Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng
Chương 22
Ở thời đại ngày nay,có nhiều người quan tâm đến bệnh tật, cũng có người gọi là hội chứng nghiện game, những người đó không phân biệt được giữa trò chơi và hiện thực, khăng khăng cho rằng trò chơi mới là thật, là một chướng ngại tâm lý. Có người bị nghiêm trọng đến nỗi phải đưa vào bệnh viện tâm thần.
Những người đó dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì, dùng trò chơi để kiếm tiền cho sinh hoạt,bọn họ sinh hoạt yêu thương nhau trong trò chơi,dường như đem cả cuộc sống vào đó, mặc cho thế giới bên ngoài trò chơi có thay đổi thế nào đi chăng nữa.
Trong trò chơi bọn họ lĩnh hội buồn vui của đời người.
Tử La Lan vốn kinh ngạc với lối suy nghĩ lạ lùng của những người này, thế nhưng hiện tại hắn nghĩ,cũng không khó để mà lý giải cách nghĩ của bọn họ.
Tử La Lan ngẩng đầu nhìn Tạp Thác Nhĩ, Tạp Thác Nhĩ đang nhìn An Nặc ở phía trước,có lẽ có ích hơn xem Tử La Lan, sau đó lộ ra ánh mắt dò xét.
Tử La Lan giơ tay lên mới phát hiện, chính là đôi tay ngắn ngủn màu phấn hồng, bên trên còn có chút móng vuốt sắc sảo.
Thế nhưng cho dù điều kiện có kém 1 chút, Tử La Lan vẫn cố hoàn thành động tác một cách khó khăn.
Động tác này của bọn họ tại tổ hợp khai phá làm việc nghiên cứu nhiệm vụ vào lúc bình thường hay dùng, động tác tay này ý tứ là: “Sau khi tan ca chúng ta nói chuyện.”
Có lẽ do tình trạng cơ thể Tử La Lan có hạn, hoặc là Tạp Thác Nhĩ phản ứng có phần chậm chạp , chờ Tử La Lan làm đến lần thứ năm, Tạp Thác Nhĩ mới gật đầu.
Cảm tạ trời đất, xem như Tạp Thác Nhĩ không quá ngốc, Tử La Lan tự nói với chính mình.
Hắn nhìn nam nhân trước mắt, nam nhân tài năng xuất chúng với mái tóc vàng, trong vòng 3 tháng em gái sẽ dần biến mất— đây cũng không có gì bất hảo, bọn họ vốn không là người thế giới này( ý nói là người chứ ko phải nhân vật trong trò chơi).
Mà trò chơi lại thường sẽ làm cho con người nảy sinh những cảm giác không thật, khiến cho một người sai lầm nghĩ rằng bọn họ ở cùng 1 chỗ.
Thông đạo của chân thực chi kính cũng không dài, ở cuối thông đạo chính là thang gác lên tầng thứ 3.
Tử La Lan thở dài một hơi,sau đó từ trong lòng Tạp Thác Nhĩ vùng vẫy đi ra, vỗ cái cánh nho nhỏ bay đến trên vai An Nặc.
Nó dùng đầu cọ cọ cái cổ của An Nặc, người sau khó hiểu nhìn nó: “Làm sao vậy?”
“Để tên ngốc đó trên vai ngươi đi,” Tạp Thác Nhĩ nói, ” nó dường như không thích ta.”
An Nặc chìa tay sờ sờ Tử La Lan, người sau hướng đến ngón tay tiếp tục cọ cọ.
An Nặc nhướng nhướng mày: “Thích làm nũng à?”
Tử La Lan lập tức đem ý thức thu hồi trở lại, hắn không muốn làm nũng, chỉ là có chút … nhỏ nhỏ thương cảm thế thôi.
Tại trước mặt bọn họ là một cái thang bằng gỗ hướng về phía trước.
Nó thoạt nhìn như được làm từ 1 khỏa thụ(gốc cây),cầu thang cùng tay vịn dễ nhận thấy nó chưa được gia công hoàn chỉnh, thế nhưng bởi vì thời đại đã lâu, mà hiện ra một chút kì bí dịu dàng cùng tự nhiên, nó lượn vòng lên, nối liền lầu 2 cùng lầu 3, thoạt nhìn thì đương nhiên, nó vốn dĩ là có ở đó từ lúc ban sơ.
“An Đức Liệt lĩnh chủ ở ngay phía trước, ” Tạp Thác Nhĩ khe khẽ nói, “phía trước có tổng cộng 13 gian phòng , An Đức Liệt lĩnh chủ có 11 huynh đệ, bọn họ lớn lên giống nhau, có đôi khi ngay cả chính bọn họ cũng không phân biệt rõ ràng, cho nên ở trong góc xác định rõ mục tiêu cũng là điểm quyết định cho thành tích.”
“Yếu tố quan trọng nhiều lắm sao.” An Nặc nói, sau đó từ trong túi đồ lấy ra điếu thuốc, bởi vì nơi này là khu an toàn, bọn người hầu không nhìn thấy bọn họ được, mà nguy hiểm tại lầu 3 còn chưa có xuất hiện.
Ngón tay trắng noãn cầm điều thuốc, sau đó lấy diêm ra đốt lên.
“Sủng vật của ngươi vẫn còn là nhi đồng,” Tạp Thác Nhĩ nhịn không được nói.
“Hút thuốc cũng không phải quá có hại.” An Nặc không quan trọng nói, điếu thuốc trên tay hắn đã bị điểm, làn khói ưu nhã bay lên.
Tử La Lan nghĩ, e rằng hình dạng ấy trong hiện thực của An Nặc , có thể ngồi xem sách trên ghế sô pha, sau đó đốt 1 điếu thuốc, tuyệt không chú ý bên ngoài cửa sổ có bao nhiêu tiếng động lớn xôn xao.
Tạp Thác Nhĩ không tiếp tục giải thích, tựa như An Nặc nói, dù có hút thuốc trong trò chơi cũng không có hại cho sức khỏe.
Ngược với loại trò chơi này là người bất ngờ chết vì ma túy, còn không có nghe nói qua thuốc và rượu trong trò chơi làm hại đến thân thể.
An Nặc an tĩnh đứng ở cầu thang hút thuốc , mãi đến khi hết 1 điếu, hắn mới đem đầu mẩu thuốc giẫm tắt, sau đó quay đầu đối Tạp Thác Nhĩ nói: ” Ngươi ở chỗ này, ta đi là được.”
“Ta còn chưa có nói điểm chuẩn cho nhiệm vụ phía sau…” Tạp Thác Nhĩ nói, đồng thời nhìn về phía La Lan trên vai An Nặc. ( điểm chuẩn ở đây là những điểm cần lưu ý đó nha :”> , chứ không phải điểm số đâu )
La Lan cũng lo lắng nhìn hắn, dù sao cũng không xác định được Tạp Thác Nhĩ có muốn đem chuyện của hắn nói ra hay không, cho tới bây giờ, hắn còn không có cùng Tạp Thác Nhĩ đạt thành thỏa thuận hoặc là hứa hẹn gì, Tạp Thác Nhĩ lúc này không đem chuyện hắn là sủng vật nói ra, dường như cũng không có gì quan trọng— đương nhiên đây là đúng với Tạp Thác Nhĩ, không phải mình.
Có lẽ để An Nặc tự mình đi chấp hành nhiệm vụ thì tốt, lúc đó chính mình thừa dịp An Nặc bỏ đi mà cùng Tạp Thác Nhĩ hảo hảo nói chuyện, tỷ như nói hắn rốt cuộc muốn An Nặc cho hắn thù lao gì, hoặc là chính mình cùng hắn đạt thành thỏa thuận tốt hơn.
An Nặc nhưng vào lúc này nói: ” Ta không cần điểm chuẩn của ngươi, ta cũng có thể thông qua.” Sau đó rất dứt khoác xoay người lên lầu.
Tử La Lan nói còn không nói ra, hắn ghé vào vai An Nặc đứng ở cầu thang giương mắt nhìn. Tạp Thác Nhĩ cũng nhìn hắn. Đôi mắt hồng sắc dưới ánh đèn vậy mà trở nên ôn nhu một cách kỳ lạ cùng cảnh tượng chung quanh tuyệt không xứng.
Hắn thấy Tạp Thác Nhĩ đưa ngón trỏ đặt trên miệng, sau đó cười thật dịu dàng.
Hắn không quá xác định đây là cái ý tứ gì, là bản thân Tạp Thác Nhĩ không nói hay là hắn bảo chứng ta cái gì, An Nặc đã lên trên lầu 3, trong tầm mắt Tử La Lan cũng không còn Tạp Thác Nhĩ.
Trên lầu 3 có 1 phòng khách nhỏ, nơi này có 7, 8 người đang uống rượu nói chuyện phiếm, không có người hầu ở bên cạnh.
An Nặc ẩn náu trong bóng mờ, may là chỗ này có nhiều đồ tráng lệ, không ít nơi ẩn náu, mà Tử La Lan vừa lúc ở giữa bóng mờ cũng sẽ không bị phát hiện.
Mấy người kia lớn lên giống nhau như đúc, chỉ là độ dài ngắn của tóc, bộ dạng biểu lộ tình cảm không quá giống nhau mà thôi, liếc mắt xem qua đúng là quả thật như nhau.
Đây quả thực đúng là phương pháp ăn bớt ăn xén, Tử La lan nghĩ, cứ theo 1 cái làm thành 12 người, sau đó An Kì Lạp phụ trách lời đối thoại, tiếp đó xác định nhiệm vụ chuyển chức, tốt lắm, thuộc hạ Tạp Lạc Tư chính là lại ăn bớt ăn xén một chút ( ý là lười làm , nên cứ mô phỏng cái trước mà làm ra ) , đương nhiên cũng bao gồm bản thân.
Bọn họ đang thảo luận chuyện của An Đức Liệt lĩnh chủ.
“An Đức Liệt rất đáng thương, tân nương cư nhiên bị người giết chết…”Trong đó một người khổ sở nói.
Một người khác uống ngụm rượu rồi nói: ” Không sai, ta thương xót đệ đệ a, hắn suy cho cùng đắc tội với ai, người nào lại đi sát hại tân nương của hắn a, tâm hắn đều tan nát.”
Tử La Lan cùng An Nặc nhìn nhau, không quá xác định An Đức Liệt trong lời nói bọn họ chính là người được ủy thác cần phải giết.
“Hung thủ kia thật đáng hận! chúng ta nhất định sẽ phải tìm ra hắn!” Trong đó một người đứng lên, ” Lôi Na vì bảo hộ An Đức Liệt mà bị thích khách giết chết, ta khẳng định, nhất địch là bọn đạo tặc lang thang hoặc thích khách, bằng không ai lại tàn nhẫn như thế này chứ!”
“Không sai, nhất định có người mời sát thủ tới giết An Đức Liệt, đó là lí do Lôi Na mới chắn trước mặt An Đức Liệt!” một người nói.
Một nam nhân tóc dài khác đứng lên: ” Không được, ta mau đi xem An Đức Liệt, hắn hiện tại ở đâu nhỉ?”
“Từ bên phải đến gian phòng thứ 7…” Một người trả lời, ” Thế nhưng ca ca thân yêu, để hắn làm một người ngốc chút đi, chuyện này khiến cho ruột gan hắn đứt đoạn.”
Câu nói kế tiếp Tử La Lan không có nghe thêm, bởi vì chủ nhân hắn đã hướng đến gian phòng kia đi tới.
“Chờ nhiệm vụ hoàn thành về sau, ngươi nhất định phải đi giảm cân.” An Nặc hạ giọng nói.
“Ta cũng không phải là béo…” Tử La Lan ở nơi nào đó tranh cãi,” Ta đánh cược, thể trọng của ta không có vượt quá 80 cân…” ( ha ha pé ấy nghĩ sao mà nói 1 con thỏ nặng không quá 80 kí ? chết cười ta mất thôi , đem số kí trong hiện thực mà nói thì … )
“Tám mươi cân ta đã đem ngươi quăng từ sớm…Ngươi sao lại không nói ngươi vượt quá 1 tấn?” An Nặc không hợp tác nói, sau đó đứng ở cửa gian phòng thứ 7.
Tử La Lan không tiếp tục nói, bởi vì An Nặc dùng kĩ năng, nhẹ nhàng mở cửa. Mặc dù Tử La Lan rất muốn phản bác An Nặc, thế nhưng thời điểm hiện tại là phi thường, hắn cũng không nghĩ là sẽ phát biểu để gây ra tiếng động khiến NPC vây xem.
An Nặc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, một chút tiếng động cũng không có, hắc sắc giả diện có một kỹ năng phụ trợ có thể khiến tiêu tan âm thanh trong một phạm vi nhất định… đương nhiên những …. này chỉ dựa vào hoàn cảnh của sự vật mà thôi
Trong phòng có một chút lộn xộn, không sai làm cho hành động của hắn thuận tiện, đối với ta, môi trường ngăn nắp tuyệt đối bất lợi cho hành động ám sát.
Gian phòng rất lớn, đúng là phòng ở của quý tộc.
Màn che lộng lẫy , thẳng buông xuống trên nền thảm. Cho dù bước mạnh thế nào trên tấm thảm dày cộm đó cũng không phát ra một chút âm thanh nào. Trên bàn có cái đế cắm nến bằng bạc, mặt trên nến đã được thắp —- Úc, trong phim thường sẽ xuất hiện hung khí, Tử La Lan không khỏi nghĩ.
Tại cửa sổ bên cạnh hé ra cái giường lớn tráng lệ, thoạt nhìn có một chút cổ xưa đẹp đẽ và rực rỡ, đặc biệt xa xỉ.
Một người nam nhân ngồi ở mép giường, đưa lưng về phía bọn họ, thân thể hắn tựa nhu ánh sáng mặt trời dưới bóng râm, khước từ bị xuyên thấu—- đương nhiên, thoạt nhìn hình dáng thế này cũng không thích hợp, dù sao hiện tại một chút ánh nắng cũng không có, ngay cả ánh trăng cũng không có chút xíu nào luôn.
Trên giường vẫn còn 1 người, một người thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dài kim sắc ( màu vàng) của nàng giống như gợn sóng nhấp nhô, nhan sắc thùy mị dịu dàng tựa như ánh trăng buổi đêm, theo trên giường buông xuống.
An Nặc cùng Tử La Lan nhìn không thấy nàng ở góc độ này, nghĩ đến nhất định là phi thường xinh đẹp, đại khái chính là tân nương Lôi Na mà bọn hắn đã nhắc tới.
Kia là tranh đoạt tân nương — Tử La Lan nghĩ, thế nhưng sự tình lại cho thấy rằng có chút mơ hồ không thích hợp.
Căn cứ vào lời nói của thanh niên kia, Lôi Na cùng thanh niên kia vốn là một đôi, thế nhưng bởi vì An Đức Liệt lĩnh chủ có tiền có thế chặn ngang một cước, để cho 2 người chia cách nhau.
Thế nhưng dựa vào hiện tại bọn họ nghe được, rất rõ ràng, tại không lâu còn có 1 sự kiện ám sát, hiển nhiên không có thành công, sự kiện này làm cô gái trẻ Lôi Na vì cứu lĩnh chủ An Đức Liệt mà chính mình hi sinh — tuy rằng không biết phiên bản này có đúng hay không, thế nhưng bất luận là gì cũng thật thật giả giả, không có xác định được chuyện tình lúc đó, e rằng thanh niên kia cũng có thể là đang nói dối ( thanh niên kia = người thuê ám sát )
Tử La Lan nhìn An Nặc, biểu tình An Nặc không chút thay đổi, nhìn qua vẫn như cũ một bộ dạng lạnh lùng.
Hiện tại người kia quay về bọn họ, một chút phòng bị cũng không có, dường như trước hắn (An Đức Liệt) , người kia (Lôi Na) mới là hết thảy vũ trụ.
Điểm chuẩn là tiêu diệt mục tiêu thần tốc, thế nhưng An Nặc đứng đó không hề động, Tử La Lan dùng thân thể hắn đụng một chút, muốn nhắc nhở hắn nên động thủ.
Thế nhưng — có lẽ Tử La lan thật sự nên giảm béo, nó hướng cổ của An Nặc đụng vào, bởi vì An Nặc bây giờ còn mặc học viện quân phục, thời điểm Tử La Lan đụng vào thì bị vướng 1 chút.
Vì thế , hắn không tự nguyện từ bóng mờ rớt ra, và với cái hình dạng hắn còn đang lăn lăn trên thảm như 1 trái banh — thậm chí phát ra 1 tiếng rên rỉ.
Cho dù người ta không muốn chú ý cũng phải chú ý.
Lĩnh chủ kia tại trên giường nghiêng thân người, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Hé ra khuôn mặt tuổi còn trẻ, thậm chí có 1 chút trẻ con, con mắt lam sắc kinh ngạc nhìn Tử La Lan trên mặt đất.
“… Ngươi là cái gì… có đúng là yêu quái không ?” hắn kinh ngạc hỏi, mang theo một chút giọng người Anh.
“Cái kia…Ta…” Tử La lan từ trên mặt đất đứng lên, xem cũng không thấy An Nặc trong bóng mờ, bởi vì hắn hiện tại bất luận hành động gì cũng có thể tiết lộ nơi ẩn nấp của An Nặc.
“Buổi tối hảo…”Tử La Lan mang theo một dáng tươi cười cứng ngắt nói, ” Việc ấy… ân, phát sinh chuyện như vậy ta cũng cảm thấy rất tiếc.”
“Cảm tạ ngươi quan tâm… Chẳng qua là ngươi rốt cuộc là…” Giọng nói lĩnh chủ đặc biệt ưu nhã mang theo khẩu khí lễ độ hỏi thân phận Tử La lan.
Tử La Lan ho khan 2 tiếng, sau đó vỗ cánh bay đến cùng độ cao lĩnh chủ, không biết nên nói cái gì.
“…Lôi Na, ngươi là Lôi Na phải không?” lĩnh chủ bỗng nhiên hỏi, đưa tay ôm cổ Tử La Lan, “ngươi là Lôi Na đúng hay không? Đôi mắt của ngươi cùng nàng giống nhau! Ngươi tới xem ta đúng hay không!”
“…¥%@76 (đều không phải)” Tử La Lan bị An Đức Liệt ôm vào trong ngực cơ hồ xém tắt thở, ngay cả cơ hội phủ nhận cũng không có.
Chính là đang trong ngực giãy dụa, lỗ tai bỗng nhiên bị người kéo lại, sau đó Tử la lan rơi vào trong lòng người nam nhân khác — tuy rằng đây là phương thức cực kì thô bạo.
“Đau quá…” Tử La Lan cọ trong lòng An Nặc nhịn không được oán giận.
An Nặc đã đứng trong phạm vi An Đức Liệt lĩnh chủ có thế thấy, thanh niên kia kinh ngạc nhìn người nam nhân tóc vàng y phục hắc sắc trước mặt, không rõ vì sao đột nhiên xuất hiện một người nam nhân trong phòng mình.
“Buổi tối hảo,” An Nặc hướng hắn lễ độ nói, ” Rất xin lỗi, sủng vật của ta làm phiền thời gian của ngài.”
“Không có vấn đề gì…” An Đức Liệt lúng ta túng túng nói, có chút không hiểu tình huống hiện tại, con mắt vẫn còn nhìn Tử La Lan, “Lôi Na…nó không phải Lôi Na sao ?”
“Nó chẳng qua là một con thỏ.” An Nặc bình tĩnh nói.
“Thiên sứ thỏ!” Tử La Lan tại trong lòng hắn nảy sinh kháng nghị.
“Nghe nói vị hôn thê của ngươi là tự sát.” An Nặc nói.
“A, lúc này không quan hệ, ta chỉ nói ngoài ý muốn, ta không muốn mang sợ hãi đến cho người dân trên lãnh địa…” An Đức Liệt nói,” Lời đồn đãi là tự sát sao ?”
“Nàng là bị giết? ” An Nặc hỏi.
An Đức Liệt lộ ra nét bi thương:”…Vì cứu ta, lòng tuyệt không mong muốn như thế, có 1 thích khách — có lẽ mang mặt nạ hắc sắc, hắn tới giết ta, thế nhưng Lôi Na thình lình chạy đến chắn trước mặt ta, ánh sáng chi thần ở trên, chúng ta dự định tháng sau kết hôn.”
“Thế nhưng…tân nương của ngươi không phải là có một tình nhân bên ngoài hay sao?” Tử La lan tại trong lòng An Nặc nhỏ giọng hỏi.
“Tình nhân? Không, Lôi Na và hắn chẳng qua chỉ là bạn từ nhỏ đến lớn mà thôi. Hắn đích xác muốn thú Lôi Na, thế nhưng Lôi Na càng nguyện ở cùng 1 chỗ với ta… Chúng ta 2 bên yêu nhau.” An Đức Lôi kinh ngạc nói, ” Các người nghe chuyện này từ đâu… Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Chúng ta đích thị là được Ước Hàn ( tên người ủy thác ) nhờ tới.” An Nặc nhẹ nhàng nói, chậm rãi cầm Chi Nhận bên hông rút ra.
Lưỡi dao xẹt qua vỏ, không phát sinh 1 chút thanh âm, mặc dù trong phòng có một đống đèn cầy phát sáng, thế nhưng lưỡi dao không phản ra bất luận cái gì quang mang, vẫn tản ra khí tức hắc ám lạnh lẽo.
“Chờ , chờ một chút!” An Đức Liệt lui về phía sau từng bước một, “Thế nào lại là Ước Hàn! Các ngươi đều nghĩ sai rồi, hắn là bằng hữu Lôi Na a, tại mấy ngày hôm trước hắn thật đúng là chúc phúc cho chúng ta a…”
An Nặc đứng ở nơi đó nhưng không có động tác tiếp theo, Tử La Lan cũng do dự đứng lên, e rằng trong chuyện này Ước Hàn mới là người không đúng, An Đức Liệt lĩnh chủ kia mới là người vô tội, e rằng chúng ta bị chuyện xưa lừa gạt, đều không phải hôn nhân không tự nguyện cùng giai cấp, hay cũng không phải ….
Lúc này thân thể An Đức Liệt lung lay ngã xuống bàn.
AN Nặc cùng Tử La Lan kinh ngạc phát hiện, Tạp Thác Nhĩ đứng ở phía sau An Đức Liệt , mà An Đức Liệt thì bị dao của Tạp Thác Nhĩ cắm vào.
“Chuyện gì xảy ra…” Tử La Lan vô cùng kinh ngạc nhìn Tạp Thác Nhĩ.
“Tình hình chung không cho phép cùng với mục tiêu nói chuyện, đương nhiên, lấy tư cách là tay lính mới có trình độ nhất định phóng khoáng, thế nhưng chung quy không được phép vượt quá 15p.” Tạp Thác Nhĩ đi tới, sau đó cầm lấy kỹ sĩ kiếm ở sau lưng An Đức Liệt , cắm vào bao gươm, “ngươi phải cảm ơn ta An Nặc, như thế này điểm số sẽ không bị trừ.”
“Đừng hi vọng ta sẽ cảm ơn ngươi,” An Nặc lạnh lùng nói, sau đó lẳng lặng đem Chi Nhận tra vào vỏ, nhìn Tạp Thác Nhĩ một cái, xoay người ly khai.
Đương nhiên, dùng kỹ năng tiến vào bóng mờ , lặng yên không một tiếng động ly khai cũng là một cái điều kiện.
Ban đầu Tử La Lan còn lo lắng có hay không lại một lần nữa đi qua chân thực chi kính, thế nhưng An Nặc trực tiếp từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài.
Bên ngoài một chút tinh quang cũng không có, mềm dẻo nhảy xuống cỏ,có giọt sương đêm , gió thổi qua mang lại cảm giác mát mẻ.
An Nặc cũng không quay đầu lại , ly khai khỏi tòa thành, ánh sáng từ ngọn nến trong thành vẫn còn tỏa ra, không có một ai biết được An Đức Liệt đã chết rồi. Người thanh niên Ước Hàn kia, đã từng là bằng hữu của Lôi Na và An Đức Liệt, 2 lần mướn sát thủ giết bọn họ, không ai hoài nghi, sự việc bị vùi lấp, không lộ bất luận cái gì.
Tử La Lan nhìn tòa thành dần biến mất trong tầm mắt, sau đó tiếp tục ghé vào vai An Nặc.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
119 chương
95 chương
3 chương
22 chương
51 chương