Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 89 : Giận dỗi (trung)

Cuối cùng ngã tư trước cửa nhà cũng hiện ra trước mắt. Kiều Dĩ Hàng thở phào nhẹ nhõm, tháo dây an toàn, ngẫm xem lúc xuống xe nên nói gì. Cả đường im lặng, giờ mình là người phải lên tiếng, có chút xấu hổ. “Ách.“ Chỉ trong chốc lát là đến nhà hắn nhưng xe vẫn không có dấu hiệu chậm lại. Hắn mất kiên nhẫn nói: “Nhà của tôi…“ Trương Tri nhíu mày, ra sức nhấn chân ga. Kiều Dĩ Hàng đành trơ mắt nhìn tòa chung cư xẹt qua rồi lẫn với vô vàn tòa nhà khác. Không khí trong xe càng thêm cứng ngắc. Hồi lâu rồi lại hồi lâu. “Cậu định đi đâu?“ Mắt thấy đường về nhà càng ngày càng xa, Kiều Dĩ Hàng dần ngộ ra hiện thực tàn khốc, ngược lại trở nên bình tĩnh. “Hóng gió.“ Trương Tri tích tự như kim. Kiều Dĩ Hàng một lần nữa cài dây an toàn, ngả ghế xuống, chọn một tư thế thoải mái: “Lái xe cẩn thận. Đến lúc ăn cơm thì gọi.“ Trương Tri: “…“ Kiều Dĩ Hàng nằm thoải mái rồi đột nhiên phát hiện cảnh tượng này rất quen. Chỉ là đêm biến thành ngày, người lái cùng người ngủ đổi chỗ cho nhau mà thôi. Nhưng lần nọ không khí coi như còn tốt, mà lần này.. coi như nửa bắt cóc đi? Quả nhiên xe xuất hiện ở bãi đỗ ngầm luôn đi cùng với uy hiếp và ép buộc. Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt nghĩ miên man. Hắn vốn không buồn ngủ, nằm xuống cũng chỉ để né tránh cái không khi tĩnh lặng đánh sợ này thôi. Tài xế không nói tiếng nào vì tập trung tinh thần hết vào việc lái xe, hợp lý. Mà hành khách thì xấu hổ, nhìn cửa sổ mười mấy phút có thể coi như ngắm cảnh nhưng hai tiếng thì đảm bảo là trúng gió. Cũng sắp qua nửa tiếng rồi, rút cuộc là hắn muốn đi đâu chứ? Kiều Dĩ Hàng len lén mở mắt, liếc cửa sổ. Từ góc của hắn chỉ có thể thấy trời xanh mây trắng, nóc mấy toà nhà cao tầng thưa thớt đi, hiển nhiên đã ra khỏi trung tâm thành phố. …. Đừng bảo là bắt cóc thật chứ? Hắn nhớ rất nhiều phim xã hội đen Hồng Kông luôn có cảnh bắt nạn nhân đem trói trong nhà hoang ở nông thôn, rồi mỗi ngày đều mua cơm hộp cho bọn họ ăn, mà hộp cơm luôn có đùi gà — hại hắn lúc bé còn tưởng cơm hộp ở Hồng Kông lấy đùi gà làm món chính. Hắn liếc sang Trương Tri. Vì hắn nằm ngả ra sau nên chỉ có thể thấy đường nét bao phủ dưới ánh mặt trời. Dù chỉ là đường viền nhưng cũng hết sức đẹp. Dù đều là nam nhân, Kiều Dĩ Hàng cũng không ngăn được tim mình đập thình thịch. Thưởng thức của nhân loại với vật xinh đẹp đâu có phân chủng tộc, giới tính, tuổi hay địa vị. Tựa hồ cảm ứng được ánh nhìn lưu luyến không rời, Trương Tri liếc kính chiếu hậu. Dù biết không xem được tới mình nhưng Kiều Dĩ Hàng vẫn vô thức nhắm chặt mắt lại. Trương Tri khẽ cười ra tiếng. Kiều Dĩ Hàng có chút mất tự nhiên, ra vẻ vừa mới tỉnh ngủ, mờ mịt mở mắt hỏi: “Cậu cười gì thế?“ “Tôi đâu có cười.“ Trương Tri thản nhiên đáp, “Anh nằm mơ rồi.“ “…“ Kiều Dĩ Hàng phát hiện chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại — giả vờ ngủ cũng vậy. Dù gì thì cục diện bế tắc phía trước cũng bị phá vỡ. Kiều Dĩ Hàng chỉnh ghế thẳng dậy. Giờ họ đang đi trên đường nhỏ nhiều nhất chỉ vừa cho hai ô tô đi, rất may là còn bằng phẳng. Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri quẹo xe vào một ngõ nhỏ, cuối cùng không nhịn nổi mở miệng hỏi: “Cậu định đi đâu?“ “Không biết.“ Trương Tri bình tĩnh trả lời làm Kiều Dĩ Hàng thiếu chút ngất xỉu. “Nếu cậu muốn tạo bất ngờ cho tôi thì,“ Kiều Dĩ Hàng nhìn những ngôi nhà hai tầng xa lạ ven đường, chậm rãi mở miệng: “Cậu thành công rồi.“ Trương Tri mím môi, không cam lòng nói: “Nửa giờ trước tôi lạc đường.“ “Lạc đường cũng bình thường. Quan trọng là trong nửa giờ vừa rồi cậu làm gì?“ “Tìm đường.“ “Kết quả?“ Kiều Dĩ Hàng không ôm hy vọng. Trương Tri thản nhiên đáp: “Tôi phát hiện mình chỉ biết có ba đường.“ “…“ Trương Tri kể lần lượt: “Từ nhà tôi đến nhà anh, từ nhà anh đến sân thể dục, từ nhà tôi tới công ty.“ “Tôi nghĩ,“ Thấy trời đột nhiên sầm xuống, Kiều Dĩ Hàng ngập ngừng, “Chúng ta nên gạt bỏ thành kiến, chung tay hợp tác.“ Trương Tri nhìn hắn nghi hoặc. “Nghe tôi chỉ huy. Cậu dừng xe, tôi xuống hỏi đường.“ Kiều Dĩ Hàng thấy một thiếu phụ ngồi ở ven đường, “Chỗ này luôn đi.“ “Chỗ nào?“ Trương Tri vừa hỏi vừa nhấn ga. Kiều Dĩ Hàng chỉ kịp liếc thấy góc váy thiếu phụ tung bay, tầm mắt đã bị tòa nhà góc phố chặn lại. “Anh nói bà lão này hả?“ Trương Tri dừng xe trước mặt một cụ già xem chừng hít thở cũng khó khăn. Mắt hắn đâu có tia X-quang mà nhìn xuyên qua chỗ rẽ thấy được bà lão này? Kiều Dĩ Hàng tức giận mở cửa, đi tới chỗ bà cụ, “Xin lỗi, bà cho cháu hỏi đây là đâu ạ?“ Bà cụ giật mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu, khóe mắt lem nhem gỉ. Kiều Dĩ Hàng: “…“ Chẳng nhẽ vừa rồi bà cụ gật lên gật xuống không phải vì tuổi già mà vì đang nằm mơ rất HIGH sao? Thấy bà cụ ngơ ngác nhìn mình, hắn chậm rãi lập lại câu hỏi. “A!“ Bà lão đột nhiên giơ tay, chỉ vào mũi hắn, “Ngươi!“ “Dạ?“ Kiều Dĩ Hàng thụ sủng nhược kinh. Chẳng lẽ bà cụ này biết hắn? Vẫn biết fan hắn có nhiều người lớn tuổi nhưng không ngờ ngay đến lão bà cũng bị chinh phục. “Chí An hả?“ Giọng nàng có chút run rẩy. Kiều Dĩ Hàng chớp chớp mắt, xác định hai chữ “Chí An” này không trùng với bất kỳ danh xưng gì của hắn mới lắc đầu: “Không phải ạ.” Bà cụ tựa hồ rất thất vọng, một lần nữa nhắm mắt lại. Trương Tri thấy sắc trời càng ngày càng tối mà Kiều Dĩ Hàng đứng đó hồi lâu không kết quả, dứt khoát xuống xe đi tới, “Bà à, cho cháu hỏi muốn đến A thị thì đi đường nào?“ Hắn nói rất to, quả nhiên khiến bà cụ mở mắt. Bà lão sửng sốt, rồi ngồi thẳng dậy, móc kính lão ra lau sạch rồi mới đeo lên mắt, nghiêm túc đánh giá hắn cùng Kiều Dĩ Hàng. Ánh mắt tựa như mẹ vợ quan sát con rể. Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri đều có chút không hiểu. Bà lão này trước kia từng làm trong cục tình báo sao? Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, có ý định rút lui. Bà lão đột nhiên gật đầu: “Cũng khôi ngô a.“ “…“ Nghĩ đến nơi này hẻo lánh, tỷ lệ sản xuất dễ coi cũng không lớn, gặp được kích động là chuyện thường. Kiều Dĩ Hàng thông cảm được với tâm tình của bà lão. “Kỳ thật, người ta sống cũng không dễ dàng.“ Bà lão bùi ngùi. Kiều Dĩ Hàng gật đầu đồng ý. “Ta nghĩ thông rồi.“ Bà lão thở dài, “Năm đó quả là quá cố chấp.“ “…“ Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng ngạc nhiên. Sao lại cảm thấy bọn họ và bà lão này như sống trong hai thế giới khác nhau vậy. “Vậy nên mới không có người đỡ đần lúc tuổi già a.“ Bà lão chảy nước mắt. Kiều Dĩ Hàng yên lặng. Sự sốt ruột bay biến mất khi gặp đôi mắt mờ đục bi ai của bà lão. “Lúc ấy ta hẳn nên ủng hộ bọn họ. Bọn chúng cũng đâu thoải mái. Đáng tiếc, đáng tiếc…“ Giọng bà lão nhỏ dần như bị hút vào ký ức xa xôi. “Đùng đoành!“ Một tiếng sấm nện xuống. Bà lão giật mình, vịn lan can đứng dậy, vẫy bọn họ: “Đến, mau vào phòng.“ Trương Tri nhìn căn phòng tối đen như mực, nhíu mày. “Còn đứng đó! Mau vào, cẩn thận sét đánh trúng!“ Bà lão thoáng cái như trẻ ra mười tuổi, nhẹ nhàng vào phòng. Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri còn chần chừ, vỗ vỗ vai hắn: “Yên tâm. Tình huống này người gặp nguy hiểm tuyệt đối không phải chúng ta.“ “…“ Vào phòng mới phát hiện bên trong không tối như tưởng tượng. Phòng khách rất nhỏ, chỉ có hương án, phía trên bày hai tấm ảnh đen trắng một lớn một nhỏ. Linh  vị bày phía trước ảnh chụp trong đó có một người tên Lữ Chí An. Kiều Dĩ Hàng cẩn thận quan sát bức ảnh to, phát hiện từ góc độ nào đấy mà nói Lữ Chí An có vài phần giống hắn. “Đến, thắp nén nhang.“ Trước khi Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri kịp phản ứng, bọn họ đã bị nhét hương vào tay, đành vái ba vái rồi cắm vào bát hương. “Bọn họ sẽ phù hộ các ngươi.“ Bà lão nghiêm túc nói. Kiều Dĩ Hàng trợn mắt há mồm. Trong đầu hắn chỉ có câu hỏi: đây là ý gì? Trương Tri đột nhiên hiểu: “Bọn họ là một cặp đồng tính?“ Kiều Dĩ Hàng  囧. Bà lão phất tay: “Không phải đồng tính, chỉ là một đôi yêu nhau thôi.“ Trương Tri, Kiều Dĩ Hàng: “…“ Bà lão lại tự mình thắp nhang, trước linh vị lẩm nhẩm khấn vái. Bọn họ đứng ngay cạnh, bà lại không kiêng kị nên bọn họ có thể nghe rõ những lời khấn vái: “Các ngươi phù hộ cho bọn họ thuận lợi, đừng để bị phát hiện, đừng để bị tố giác…“ Bên ngoài mưa tầm tã. Nhàn rỗi, bà lão rót cho bọn họ hai chén nước, chậm rãi kể chuyện xưa. Câu chuyện không có gì bất ngờ so với tưởng tượng của Kiều Dĩ Hàng. Chỉ là một đôi đồng tính yêu nhau nhưng không được mọi người thông cảm, cuối cùng dưới áp lực mà tự tử cùng nhau. Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri sóng vai ngồi trong phòng, nghe bà lão chậm rãi kể lại từng chuyện từng chuyện một, biết rõ không xảy ra trong căn phòng này nhưng vẫn thấy lạnh người. Mưa dần tạnh. Mưa mùa hè luôn thế, tới nhanh, đi cũng nhanh. Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng đứng dậy cáo từ. Bà lão không đưa bọn họ ra cửa mà trở lại trước bàn thờ lẩm nhẩm. Lần này giọng bà rất nhẹ, Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri nghe hồi lâu cũng chỉ thấy: “Phù hộ… Phù hộ…“ Ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn trời cao xanh, đường thẳng tắp kéo dài tới phương xa, Trương Tri cùng Kiều Dĩ Hàng đều có cảm giác nhẹ nhõm. Xe lại lần nữa lên đường. Nhà của bà cụ chậm rãi biến mất khỏi kính chiếu hậu. Kiều Dĩ Hàng đột nhiên mở miệng: “Cái này.. có phải là dàn dựng không?“ Kỳ thật hắn muốn hỏi có phải trước đó Trương Tri đã an bài chuyện này không vì quá trùng hợp rồi. Mấy tiếng trước hắn phát hiện bí mật trong lòng mình, trên đường lại đột nhiên xuất hiện một bà lão cùng đoạn chuyện xưa. Nhưng… làm sao Trương Tri biết tâm sự trong lòng hắn? Trương Tri như hiểu hắn đang nghĩ gì: “Tôi cũng hy vọng thế, ít nhất giờ cũng có thể biết đây là chỗ quái quỉ nào.“ Kiều Dĩ Hàng chăm chú nhìn hắn, hy vọng có thể tìm ra dấu vết. Trương Tri liếc hắn: “Anh rất để ý câu chuyện kia?“ Kiều Dĩ Hàng chột dạ, đảo mắt đi chỗ khác, cười ha hả: “Ai nghe chuyện đó chả động lòng trắc ẩn.“ “Lòng trắc ẩn?“ Trương Tri nghĩ một chút, “Có ý gì?“ “Thông cảm.“ Kiều Dĩ Hàng nhớ ra hắn lớn lên ở Mỹ, “Lúc biết người khác gặp bất hạnh.“ “Sợ mình cũng gặp phải tình cảnh như thế?“ Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng liếc thấy hắn vẫn bình thản, trong lòng khó chịu. Đây thật giống như hai người ôm kế hoạch nham hiểm đi thăm dò xem kế hoạch của đối phương là gì để vạch trần. Nhưng tâm tình Trương Tri tuyệt không trấn định như vẻ mặt hắn. Nếu Kiều Dĩ Hàng nắm tay hắn sẽ biết có bao nhiêu mồ hôi lạnh toát ra. Từ lúc Kiều Dĩ Hàng nói Trương Giai Giai là tình nhân trong mộng, lòng hắn ẩn ẩn lửa giận. Đến khi bà lão kể lại chuyện xưa, hình dáng ngọn lửa rõ ràng dần lên mà càng rõ hơn là những lời Trương Thức Khiêm nói với hắn. Vô thức có thể cảm thấy nguyên do không phản bác Trương Thức Khiêm, nhưng mới chỉ là mơ hồ thôi. Lý trí tự bảo vệ cự tuyệt hắn nghĩ tiếp. Khoảng thời gian sau đó hắn không ngừng tập lái xe cũng như một cách di dời sự chú ý. Nhưng, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Di dời được một thời, không di dời được một đời. Lửa giận trong lòng gào thét đòi được giải phóng, mà hắn lại mong chờ loại chuyển biến này. “Nghĩ xem,“ Kiều Dĩ Hàng nhỏ giọng, “Bà lão kia hình như có điểm quỷ dị?“ Suy nghĩ của hắn vẫn còn quanh quẩn quanh chuyện này. “Có cần quay xe lại xem căn nhà đó có còn ở vị trí cũ hay không?“ Trương Tri tức giận đề nghị. Đáp án mới lóe lên bị Kiều Dĩ Hàng cắt đứt lại khiếp đảm rụt về. “Không được. Có bao nhiêu tấm gương xui xẻo trong mấy phim kinh dị rồi.“ Kiều Dĩ Hàng trầm giọng, “Hiếu kỳ quá luôn không có kết quả tốt.“ Trương Tri thản nhiên: “Vậy coi như ý trời đi.“