Võng du chi diễn kỹ nhất lưu

Chương 89 : Giận dỗi (thượng)

CHƯƠNG 90: GIẬN DỖI (THƯỢNG) MV quay tại phòng thể dục của trường đại học, chủ yếu là bổ sung mấy cảnh Kiều Dĩ Hàng chơi bóng rổ. Lúc bọn họ đến, tổ quay chụp đã bố trí tốt sân. Diễn viên phụ hóa trang xong, đang chờ, còn có hai người chơi bóng để tìm cảm giác. Kiều Dĩ Hàng đang định tới phòng hóa trang thì bị Trương Tri kéo lại: “Đây là gì?“ Theo tay hắn chỉ là ghế ngồi chật kín người xem, đội cổ động cùng biểu ngữ. “Người xem a.“ Kiều Dĩ Hàng giải thích, “Mượn sân bóng rổ của trường đại học nên có nhiều sinh viên với cả giảng viên đến xem.“ “Không phải. Mấy câu trên biểu ngữ ấy.“ Nghe Trương Tri nhắc, Kiều Dĩ Hàng mới phát hiện phía bên trái có mấy người giơ biển — Giai hàng giai hàng, ngọt ngào như mật. Chúc Trương tỷ tỷ và Trương tỷ phu trăm năm hòa hợp. Vĩnh viễn ủng hộ Dù cách khá xa nhưng Kiều Dĩ Hàng rất nhanh hiểu ra là chỉ hắn cùng Trương Giai Giai. Chẳng thể trách fan của Trương Giai Giai kích động. Sau khi Nhan Túc Ngang đi Mỹ, hơn nữa lại còn có “chuyện xấu“ với Tằng Bạch, vị trí sánh đôi với nàng khuyết mất. Mấy năm gần đây, tiêu chuẩn chọn phim của nàng cũng ngày càng cao, số phim đóng cũng ít, như thể sắp quy ẩn đến nơi – dù lần nào ra trận cũng chất lượng nhưng không ít fan vẫn lo lắng, hy vọng nàng có thể nhanh chóng tìm được nửa kia. “Xông lên nào! Đội thần tiên mạo hiểm!“ lần này có thể nói mang đến cho bọn họ ánh sáng hy vọng. Tuy địa vị của Kiều Dĩ Hàng trong làng giải trí chưa thể sánh bằng Trương Giai Giai nhưng vẫn là người có tiềm lực, hơn nữa, bỏ qua tuổi tác mà nói thì ngoại hình hai người thập phần hợp nhau nên bọn họ vui sướng đến vậy cũng không lạ. “Ách.“ Kiều Dĩ Hàng chẳng hiểu sao có chút chột dạ, “Giai hàng, chắc là hy vọng tôi… đi đường bình an.“ “Đi đường bình an?“ Trương Tri lộ vẻ mặt kỳ quái. “Cậu cũng biết làm trong làng giải trí khó khăn mà.“ “Vậy còn Trương tỷ tỷ… Tại sao lại là tỷ tỷ?“ Trương Tri cau mày. Rõ ràng nhân yêu trong game là Kiều Dĩ Hàng mà. Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Trương Giai Giai hơn hắn tám tuổi, không gọi tỷ tỷ chả nhẽ phải gọi là dì? Trương Tri bổ sung thêm câu nữa: “Tôi nhìn đâu có giống nữ?“ “A?“ Kiều Dĩ Hàng rất nhanh hiểu ra, vội vã cười ha ha, “Tôi cũng không biết. Tôi mới cùng cậu tới đây thôi mà.“ Xem ra tin tức của Trương Tri vẫn chỉ dừng tại ngày sau hôn lễ. Hắn thở phào nhẹ nhõm, “Tôi đi thay quần áo.“ “Tốt.“ Trương Tri đi về phía sân bóng. “Cậu định làm gì?“ Kiều Dĩ Hàng gọi hắn. Trương Tri không quay đầu đáp: “Chơi bóng.“ Kiều Dĩ Hàng thấy những người khác đều đang chờ mình nên đành xoay người đi về phía phòng hóa trang. Chờ hắn thay xong trang phục đi ra, mọi thứ đã chuẩn bị tốt lắm. Đạo diễn đi tới, thảo luận với hắn về động tác và vẻ mặt trong cảnh quay sắp tới. Nhưng, những lời này vào tai trái rồi lại ra tai phải. Hắn sợ hãi phát hiện Trương Tri đang ngồi giữa mấy cái băng rôn lúc nãy. Bắt gặp ánh mắt của Trương Tri, tim hắn như thắt lại. Khoảng cách xa như vậy khó có thể nhìn rõ nhưng Kiều Dĩ Hàng lại cảm giác được có ngọn lửa nào đó đang thiêu đốt bản thân. “Đại Kiều?“ Đạo diễn nói xong, gặp Kiều Dĩ Hàng không phản ứng, có chút bực mình nhắc nhở. “Ta biết. Ta sẽ cố gắng ném bóng vào rổ!“ Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng hồi đáp. Lăn lộn nhiều năm như vậy, chút tài vặt ấy nhất định phải có. Đạo diễn hài lòng gật đầu: “Nhớ kỹ, tư thế phải chuẩn, ánh mắt phải kiên định.“ “Được.“ Kiều Dĩ Hàng miệng đáp ứng, thuận tay đón bóng từ truyền tới. Hắn cúi đầu, dùng tay phải đập bóng, trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý tưởng kỳ quặc – nếu như cứ quay hỏng hoài thì không cần sớm đối mặt Trương Tri rồi. Ý nghĩ nhanh như điện. Hắn lùi ra ngoài vòng 3 điểm, vô thức bật lên. Hồi đại học do cao nên cũng bị bạn cùng phòng lôi kéo vào đội bóng rổ, dù chỉ là dự bị nhưng ít nhất cũng có học qua nên khi đầu hắn trống rỗng, từng động tác lại được thực hiện hoàn mỹ. Bóng chạm nhẹ khung rổ rồi lọt qua. Toàn sân ồn ào. Người trong đội lao đến, vây lấy hắn chúc mừng. So với lần phải quay đến năm sáu mươi lần mới vào rổ thì tiếng vỗ tay cùng vẻ mặt lần này tự nhiên hơn nhiều. Một bóng trúng đích, dù chẳng phải chuyện khó nhưng so với lần trước đã đủ để bọn họ hưng phấn rồi. — Không nghĩ hôm nay lại có thể nghỉ sớm. Bỏi vì trường quay quá ồn ào nên câu “Cắt!“ của đạo diễn cũng bị chìm giữa tiếng hoan hô. Người duy nhất không ăn nhập với không khí trường quay là Kiều Dĩ Hàng đang bị đẩy qua đẩy lại. Nếu hắn xem lại đoạn phim vừa rồi sẽ thấy, khoảnh khắc bóng trúng rổ, vẻ mặt hắn không phải hưng phấn mà là mờ mịt. Nếu dùng hình tượng để mô tả thì chính là囧. Vẻ mặt như thể đang nói “Sao lại vào được? Làm sao mà trúng rổ rồi? Làm thế quái nào mà lại ném trúng rổ được chứ?!“ “Đại Kiều!“ Đạo diễn ra sức vỗ bàn. Kiều Dĩ Hàng lúc này mời giãy dụa thoát khỏi đám đội hữu. “Biểu cảm chưa đạt, cần quay lại.“ Đạo diễn cho hắn xem đoạn quay lại, “Mới là lần đầu, cần kiểm soát tốt biểu cảm cùng tư thế.“ “Vâng.“ Kiều Dĩ Hàng nặng nề gật đầu. Đạo diễn vừa cười vừa vỗ vai hắn: “Có phải hôm nay có Trương phó tổng đến xem nên ngươi mới đặc biệt cố gắng không a?“ “…“ Đây rõ ràng là hiểu lầm. Ý đồ của hắn hoàn toàn ngược lại mà. “Nhưng đừng để áp lực tâm lý lớn quá.“ Đạo diễn thấy hắn căng thẳng liền khuyên nhủ, “Làm tốt chuyện của mình là được rồi.“ Làm tốt chuyện của mình là được… Kiều Dĩ Hàng trở lại sân rồi mấy lời này vẫn vang bên tai. Những chữ này tựa như chìa khóa, mở ra cánh cửa hay cái rương nào đó mà hắn không tìm thấy. “Mấy cô nữ sinh bên kia.“ Đạo diễn hét to, “Cất mấy cái bảng đi.“ Kiều Dĩ Hàng dừng bước, nhìn về bên trái khán đài. Mấy nữ sinh nọ ngượng ngùng thu hồi biển cổ vũ. Trương Tri đã chuyển từ hàng giữa lên hàng đầu. Khoảng cách hai người rút ngắn không ít, chí ít Kiều Dĩ Hàng có thể thấy Trương Tri dùng toàn bộ khuôn mặt biểu lộ mất hứng. … Làm tốt chuyện của mình là được rồi! Câu nói nọ của đạo diễn lại vang lên. Hắn với Trương Giai Giai có scandal thì liên quan gì đến Trương Tri? Sao hắn lại phải chột dạ? Vô luận với hắn hay với Trương Tri thì đều là chuyện tốt mà. Scandal nam nữ ít ra đường hoàng hơn nam nam nhiều lắm. Khóa mở ra, giấu sau cánh cửa bí mật nọ là tâm tư bí mật mà ngay cả bản thân cũng chưa từng phát giác. Hắn có chút choáng váng. Nhớ không lầm thì lần chột dạ do tin đồn trước là hồi đại học, lúc mình đang có bạn gái mà lại tỏ ra thân thiết quá đáng với một nữ sinh học cùng ban. Lúc ấy đối mặt bạn gái, hắn đích xác có cảm giác chột dạ. Rõ ràng bản thân không có lỗi nhưng lại sợ đối phương hiểu lầm. Tuy nói đến đại học mới có hai mối tình vắt vai, hơn nữa đều chia tay vì tính cách không hợp nhưng cảm giác đáng trải nghiệm hắn đều đã trải nghiệm qua — chỉ là đến nhanh, đi cũng nhanh mà thôi. Nhưng nếu đối tượng là Trương Tri… Hắn nghĩ đến Cao Cần, Phong Á Luân, Nhan Túc Ngang, Tằng Bạch. … Dù cùng công ty nhưng đầu cần phải vật tụ theo loài đến mức này đi? Cho nên, chắc chỉ là ảo giác thôi. Ai bảo ba năm nay hắn không có bạn gái, nhất thời thiếu thốn, đem tình cảm đặt lên người thân thiết cạnh mình, rất tự nhiên thôi. Khuôn mặt Tiểu Chu đột nhiên hiện lên. Về Tiểu Chu… Ngoại hình Trương Tri khá hơn người sớm chiều ở chung này nên chắc đây là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn sinh ra ảo giác. Hắn bám lấy lý do này như bắt lấy cọng rơm cứu mạng. Vì phát hiện mới này quá kinh khủng, Kiều Dĩ Hàng tâm loạn như ma, nghĩ đông nghĩ tây, ngay cả tiếng đạo diễn gọi cũng không để ý. “Đại Kiều!“ Đạo diễn dùng hết sức rống to. Kiều Dĩ Hàng chậm rãi quay đầu lại. Đạo diễn định nói mấy câu lại thấy hắn chậm rãi quay đi. “Bắt đầu đi.“ “A, tốt.“ Nói xong mới nhớ ra, những lời này hắn là đạo diễn hắn nói mới phải chứ. Cảnh còn lại rất đơn giản, đối với Kiều Dĩ Hàng mà nói, chỉ cần chú ý một chút thực hiện hoàn hảo. Quả nhiên, quay thêm hai lần, đạo diễn hài lòng công nhận. Kiều Dĩ Hàng đổi lại quần áo đi ra đã thấy Trương Tri bình tĩnh đứng ngoài cửa. Quanh đó, những người khác đều lặng lẽ bỏ trốn, không nghĩ đi vào phạm vi công kích của hắn. “Ngươi có việc thì cứ đi, ta có thể tự về được.“ Những lời này Kiều Dĩ Hàng đã phải luyện đi luyện lại trước gương mấy lần. “Đi thôi.“ Trương Tri dẫn đầu đi ra ngoài. Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ theo sát hắn. Lúc này mà kiên trì đòi đổi xe thì rất có vẻ chột dạ. Hai người một trước một sau lên xe, không khí rất trầm mặc. Kiều Dĩ Hàng giả bộ xem khung cảnh ngoài cửa sổ, chỉ chừa gáy cho Trương Tri. Giằng co hồi lâu, cuối cùng Trương Tri đánh phá trước: “Ngươi gây scandal với Trương Giai Giai?“ “A?“ Kiều Dĩ Hàng không nghĩ hắn trực tiếp như vậy, lòng vừa mừng trộm vừa lo, chần chờ chút rồi đáp: “Hình như có nghe Tiểu Chu nhắc tới.“ “Ngươi thích kiểu giống thế?“ Trương Tri càng hỏi càng sắc bén. Kiều Dĩ Hàng vô thức muốn phủ nhận nhưng sau khi phát giác ra tâm tình của bản thân, hắn trở nên mẫn cảm cực độ với quan hệ giữa hai người nên rất nhanh ý thức được câu hỏi của Trương Tri rất giống … ghen? Vốn chính mình có ảo giác đã không xong, giờ hắn phát hiện còn chuyện khác tệ hơn. Nếu Trương Tri cũng có ảo giác như hắn thì sao? Lúc trước Trương Tri nói Tiểu Thuyền là Tiểu Thuyền, Kiều Dĩ Hàng là Kiều Dĩ Hàng. Giờ so ra bọn họ giống như bạn bè, lại có gì đó hơn cả bạn bè… thật giống như Tiểu Thuyền cùng hắn trong lòng Trương Tri đã hợp thể. Lời phủ nhận đến môi rồi lại nuốt trở vào. Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới trịnh trọng đáp: “Đúng thế. Ở chung rồi mới phát hiện nàng đúng là tình nhân trong mộng của mọi đàn ông.“ Xe đột nhiên tăng tốc, như đạn bay từ đầu đường đến cuối đường. Trong lúc này, Kiều Dĩ Hàng chỉ làm một việc – cài dây an toàn. Ngã tư đường ngay trước mắt, xe đột nhiên chậm lại, rồi khoan thai dừng. “Ách.“ Kiều Dĩ Hàng nghi hoặc nhưng nghiêng đầu nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh, đành để nghi vấn chết trong lòng. “Đèn đỏ.“ Trương Tri ngắn gọn giải đáp. “A. Đúng là phát sáng thật.“ “…“ Đăng bởi: admin