Võng Du Chi Diễn Kĩ Nhất Lưu

Chương 55 : Giấu tật xấu (thượng)

Kiều Dĩ Hàng rất nhanh hiểu được tại sao nhiệm vụ này bị coi là rác rưởi. “Chân gà Vô Vân“ ý nghĩa như tên, chính là giúp Vô Vân nấu món chân gà, chia làm hai phần: một người bắt, một người nấu. Bắt gà đơn giản, đừng nói Chiến Hồn Vô Cực ngay cả Tiểu Thuyền cũng dễ dàng làm được. Khó là phần nấu, chân gà cay cần học nấu nướng đến cấp 3. Kỹ năng sinh hoạt duy nhất của Chiến Hồn Vô Cực là khai thác quặng, Tiểu Thuyền chỉ biết hái thuốc cùng chế thuốc, nếu làm nhiệm vụ này nhất định phải bắt đầu luyện nấu nướng. [tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: chân gà cay có đâu bán không? Chiến Hồn Vô Cực: nhiệm vụ bốc ngẫu nhiên kiểu này rất ít người làm nên không có lời. Tiểu Thuyền: … Tiểu Thuyền: thế bỏ nhé? Chiến Hồn Vô Cực: trong từ điển của ta không có từ “bỏ cuộc“. … Là không có từ “bỏ cuộc“ hay là mưu ma chước quỷ đây? Kiều Dĩ Hàng biết kẻ kia muốn làm khó mình, ý chí chiến đấu bị kích động. [tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta lên kèn đồng hỏi một chút. [tiểu kèn đồng] Tiểu Thuyền: mua chân gà Vô Vân. Nhất chích nhất kim, Thái Sơn, mau đến. [tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi có tiểu kèn đồng? Tiểu Thuyền: uh, hệ thống tặng. Tiểu Thuyền: mỗi tân thủ đều có mà. Chiến Hồn Vô Cực: sao trước ngươi nói không có? Tiểu Thuyền: ╮(╯_╰)╭ mới phát hiện. Chiến Hồn Vô Cực: … Phòng làm việc của phó tổng giám EF lại vang lên một tiếng “Xoảng!“. Thư ký rụt đầu, kinh ngạc nhìn cửa phòng, mãi mới hoàn hồn rút mp3 trong ngăn kéo ra, nhét ống nghe vào tai, bật tới mức to nhất. [tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: Nhất chích nhất kim cần 100 kim. Ngươi có sao? Tiểu Thuyền: không có. Tiểu Thuyền: ngươi cho ta vay đi? (⊙o⊙) Chiến Hồn Vô Cực: ta không có nhiều như vậy. Tiểu Thuyền: /(ㄒoㄒ)/~~ vậy làm sao giờ? Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| nghĩ cách đi. Kiều Dĩ Hàng yên lặng nhìn màn hình tựa hồ đang tính toán gì đó. Màu sắc sặc sỡ trên màn hình phản chiếu trong con ngươi, biến hóa lưu chuyển. Trong giây lát, ánh mắt dừng lại. Ngón tay chậm rãi cử động, chuẩn bị cho bước tiếp theo. Hắn cười tinh quái sau đó gõ xuống — [tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: lão công. /(ㄒoㄒ)/~~ cứu ta. Chiến Hồn Vô Cực: … “Xoảng!“ Lần này chén nước trong tay Trương Tri bị nện xuống mặt bàn. Hắn kinh ngạc nhìn hai chữ kia một phút đồng hồ sau càng thêm khinh bỉ Kiều Dĩ Hàng. Kẻ này thực sự là vì mục đích mà bất chấp tất cả! Trước đây còn có chút rụt rè nhưng xem ra đó là vì chưa đến thời khắc mấu chốt mà thôi. Nhớ lại lần đầu tiên Tiểu Thuyền kêu lão công hình như là để sai khiến hắn đánh Thủy Tiên hòa thượng. [tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) đi vay tiền vậy? Chiến Hồn Vô Cực: … Chiến Hồn Vô Cực: ta đi thương khố. Tiểu Thuyền: đi thong thả. ( ^_^)/~~ Nhìn Chiến Hồn Vô Cực cưỡi ngựa biến mất khỏi màn hình, Kiều Dĩ Hàng đạp bàn mà cười. Thực ra muốn vạch trần trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần nói hắn biết đối phương rõ thân phận thực của mình, Trương Tri nhất định sẽ tàn bạo giết hắn cho đến khi trở về như lúc đầu rồi nhanh chóng ly hôn. Hắn vốn định đùa giỡn Trương Tri cho chán sau đó đường hoàng mà nói ra sự thật, rồi thừa lúc kẻ kia thẹn quá hóa giận, chưa kịp phản ứng thì thoát, để đối phương nghẹn quá mà chết. Nhưng không hiểu sao, khi thấy Trương Tri thực sự ngốc nghếch chạy đến thương khố vay tiền, ý niệm trả thù trong đầu hắn xẹp xuống. Hình như thứ gọi là hổ thẹn bị lãng quên bấy lâu nay lại trỗi dậy lần nữa. Nhân phẩm của Trương Tri hiển nhiên thấp hơn so với tưởng tượng của Kiều Dĩ Hàng. Hiện giờ, hắn đang tưởng tượng làm thế nào mà dựa vào 100 kim buộc đối phương ký hiệp ước bất bình đẳng. “Muốn hắn coi tiền như rác? Không vấn đề, chỉ cần hắn đổ máu, đối phương ra thịt là được.” Tưởng tượng đến ngày sau có thể nô dịch Kiều Dĩ Hàng, động tác của Trương Tri càng nhanh. Đến thương khố lấy tiền rồi trở về mất tổng cộng mười giây. Nhưng khi hắn trở lại, Tiểu Thuyền đã gục trên đất. [tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực:? Tiểu Thuyền: giờ ta mới biết hóa ra nằm trên mặt đất phong cảnh đẹp hơn biết bao. Chiến Hồn Vô Cực: ai làm thế? Tiểu Thuyền: không biết. Đương nhiên là biết, dù đối phương ra tay nhanh nhưng chưa đến trình độ Tiểu Lý phi đao, chỉ là Kiều Dĩ Hàng lo lắng thân phận, chẳng muốn thêm phiền phức. Có một vài việc trải qua một lần là đủ rồi, gặp nhiều thực vô nghĩa. Chiến Hồn Vô Cực: xem sổ đen. Tiểu Thuyền: … Tiểu Thuyền: từ trước đến nay ai chẳng chết chứ, ta không sao. Chiến Hồn Vô Cực: vậy sao ngươi còn chưa kích sống lại? Tiểu Thuyền: ta muốn nói với ngươi một tiếng trước khi đi. Chiến Hồn Vô Cực: nói gì? Tiểu Thuyền: ta đi đây. Chiến Hồn Vô Cực: cái này có thể nói qua tư trò chuyện cơ mà. Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) Tiểu Thuyền: xin lỗi, quên mất. Nhìn thi thể Tiểu Thuyền biến mất, Trương Tri cảm thấy mờ mịt. Vốn hắn cũng muốn làm chuyện này, giờ có người làm thay hẳn phải vui mừng mới đúng. Nhưng cảm xúc thường phản ứng nhanh hơn lý trí, trước khi ý muốn vui vẻ đến, cảm xúc đầu tiên là phẫn nộ. Nó mạnh và nhanh đến nỗi không cho hắn cơ hội cự tuyệt. Hắn với lấy cái chén thứ tư, nhấm nháp một chút rồi đưa ra kết luận: Hắn phẫn nộ vì giờ Tiểu Thuyền vẫn mang danh nương tử của mình. Đối phương đụng đến Tiểu Thuyền rõ ràng là không coi hắn ra gì, cố tình khiêu khích! Tự phân tích tâm lý xong, hắn thấy thoải mái. Tiểu Thuyền là kẻ thù của hắn nhưng kẻ thù của kẻ thù chưa chắc là bằng hữu, có khi lại là một kẻ thù khác. Dù sao tự tay giết mới vui được! [tiểu kèn đồng] Chiến Hồn Vô Cực: ai vừa giết lão bà Tiểu Thuyền của ta? Mau mau đến Thái Sơn lĩnh tử! Kiều Dĩ Hàng chỉ huy Tiểu Thuyền, vất vả trở về Thái Sơn đã thấy tiểu kèn đồng hiện ra tin như vậy. “…“ Phim truyền hình thường có tình tiết như vậy. Nữ chính bị hãm hại, nam chính vì nàng mà ra mặt. Nhưng… lấy hình tượng cùng tính cách của hắn hẳn là nam chính mới đúng! Sao giờ lại biến thành nữ chính? Lúc trước Trương Tri cho rằng Tiểu Thuyền là nữ thì bỏ qua nhưng giờ đã biết hết, sao lại còn ra mặt vì hắn? Kiều Dĩ Hàng cảm thấy rất mờ mịt. Hắn nghĩ mình có vài phần lý giải tâm tính Trương Tri nhưng giờ mới phát hiện, cảm giác của hắn chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung — nông cạn. Quả nhiên, tâm tính trẻ con và phụ nữ đều như nhau, như mò kim đáy biển a. [tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) đừng làm lớn chuyện. Chiến Hồn Vô Cực: sẽ không. Chiến Hồn Vô Cực: tối đa thì ta sẽ giết hắn trong game, tuyệt không thuê sát thủ trong hiện thực. Tiểu Thuyền: -_-||| Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đưa ID của hắn đây. Đừng để hắn như con rùa rụt đầu. Tiểu Thuyền: ta nghĩ rồi, bỏ qua chuyện này đi. Tiểu Thuyền: chắc vì thấy ta ra giá cao quá, đặc biệt ngu ngốc nên mới chạy tới giết ta. Chiến Hồn Vô Cực: … Chiến Hồn Vô Cực: bị giết vì lý do ngu ngốc như vậy ngươi không muốn báo thù? Tiểu Thuyền: ta nghĩ cách trả thù tốt nhất không phải là giết hắn mà là mặc kệ hắn. Chiến Hồn Vô Cực: kẻ móc túi mà gặp được ngươi thì thật may mắn. Tiểu Thuyền: -_-||| Đợi một lát. Không ai đến bán gà, cũng không ai đến lĩnh tử. Chiến Hồn Vô Cực nổi giận. Rút cuộc hắn cũng biết lờ đi nguyên lai cũng là một cách trả thù. [tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: đưa ID của hắn đây, mau lên! Tiểu Thuyền: Đồ Hùng Hùng. [tiểu kèn đồng] Chiến Hồn Vô Cực: Đồ Hùng Hùng! Có gan giết người mà không có gan nhận sao? Tới trong vòng ba phút, ta chỉ giết một lần. Đến sau ba phút, gặp một lần giết một lần! Kênh môn phái đang yên bình bỗng náo nhiệt hẳn lên. [bang hội] Tuyết Địa lý Tinh Tinh: phó hội trưởng thực có khí phách! Tiểu Thuyền thực hạnh phúc. Khinh phong cộng nguyệt túy: lão nhị là đàn ông chân chính! Chiến Hồn Vô Cực: cút. Tuyết Địa lý Tinh Tinh: phó hội trưởng cho tọa độ đi, ta đến xem chiến. Suất suất suất: lão nhị, ngươi ở chỗ nào của Thái Sơn, chúng ta đến trợ chiến. Chiến Hồn Vô Cực: không cần. Suất suất suất: biết đâu đối phương gọi người đến giúp. Ta bảo vệ Tiểu Thuyền cho ngươi khỏi lo lắng. Chiến Hồn Vô Cực: tổ đội. Tuyết Địa lý Tinh Tinh: phó hội trưởng, tổ đội cùng ta đi? Chiến Hồn Vô Cực: không. Tuyết Địa lý Tinh Tinh: o(╯□╰)o tại sao? Suất suất suất: ngốc. Không biết có nhị tẩu ở đó sao? Tuyết Địa lý Tinh Tinh: ~~~~(>_