Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 117 : Phiên ngoại 4

Một đám người ngồi xúm lại thành vòng tròn ở trên sân, ánh mắt nhìn Liệp Vương đều có không ít cảm xúc ‘yêu’. Muốn Chết Không Dám Nói vừa ngáp dài vừa hỏi:“Liệp Vương, làm ‘Công’ cảm giác thế nào?” “Cảm giác sao?” Liệp Vương xoa bóp cái cổ có điểm sái “Ván giường không chịu được.” Tám người 囧 “……” Ngươi gây sức ép như thế thì cả tấm thép cũng chẳng chịu nổi. Doãn Thịnh Sâm nhìn Đừng Đối Ta Đạn Cầm “Vậy tối hôm qua các người ngủ bằng cái gì?” Đừng Đối Ta Đạn Cầm che miệng lại đánh ngáp “Ván cửa.” “……” Lúc này chị họ của Lô Vượng Đạt đi ra “Mọi người ơi, có thể ăn sáng rồi.” Xin Theo Ta Đàm Tiền vừa thấy, vẻ mặt kia giống như là đang nhìn thấy tiền, ân cần chạy tới nói với chị họ của Lô Vượng Đạt:“ Chào buổi sáng nhé cô bé! Bọn anh thật sự là quấy rầy quá.” Chị họ dù làm công trên thành phố nhưng cũng chưa bao giờ thấy qua người đàn ông nào đẹp như Xin Theo Ta Đàm Tiền, không khỏi có chút thẹn thùng “Không sao mà, trong nhà đã thật lâu chưa náo nhiệt như thế.” Nói xong đã muốn đi nhưng lại bị Xin Theo Ta Đàm Tiền kéo lại. “Cô bé, chớ đi.” Xin Theo Ta Đàm Tiền vẻ mặt tri tâm tri kỉ hỏi “Có bé hẳn cũng không nhỏ tuổi nữa, vậy đã có người trong lòng chưa?” Chị họ vụng trộm giương mắt nhìn Xin Theo Ta Đàm Tiền một cái, lắp bắp “Còn…… Còn chưa đâu.” “Vậy thật tốt quá.” Xin Theo Ta Đàm Tiền vỗ tay một cái “Anh có một người anh em tốt lắm, các em nhất định thích hợp.” Bọn Lô Vượng Đạt hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ, Xin Theo Ta Đàm Tiền khi nào thì bắt đầu có hứng thú làm bà mối vậy? Chị họ sửng sốt, còn tưởng rằng Xin Theo Ta Đàm Tiền nói chính hắn, mà giờ lại không phải. Nhưng quay đầu lại nhìn mấy bọn Doãn Thịnh Sâm, mỗi người đều diện mạo hiên ngang tuấn mỹ dị thường, cô nghĩ thầm rằng vật họp theo loài, vậy người anh em kia của Xin Theo Ta Đàm Tiền hẳn là cũng sẽ không kém chút nào đâu. Chị họ hỏi:“Anh ấy làm cái gì?” “Cậu ta là bác sĩ.” Chị họ vừa nghe nhất thời nét mặt toả sáng “Anh ấy tên gì?” “Thái Hạ Liễu.” “…… Rất hạ lưu?” Chị họ 囧 không nhẹ, vừa định hỏi rõ ràng đã thấy Liệp Vương hùng hổ lại đây. Liệp Vương thực lưu manh mà đặt tay lên vai Xin Theo Ta Đàm Tiền “Tuy rằng em gái tôi không có ở đây, nhưng anh nó ở đây đấy.” Xin Theo Ta Đàm Tiền sớm có chuẩn bị, lấy ra một cái gì đó giống như là bùa hộ mệnh “Tôi mới vừa cầu, có thể để công biến thành thụ, thụ biến thành công.” Sau đó ở trước mắt Liệp Vương quơ quơ. Nghe được bốn chữ “Công biến thành thụ”, ánh mắt Liệp Vương liền tỏa sáng, trộm liếc Đừng Đối Ta Đạn Cầm rồi nhẹ giọng hỏi:“Thật sự?” “Đây chính là thứ tôi dùng xe mới của mình đổi lấy đó.” Xin Theo Ta Đàm Tiền thực xót của nói. Liệp Vương nhớ rõ Xin Theo Ta Đàm Tiền hình như mới mua chiếc Lamborghini. Nếu bùa hộ mệnh này thật là dùng chiếc Lamborghini kia đổi lấy, vậy tuyệt đối linh nghiệm, bằng không Xin Theo Ta Đàm Tiền cũng chẳng dại mà đem xe đi đổi. Liệp Vương thoắt nghiêm mặt cười hỏi:“Này…… Có thể cho ta mượn dùng một đêm không?” Xin Theo Ta Đàm Tiền bỗng nhiên hào phóng nói:“Tặng cho anh cũng không có vấn đề gì, nhưng anh phải đối với hết thảy những gì tôi làm coi như không thấy không nghe nhé.” “Không thành vấn đề.” Liệp Vương cũng hào sảng đáp ứng. Xin Theo Ta Đàm Tiền cắn răng đau xót đưa bùa cho Liệp Vương, Liệp Vương thật cẩn thận tiếp nhận rồi nghiên cứu nửa ngày mấy chữ như gà bới trên lá bùa, nó thì biết hắn mà hắn chẳng biết nó. Lô Vượng Đạt cùng Ngắt Hạnh Đầu Tường cũng chạy lại đây. Liệp Vương thực quý trọng đem cái bùa cất đi “Cái này cầu thế nào nhỉ? Nếu phù này rớt thì ta còn có chỗ đi xin cái khác.” Xin Theo Ta Đàm Tiền cũng không giấu diếm, chỉ vào chân núi “Ở miếu Tống Tử quan âm dưới núi đấy.” “……” Liệp Vương đột nhiên có loại cảm giác bị mắc mưu “Tống Tử quan âm cũng trông coi việc này?” “Quản chi ngài ấy trông coi cái gì?” Xin Theo Ta Đàm Tiền thực tức giận nói “Ai kêu ngài ấy để người ta sinh trai không sinh gái, khiến cho nam nhiều nữ ít, cho nên ngài ấy phải phụ trách điều hòa quan hệ tính phúc của công thụ.” “……” Liệp Vương suy nghĩ xong cũng cảm thấy rất chi là đúng “Có đạo lý.” Lô Vượng Đạt cùng Ngắt Hạnh Đầu Tường “……” Lúc này, có một ông lão mang theo giỏ bánh từ bên ngoài tiến vào, thấy chị họ của Lô Vượng Đạt liền nói “Hân à, nhà các con có khách, đây là bánh lạc mới làm của nhà bác, con đưa cho khách nếm thử chút đi.” Chị họ không biết bị cái gì kích thích, tiếp nhận giỏ bánh trong tay ông lão liền chạy vào trong phòng. Ông lão nhìn thấy Xin Theo Ta Đàm Tiền liền cười ha hả “Thằng bé ngoan, cái xe con tặng cháu ta, nó thích lắm.” Quay đầu lại thì thấy một đứa bé cưỡi xe cút kít đi lại đây. “……” Liệp Vương chỉa chỉa cái xe cút kít kia, hỏi Xin Theo Ta Đàm Tiền “Cậu…… Chính là dùng cái này đổi sao?” “Phải nha.” Xin Theo Ta Đàm Tiền vẫn thực xót tiền mà nói. “Em gái à, anh hai xin lỗi em!” Liệp Vương một ngụm lão huyết văng lên ba trượng xa, cả bọn ấn huyệt nhân trung cùng đổ nước ớt cả buổi hắn mới bình tĩnh lại được. Muốn Chết Không Dám Nói chỉ tay vào chuồng bò trong tiểu viện “Đi xét lại ngay.” Vì thế khi tất cả mọi người ăn sáng trong phòng, Xin Theo Ta Đàm Tiền một mình một đàn ghi ta, ngồi đánh đàn cho con bò già trong chuồng nghe. Lô Vượng Đạt bưng bát cháo ngồi xổm ở cửa, vụng trộm ngó hắn. Xin Theo Ta Đàm Tiền thở dài, ngón tay lại gẩy tiếp “Bằng băng phựt, băng băng băng phựt……” Sắc mặt của mọi người lúc ăn cơm cũng chẳng tốt. Lô ba ba nói với Đừng Đối Ta Đạn Cầm: “Ở cửa thôn có lão Lưu tay nghề rất cao, đang cần một đồ đệ có thiên phú, bác cảm thấy em trai con tuyệt đối thích hợp.” Muốn Chết Không Dám Nói hỏi “Lão Lưu ấy làm gì thế bác?” “Đan bông.” “……” Khi đoàn người bị ma âm chà đạp đến sắp chịu không nổi thì nó đột nhiên im lặng, cả bọn đều kỳ quái nên liền hỏi Lô Vượng Đạt vẫn ngồi xổm ở cửa nãy giờ “Tử Đòi Tiền hắn đối ngưu đạn cầm xong rồi sao?” Lô Vượng Đạt chớp chớp mắt to tròn “Có thể là do hắn cảm thấy đối ngưu đạn cầm không có tiền đồ, nên hắn sửa thành đối ngưu đàm tình rồi.” Đoàn người 囧 “……” Bọn Doãn Thịnh Sâm cơm cũng không ăn, mà cùng Lô Vượng Đạt ngồi xổm ở cửa, tiến hành vây xem tàn nhẫn với Xin Theo Ta Đàm Tiền. Chỉ thấy trong chuồng bò, Xin Theo Ta Đàm Tiền một tay nâng cằm con bò già, con bò già cúi đầu nhìn máng cỏ. Xin Theo Ta Đàm Tiền thâm tình nói “Vô ích, cho dù mày có một đôi mắt gợi tình chứa chan, có cái mũi nhếch hẳn lên trời, có hàm răng gió lùa, lại chỉ ăn cỏ dại, nhưng nếu mày không cho sữa thì không xứng đáng làm một con bò.” Bởi vì nó là đực, có được hay không. Bọn Lô Vượng Đạt nhất tề 囧. Lúc này, di động của Xin Theo Ta Đàm Tiền cùng Liệp Vương đồng thời vang lên. Bởi vì Xin Theo Ta Đàm Tiền cố ý đi ra ngoài sân để nghe cho nên bọn họ cũng không nghe rõ hắn đang nói cái gì, chỉ mơ hồ nghe được hắn nói cái gì an bài tốt lắm, California và vân vân. Mà điện thoại của Liệp Vương là do Đinh Linh Linh gọi tới, cả bọn chợt nghe thấy Đinh Linh Linh ở đầu kia điện thoại gào khóc “Nhân Tử hắn thế nhưng đi thân mật với người khác ở sau lưng em.” Liệp Vương vừa nghe như thế thì nhảy từ đất nhảy lên “Hắn phản rồi. Em gái ngoan, đừng khóc, anh hai sẽ về xử cái tên phụ lòng hán lang tâm cẩu phế đấy.” “Bình tĩnh hỏi rõ ràng trước đã, ngàn vạn lần đừng kích động, gây thành thảm kịch thì không thể vãn hồi đâu.” Đoàn người sợ Liệp Vương nhất thời nổi nóng làm ra chuyện quá kích động nên liền khuyên can. “Đừng khuyên tôi nữa, không xử hắn tôi không nuốt trôi được cơn tức này.” Liệp Vương vung tay lên, ý đã quyết. Đoàn người thấy Liệp Vương không nghe khuyên bảo liền vội chạy tới phòng bếp giấu dao phay và mấy thứ linh tinh. Liệp Vương lại ra ngoài dự đoán mọi người, không đi phòng bếp mà là chạy vào phòng tắm trong nhà, không một hồi đã quay lại nói với bác cả của Lô Vượng Đạt:“Bác ơi, ***g heo của nhà bác để chỗ nào?” Khóe mắt bọn Doãn Thịnh Sâm co giật, tìm ***g heo mà chạy vào tắm phòng sao? Sao lại có cảm giác hắn nhân cơ hội bắt nạt người ta nhỉ. Bác cả ngơ ngác “Con muốn ***g heo làm cái gì?” Liệp Vương hung tợn “Con muốn đem cẩu nam nữ đã phản bội em gái con nhốt vào ***g heo.” “……” Cuối cùng ***g heo không tìm được nên đành mượn ***g gà bằng tre cho đủ quân số. Bởi vì đoàn người không khuyên được Liệp Vương cho nên chỉ đành theo hắn quay về, mà Alto của Lô ba ba phải sửa lại, Mercedes thì phải lưu lại cho Doãn Duệ để ngày mốt ông lái về, cho nên bọn họ tám người phải ngồi chung một xe. Người nhét trong xe đã đủ chật chội, Liệp Vương còn muốn mang theo cái ***g gà của hắn đi nữa, vì thế hắn chỉ có thể đem ***g gà chụp lên trên người. Bọn Lô Vượng Đạt đi thẳng đến khách sạn của Nhân Khẩu Phiến Tử, chuẩn bị bắt quả tang. Cô nàng nhân viên tiếp tân trong khách sạn vừa thấy một chiếc Range Rover đỗ tại cửa thì vội vàng chạy ra nghênh đón bằng nụ cười nghề nghiệp, khi cô nàng nhìn thấy Liệp Vương thì có điểm mơ hồ, thấy thế nào cũng cảm thấy thứ gì đó trên người Liệp Vương có điểm quen mắt nhưng lại không dám khẳng định, cái khó ló cái khôn liền nói:“Tiên sinh, cái…của ngài…… a, áo khoác của ngài thực mới lạ độc đáo.” Mấy người Lô Vượng Đạt:“……” Phòng của Nhân Khẩu Phiến Tử là một căn phòng trang nhã có bình phong, Đinh Linh Linh sớm đã ẩn núp ở phòng cách vách của hắn. Đinh Linh Linh thấy bọn người anh trai tới liền đón bọn họ lại đây ngồi trước, nghe lén xem bọn Nhân Khẩu Phiến Tử nói cái gì. Sau khi bọn Lô Vượng Đạt thấy phục vụ sinh đi ra từ phòng Nhân Khẩu Phiến Tử thì chợt nghe đến Nhân Khẩu Phiến Tử nói chuyện, có vẻ thực khẩn trương “Tôi họ Thái, danh Hạ, tự Liễu, biệt danh là Nhân Tử, nhân trong Nhân Khẩu Phiến Tử.” Mấy người cách vách không biết cô gái bên trong kia có cảm giác gì, dù sao bọn họ cũng là “……” Nhân Khẩu Phiến Tử tiếp tục “Năm nay hai mươi chín đầy năm.” Lô Vượng Đạt bị sặc, nhỏ giọng nói:“Là một tuổi đi, đầy năm…… Nhân Khẩu Phiến Tử hắn không muốn sống chăng, hay là như thế nào?” Mấy người 囧 “……” “Làm nghề bác sĩ.” Nhân Khẩu Phiến Tử dừng lại một lúc rồi nói “Mao chủ tịch từng nói qua, những kẻ không kết hôn vì tình yêu thì đều là kẻ vô lại. Cho nên khẩn cầu ngài để con gái của ngài cùng con có một tình yêu không vô lại.” Tuy rằng bọn họ cũng chưa đối mặt với Nhân Khẩu Phiến Tử, nhưng hắn thỉnh cầu thực lòng thì bọn họ đều có thể cảm giác được. Đinh Linh Linh rốt cuộc không thể khống chế, nước mắt không ngừng chảy xuống. Liệp Vương thấy em gái thương tâm, trong lòng lửa giận càng bùng lên, lấy ra di động, kéo lên cái ***g gà “Đừng thương tâm, em gái, những lời nói của tên phụ lòng hán kia anh đã ghi lại cả rồi, anh trai sẽ đi đòi công bằng cho em.” Nói xong liền lao ra, ai cũng ngăn không được. Ở bên cạnh chợt nghe thấy Liệp Vương rít gào “Rất hạ lưu, mày cái…… Ba.” “……” Người đi theo phía sau Liệp Vương đột nhiên dừng lại, ngã thành một đống “Sao cậu lại gọi hắn là ba?” Liệp Vương chỉ vào người ở bên trong “Nhưng ông ấy thật sự là ba tôi.” Bọn Lô Vượng Đạt thấy bên trong có một ông chú có vài nét tương tự Liệp Vương đang ngồi. Liệp Vương nhìn qua nhìn lại cha mình cùng Nhân Khẩu Phiến Tử “Ba, sao ba ở đây?” Ông chú đứng dậy, tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc nhưng Liệp Vương biết cha mình đang cao hứng. “Linh Linh còn nhỏ, con phải tha thứ nhiều hơn, nhờ cậy vào con nhiều đấy.” Đại thúc thực trịnh trọng. “Ba ba.” Đinh Linh Linh chà xát nước mắt, đi tới. Nhân Khẩu Phiến Tử cầm lấy tay Đinh Linh Linh “Đều nghe được rồi chứ, như vậy hẳn em yên tâm hơn rồi. Kỳ thật nên bất an phải là anh, anh lớn tuổi hơn em rất nhiều mà.” Nguyên lai chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Nhìn Đinh Linh Linh cùng Nhân Khẩu Phiến Tử còn có những người khác hạnh phúc, Xin Theo Ta Đàm Tiền liền thấy chói mắt. Lấy ra di động bấm số, thúc giục đối phương bên kia một hồi. Phản ứng của em trai, Đừng Đối Ta Đạn Cầm đều xem ở trong mắt, đi qua vỗ vỗ bả vai Xin Theo Ta Đàm Tiền “Em tính toán làm như thế nào, anh sẽ giúp em.” Xin Theo Ta Đàm Tiền cười đến cực kỳ gian trá “Muốn đem cậu ấy lừa tới California để đăng kí kết hôn hợp pháp.” Đừng Đối Ta Đạn Cầm vừa nghe, sờ sờ cằm “Chủ ý này không tồi, nhưng vui một mình không bằng vui chung.” “Anh có ý gì?” Đừng Đối Ta Đạn Cầm quay đầu lại nhìn bọn Lô Vượng Đạt “Kết hôn tập thể.” “Được nha.” Từ ngày đó bắt đầu, Xin Theo Ta Đàm Tiền luôn luôn cùng bọn Doãn Thịnh Sâm thương lượng cái gì đó nhưng không cho Muốn Chết Không Dám Nói biết, hắn có cảm giác bị bọn họ bài xích. Mà chuyến du lịch cũng tới rất đột nhiên, chờ hắn phản ứng lại thì bọn họ đã tới California rồi. Sau khi tới California, mấy người kia nói phải kí giấy tờ du lịch nên hắn cũng đã kí một đống giấy rồi. Khi bọn họ cùng mặc tây trang hoặc trắng hoặc đen, đeo nơ dắt tay đi vào giáo đường thần thánh, Muốn Chết Không Dám Nói nếu không biết phát sinh chuyện gì thì sẽ là kẻ ngốc rồi. Nói không cảm động là nói dối, nhìn nam nhân xinh đẹp lại thật cẩn thận trước mắt, Muốn Chết Không Dám Nói vốn không muốn nói cái gì đâu nhưng vấn đề là người đứng dưới chữ thập kia “Vì cái gì lại là hòa thượng?” Muốn Chết Không Dám Nói nghiêm túc hỏi. Xin Theo Ta Đàm Tiền ngây ngô cười “Bởi vì Tiểu Đạt nghe không hiểu tiếng anh.” Hôn lễ bắt đầu rồi, lão hòa thượng mập mạp mặt mũi hiền lành, hai tay tạo thành hình chữ thập “Phật viết: Kiếp trước phải ngoái đầu nhìn nhau năm trăm lần mới đổi được kiếp này gặp thoáng qua. Tu trăm năm mới có thể đi cùng một thuyền, tu ngàn năm mới có thể ngủ cùng một giường. Một ngày vợ chồng, muôn đời nhân duyên, chúng sinh đều là như thế, mặc kệ bạn là nam hay là nữ, đối phương là nam hay là nữ. Hiện giờ chúng ta đứng ở dưới thánh giá linh thiêng, có sự chứng giám của chúa, Doãn Thịnh Sâm, anh có nguyện ý cùng Lô Vượng Đạt dắt tay nhau đi tới đầu bạc răng long, từ nay về sau giúp đỡ san sẻ cùng nhau, vô luận là tốt hay xấu, giàu có hay bần cùng, tật bệnh hay mạnh khỏe……” “Cái kia……” Doãn Thịnh Sâm thật sự là nhịn không được “Tôi không muốn ngắt lời ngài đâu, nhưng ngài rốt cuộc là hòa thượng hay là cha sứ?” Lão hòa thượng nhướng nhướng lông mi trắng “Ta song tu không được sao? A-men.” “……” Hôn lễ của bọn họ không hề long trọng, chỉ có bọn họ là chủ rể là cô dâu, cũng là khách quý tới dự lễ, nhưng bọn họ biết, bọn họ sẽ hạnh phúc không hề ít hơn bất cứ người nào khác. [Toàn văn hoàn ]