũng không có, hắn cũng không phải muốn chạy tới trên tay Kỵ Sĩ Chi Huyết. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng là vẻ mặt của An Nặc khiến hắn bất an, giống như phạm vào sai lầm thật nghiêm trọng, càng quá đáng là, hắn cư nhiên không thể vì mình mà biện hộ, bởi vì hắn không thể nói. “A, sủng vật của ngươi vừa rồi bỗng nhiên từ trên cửa sổ bay xuống, may mắn ta đi ngang qua đem hắn nhặt lên đến.” Kỵ Sĩ Chi Huyết chân thành nói, một chút cũng không có biểu hiện chột dạ. Tử La Lan tức giận phát ra tiếng kêu giống như con mèo nhỏ “meo meo” , tỏ vẻ kháng nghị của mình. An Nặc đem Tử La Lan từ trên vai mình cầm lên, ánh mắt màu lam nhạt nhìn hắn một hồi: “Về sau đừng chạy loạn.” Ô……Rõ ràng là người kia hại ta ngã xuống… Tử La Lan ủy khuất cực kỳ, mặc cho An Nặc giơ lên, buông xuống mi mắt, một bộ dáng khổ sở. An Nặc nhìn hắn một hồi, đem vật nhỏ thả vào trên vai mình, liếc mắt nhìn Kỵ Sĩ Chi Máu một cái: “Không cần khi dễ nó.” Kỵ Sĩ Chi Huyết le lưỡi, một bộ dáng giống như đứa trẻ làm sai chuyện: “Thật có lỗi, ta cảm thấy sủng vật của ngươi quả thực đáng yêu muốn chết, ta thật muốn lấy Phượng Hoàng đổi với ngươi, ngươi cho hắn tên là gì?” “Thủ.” “Là cái gì?” “….Thỏ.” “Không thể nào, nó đáng yêu như vậy…” Thiếu niên khổ sở liếc mắt nhìn Tử La Lan một cái, hắn đã muốn ở trên vai An Nặc giả chết. “Nó thoạt nhìn rất khổ sở.” Kỵ Sĩ Chi Huyết nhỏ giọng nói. An Nặc đem hắn xách lên đặt vào bàn nhỏ bên cạnh, đương nhiên nói: “Nó vốn chính là con thỏ…” Tử La Lan ủy khuất ngẩng đầu, không quá xác định mình có phải hay không thật sự muốn rời khỏi trò chơi. Nếu An Nặc bởi vì không chơi mà rời đi kia nhưng thật ra có thể… “Ta đi trước.” Kỵ Sĩ Chi Huyết lập tức nói: “Ta hẹn người khác cùng nhau luyện cấp.” An Nặc gật gật đầu, sau đó về nằm bên cạnh sô pha, Tử La Lan đứng ở phía trước trên bàn nhỏ, có chút bất an nhìn An Nặc. An Nặc châm một điếu thuốc, trò chơi này có chỗ tốt là, ngươi có thể hút thuốc, nhưng là sẽ không đối với thân thể sinh ra ảnh hưởng. Ở xã hội hiện đại bận rộn, hút thuốc đã muốn thành một loại thói quen, trò chơi có thể cho ngươi thói quen như vậy mà không đến mức thương tổn thân thể. Tử La Lan nhìn thấy khói ở ngón tay thon dài, nhìn đóm lửa mỏng manh nổi lơ lửng sương khói tao nhã. Chúng nó theo dòng khí chậm rãi bay lên, xoay quanh mà mềm nhẹ, vòng qua mặt người kia. Sau đó người kia hút một ngụm nhả ra khói, sương khói theo môi đi ra đem ánh mắt của hắn che đi. Tại bên trong Dã Vọng online, rất nhiều thói quen cũng có thể bảo trì xuống, đây là nguyên nhân rất nhiều người thích trò chơi này. Ngươi có thể đem nơi này cho rằng đó là một nơi sinh sống mới, một loại cuộc sống chính mình nghĩ tới. Một thời đại, một loại cuộc sống khác, đối với một số người thật sự rất mê người. An Nặc là vì nguyên nhân gì mới đến Dã Vọng online? Tử La Lan từ lúc đi vào Thương Chi Lan môn về sau, rất ít cùng người ngoài tiếp xúc, hắn đều quên rất nhiều chuyện. An Nặc im lặng ở trên sô pha hút thuốc, nhìn qua thanh thản như ở nhà, Tử La Lan không hề suy đoán cái gì nữa. Hắn đột nhiên cảm giác được người này rất kỳ quái, hắn nhìn qua có chút lãnh mạc hoặc là cao ngạo, thái độ có chút cường ngạnh, liền theo ý nghĩa của hắn, có thể bảo trì tính cách như vậy có rất ít người. Đương nhiên, trò chơi có thể cung cấp cho ngươi một loại thái độ cuộc sống khác, có thể trong hiện thực An Nặc là người nơi nơi được người khác khen tặng, bất quá này thoạt nhìn, người nam nhân này rất thích hợp loại khí chất có chút lãnh mạc này. Dã Vọng online là trò chơi phải có tư cách mới có thể vào, đương nhiên cũng tránh cho có thể gặp họa sĩ nghèo giống như trong Titanic. Làm một trong người sáng tạo trò chơi, Tử La Lan biết một ít ẩn tàng nhiệm vụ , điều kiện kiên quyết là hắn có thể cùng nam nhân lãnh mạc này tiến hành trao đổi. Nếu vận khí tốt một chút, lần sau sủng vật tiến hóa có thể trở nên không mập mạp như vậy. Đương nhiên nếu An Nặc cự tuyệt hợp tác, hắn vẫn là rời khỏi trò chơi thì tốt hơn. Mặc dù điều đó làm cho trò chơi biết, đồng dạng Tử La Lan cũng không muốn lãng phí thời gian ở trên người một con Thiên Sứ Thỏ. Trong căn phòng im lặng bỗng nhiên phát ra một trận âm nhạc mềm nhẹ , An Nặc giơ cổ tay lên, trên cổ tay là đồng hồ màu vàng truyền ra thanh âm của Kỵ Sĩ Chi Huyết. “Này, An Nặc, đến sân huấn luyện đi, tất cả mọi người đều ở chỗ này mà.” Thanh âm của y luôn luôn rất khoái nhạc, nhưng là Tử La Lan chỉ cảm thấy phiền chán. Trước kia ở người chơi cấp mười lăm, đều là Tại Thánh? Vượt qua Thập Tự Quân học viện, cho đến khi bọn họ hiểu mình sắp trở thành dạng nhân vật gì, cùng với cùng với hiểu rõ khái niệm trò chơi cơ bản. Dựa theo thời gian mà nói, An Nặc còn muốn ngây ngốc ở nơi này một thời gian ngắn, bởi vì đối với người chơi vừa có sủng vật i, hiểu rõ hệ thống sủng vật cường đại của Dã Vọng online cần rất lâu. Sân huấn luyện của học viện có thể cho các người chơi tới cấp 15, tuy rằng nơi này có ít quái vật trí tuệ rất yếu, nhưng mà đối với tay mới đó là bắt đầu dễ dàng nhất. Bất quá trong học viện chỉ có thông qua cuộc thi mới có thể rời đi, hơn nữa ở trong này, đến cấp 15 kinh nghiệm sẽ không tăng thêm. “Một lát nữa ta tới.” An Nặc đối với tay mình nhẹ nhàng nói, sau đó đem mẩu thuốc lá ấn tới bên trong gạt tàn. Thói quen rất tốt, Tử La Lan nghĩ, tuy rằng trò chơi không có hỏa hoạn, nhưng là ít nhất hiện ra y tu dưỡng tốt. Nhưng là thật lâu sau, Tử La Lan oán hận An Nặc hút thuốc nhiều lắm, ngón tay luôn luôn có vị khói. An Nặc cúi đầu nhìn Tử La Lan trên bàn, đem hắn xách lên bỏ trên vai mình: “Ngươi phải học đứng ở trên vai của ta, hơn nữa biểu hiện xuất sắc một chút.” Tử La Lan nhẹ nhàng meo meo một tiếng tỏ vẻ đáp lại. Hắn đang cố gắng giả bộ làm một NPC. Sân luyện tập của học viện ở Đông Nam giác, nơi đó là một mảnh sân cỏ đáng yêu, phía trên có thật nhiều đóa hoa không biết tên tỏa ra mùi thơm. Những cánh hoa kia thoạt nhìn chân thật như vậy, sờ lại mềm mại như vậy, như Thương Chi Lan môn hứa hẹn, mô phỏng độ chân thật đến 99.9%. Thời điểm khi An Nặc mang theo Tử La Lan vào sân huấn luyện, đã có vài người chơi ở đó. Trung gian sân huấn luyện là một đống quái vật lớn, ngoại hình tựa như vịt nhà . Chúng nó nhàn nhã đi đến, bày ra một bộ ‘ta rất cường tráng’ tư thái mê hoặc công kích. Bên ngoài sân người chơi lại càng nhàn nhã, bởi vì mặt khác trò chơi có quy định, hạn chế thời gian trong một tháng không thể rời đi học viện, cho nên các người chơi mới tuyệt không vội vã luyện cấp. Hơn nữa trong học viện có chỗ NPC có thể tiếp nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ này chẳng những có thể thưởng cho tiền tài, còn có kinh nghiệm cùng một ít vật phẩm, cho nên không khí trong sân huấn luyện không giương cung bạt kiếm như ở bên ngoài học viện như vậy. “An Nặc, nơi này, nơi này.” Kỵ Sĩ Chi Huyết ở chỗ không xa liền nhìn thấy An Nặc, hướng bọn họ vẫy tay. Cái ngôi sao xui xẻo kia… Tử La Lan không khỏi trở mình một cái xem thường. Nói thật, tại Dã Vọng online, có thể triệu hồi ra thiên sứ thỏ là sự kiện khó có được, cũng đủ để cho người khác xem thường nhiều năm. Nhưng là khi thời điểm An Nặc mang La Lan tiến vào sân huấn luyện, bọn họ cũng không có bị khinh bỉ, tất cả tầm mắt của người chơi mới đều tập trung vào Phượng Hoàng trên người Kỵ Sĩ Chi Huyết. Tử La Lan xem thường bẹt miệng, có thể gọi về Phượng Hoàng tỷ lệ quá nhỏ, nhưng là không đến nỗi đem ánh mắt dính trên người con chim kia đi. Kỵ Sĩ Chi Huyết màu tóc là màu vàng, mà Phượng Hoàng trên vai hắn cũng dùng màu vàng dương quang tạo thành đường cong, mỹ lệ mà tao nhã, mang theo tư thái thần thoại động lòng người, chẳng trách này người chơi đều một bộ dạng muốn rơi nước miếng. An Nặc đi qua, vài người chơi chung quanh Kỵ Sĩ Chi Huyết hướng An Nặc cười cười. “Thật đáng yêu…con thỏ, đó là con thỏ đi, Ôn Bá?” Một thiếu niên tóc màu tím nhìn Tử La Lan một hồi quay sang hỏi nam nhân tóc lam bên cạnh. “Là Thiên Sứ thỏ, đã muốn có rất lâu không xuất hiện, đó là sủng vật cũ nhất.” Cái nam nhân anh tuấn kêu Ôn Bá nhẹ nhàng nói cho người thiếu niên kia. Thiếu niên vội vàng chạy tới bên người An Nặc—bởi vì y thân cao chỉ tới vai An Nặc, cho nên y còn muốn ngẩng đầu nhìn Tử La Lan. Thế này Tử La Lan mới chú ý tới thiếu niên thanh âm dễ nghe cư nhiên chỉ có một con mắt. Hắn là một thiếu niên xinh đẹp, tóc đạm màu tím tùy ý buông xuống. Anh mắt của y cũng là màu tím nhạt, dưới ánh mặt trời tựa như bảo thạch được mài dũa trong suốt. Thật đáng tiếc, hắn chỉ có một con mắt, Tử La Lan nghĩ, bằng không nhất định là đứa trẻ vô cùng xinh đẹp. Hắn thấy mắt phải của y mang bịt mắt màu đen, trên mặt mang theo một chút điềm xấu đen. “Nhĩ hảo, lần đầu gặp mặt, ta là Ám Dạ Vị Ương, ngươi có thể gọi ta là Vị Ương.” Người thiếu niên kia khoái hoạt nói, nét tươi cười của y làm cho Tử La Lan cảm thấy màu đen trên ánh mắt lạnh như băng kia cũng trở lên nhu hòa hơn. Làm NPC nên như thế nào? Tử La Lan do dự một chút, vươn móng vuốt màu hồng ngắn ngủn, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên đầu Vị Ương, tỏ vẻ hữu hảo. Vị Ương giật mình, ánh mắt màu tím nhạt ghé vào Thiên Sứ thỏ trên vai An Nặc, theo bản năng sờ sờ chỗ đầu Tử La Lan vừa chụp qua. Một lát sau, mới nói với An Nặc: “Sủng vật của ngươi…Rất đáng yêu.” An Nặc giật nhẹ khóe miệng, chưa nói cái gì. Ám Dạ Vị Ương xoay người nhìn về phía nam nhân tóc màu lam đậm: “Ôn Bá ta cũng tốt muốn một con thỏ như vậy.” Ôn Bá nhún nhún vai: “Vị Ương, hết hy vọng đi, không phải ai cũng đều triệu hồi ra Thiên Sứ thỏ.” “Cũng thực hâm mộ An Nặc a…” Kỵ Sĩ Chi Huyết đã đi tới bên cạnh, “Ta cũng hâm mộ.” “Càng nhiều người hâm mộ Phượng Hoàng của ngươi.” Vị Ương quay đầu nhìn hắn: “Ta nghe nói Phượng Hoàng cũng không phải cấp thứ nhất sủng vật, vận khí của ngươi thật tốt …Ngươi định làm đạo tặc sao?” “Tạm thời chưa nghĩ đến, bất quá đề nghị của ngươi rất tốt.” Thiếu niên tóc vàng mang theo Phượng Hoàng cười rộ lên: “Có kỹ năng quý cũng không tồi.” “Đúng đúng , tacảm thấy không sai.” Vị Ương nói: “Bất quá đạo tặc mang theo Phượng Hoàng giống như quá lộ liễu.” Thiếu niên duỗi lưng một cái, “Ta còn chưa nghĩ ra luyện chức nghiệp gì, Dù sao cách cuộc thi chuyển chức còn sớm mà.” “An Nặc còn ngươi?” Vị Ương hưng trí dạt dào quay đầu nhìn nam nhân anh tuấn tóc vàng. “Ngươi tính chuyển chức làm cái gì?” “…Chưa nghĩ ra, hiện tại nghề nghiệp gì mạnh nhất?” An Nặc nhàn nhã tiêu sái tới bên cạnh ghế đá ngồi xuống. “Vẫn là kỵ sĩ cùng pháp sư đi, bất quá người luyện nhiều lắm.” Ôn Bá nói, “có lẽ luyện chút ít chức nghiệp ít người có thể giống như ‘Kiêu Ngạo’. “ ‘kiêu ngạo’ ?” Vị Ương tò mò nhìn hướng Ôn Bá, “Kia là cái gì?” “Là tên một người chơi, vô luận là cấp vẫn là bảng PK, đều là hạng nhất.” Ôn Bá thở dài nói: “Ngay cả bảng tài phú cũng đứng thứ nhất.” “Bảng tài phú? Cùng với tiền thật tỉ lệ đổi là bao nhiêu?” An Nặc bỗng nhiên cảm thấy hứng thú hỏi. “1 so với 10, sở hữu toàn bộ trò chơi internet, trò chơi tiếp cận tiền thật nhất chính là Dã Vọng online…Ngươi không biết sao?” Ôn Bá kỳ quái hỏi. “vào hôm nay mới biết, trước kia không biết.” An Nặc nhẹ nhàng nói, “Y có bao nhiêu tiền?” “Rất nhiều, chỉ có hệ thống biết, top 5 bảng tài phú không công khai.” Ôn Bá nói “Tổng chính là rất nhiều tiền.” “Y là chức nghiệp gì?” An Nặc lại hỏi. “Xạ thủ.” Ôn Bá nhẹ nhàng nói: “Tại trước kia hắn không nổi danh, mọi người đều cho rằng đó là chức nghiệp yếu, mà hiện tại, bởi vì ‘Kiêu Ngạo’ , nó đã muốn trở thành chưc nghiệp khó luyện nhất và tối có tiềm lực nhất.” An Nặc nhíu mày, chưa nói cái gì. “cho nên chức nghiệp không thể chọn loạn a.” Vị Ương ôm cánh tay còn thực sự nói: “Ta đã muốn quyết định làm mục sư, ta thích loại hình kia… Ôn Bá, ngươi cảm thấy sao?” “Rất không tồi.” Ôn Bá ôn nhu nói: “Chẳng qua là hệ phụ trợ.” “Cho nên ngươi luyện kỵ sĩ đi, như thế nào?” Vị Ương nhiệt tình nói. “Nghe qua không sai…” Ôn Bá cười rộ lên. Tử La Lan nhàm chán nhìn hai người kia vui vẻ nói chuyện, quay đầu thấy Kỵ Sĩ Chi Huyết, y đứng ở nơi đó trầm mặc, Tử La Lan bỗng nhiên cảm thấy, thời điểm người này an tĩnh cư nhiên lại…lạnh như băng như thế. “Ngươi cảm thấy sao? Tiểu Huyết?” Ám Dạ Vị Ương bỗng nhiên hỏi ý nghĩ của Kỵ Sĩ Chi Huyết. Tựa như ảo thuật, Tử La Lan nhìn thấy Kỵ Sĩ Chi Huyết kia phó biểu tình lạnh như băng lập tức trở lại vô tâm vô phế tươi cười, nghe được thanh âm thiếu niên động lòng người của y: “Ta cảm thấy không sai.” “Ngươi cũng cho rằng như vậy sao, ta thật cao hứng.” Vị Ương vui vẻ nói. Nói thật, Tử La Lan cảm thấy Kỵ Sĩ Chi Huyết một chút cũng không đơn giản. Thời điểm người chơi cấp 10 có thể ở dưới giám hộ của GM, theo pháp trận triệu hồi sủng vật cả đời, sủng vật có tốt có xấu, toàn bộ xem vận khí. Tại lần trước duy trì về sau, cực phẩm sủng vật tỉ lệ rớt xuống thật lớn, mấy năm gần đây đều không có người triệu hồi ra sủng vật Phượng Hoàng. Có lẽ vận khí của y quá tốt? Tử La Lan do dự nghĩ, sau đó lại nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết, sáng sủa đơn thuần tựa như một đứa nhỏ, trên mặt không có một tia vẻ lo lắng. Là ta suy nghĩ quá nhiều? Hắn không khỏi nghĩ như vậy. An Nặc mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ kia, ánh mặt trời theo kẽ lá chiếu xuống, gió nhẹ mang đến mùi cây cỏ thơm ngát, Tử La Lan bỗng nhiên cảm thấy thật lâu mình không cảm thụ được loại an bình như vậy.