Do Hắc vân áp thành đã nghe được nữ nhi thôn trưởng Lệ Đình đang ở giữa sa mạc phương bắc bên trong một cái ốc đảo, thế là Lương Tu Ngôn sửa sang lại bao phục tính một mình lên đại mạc phương bắc, hoàn thành ủy thác của thôn trưởng, nhưng cố tình hai người đó vẫn đi theo cùng. Lương Tu Ngôn đương nhiên muốn cùng đi với Mạc Tuấn Ninh, có thể nói tình cảm lại còn đánh quái. Lương Tu Ngôn cũng cảm thấy đi với Hắc vân áp thành cũng không sao cả, có người có thể cọ kinh nghiệm cho cậu. Bất quá lúc làm hai người đó đụng vào nhau…… Lương Tu Ngôn liền tuyệt đối nhức đầu, hận không thể một mình trốn ra xa. Tỷ như ── Do sa mạc hoang vắng, người chơi phi thường hiếm, bởi vậy chung quanh đều là quái. Ba người đối  Lương Tu Ngôn không cẩn thận dẫn quái tới, phản ứng đều không giống nhau. Mạc Tuấn Ninh nói: “Xem ra nơi này là địa phương tốt để thăng cấp.” “Cấp bậc rất thấp, kinh nghiệm quá ít.” Luôn là chủ lực đánh quái Hắc vân áp thành ôm ngực đứng qua một bên, đối tiểu quái tỏ vẻ khinh thường. Thấy bọn họ đều không có ý động thủ, Lương Tu Ngôn đành phải một mình miễn cưỡng chống cự ba quái cao hơn cậu năm cấp. Không nghĩ Mạc Tuấn Ninh một bên còn thêm dầu vào lửa, ra tay thì vung một nắm ám khí, lại đưa tới năm sáu quái, “Như vậy kinh nghiệm nhiều rồi?” Hắc vân áp thành hơi liếc nhìn quái đây, như trước đứng bất động, nói: “Còn chưa đủ trình độ một con quái lãnh chúa.” Lương Tu Ngôn yên lặng nhìn hai tên ở đằng kia giả X, ghét bỏ kinh nghiệm thì ngươi phân cho ta một ít nhá! Không thấy ta đang đối phó không xong sao, ngươi thế nhưng dẫn quái về cho ta, muốn ta chết hả! Lương Tu Ngôn kiên cường diệt chín tiểu quái da gấu, quá trình mạo hiểm vô cùng, may mắn duy nhất là, lần này cậu mang theo đủ dược. Dẹp quái xong, Hắc vân áp thành không quên bỏ thêm một câu: “Quả nhiên thích hợp người mới luyện cấp.” Lương Tu Ngôn rơi lệ đầy mặt…… Lại tỷ như ── Ở trong trò chơi, do thể hiện tính chân thật, rất nhiều thành trấn nhỏ không có bố trí điểm truyền tống, chỉ có thể dựa vào hai cặp giò để đi, tựa như Lương Tu Ngôn bọn họ hiện tại vậy. Nhưng vì nghĩ cho người chơi, cũng mở ra hệ thống cưỡi ngựa. Chỉ cần mi có tiền, có thể bỏ mấy trăm kim mua con ngựa. Lương Tu Ngôn ở lại một thị trấn nhỏ như Tức Mặc, như dân quê chưa thấy qua mặt xã hội, khi lần đầu tiên nhìn thấy một con ngựa trắng phi nhanh qua bên cạnh cậu, kích động không thôi. “Oa! Các ngươi xem, đẹp quá!” Lương Tu Ngôn trông mong nhìn chằm chằm con ngựa ấy, mãnh chảy nước miếng, thẳng đến nó biến mất ở trong tầm mắt, mới không tình nguyện thu hồi tầm mắt, “Ai, ta lúc nào mới gom đủ tiền mua một con ngựa đây?” “Ngươi không dùng được.” Hắc vân áp thành nói. “Vì cái gì?” Lương Tu Ngôn nghi hoặc. “Bởi vì ngươi chỉ cần bị cưỡi thì tốt rồi.” “Ngươi ──” Lương Tu Ngôn chán nản, nhưng biết bản thân đánh không lại y cũng nói không bằng y, đành phải tìm viện binh. Lương Tu Ngôn quay đầu nhìn Mạc Tuấn Ninh, ủy khuất nói: “Học trưởng……” Ngươi phải quản em trai nha! “Ừ” Mạc Tuấn Ninh như có chút đăm chiêu gật đầu, nói, “Khó được một lần ta nhận thức giống lời của ngươi.” Lương Tu Ngôn lại rơi lệ đầy mặt…… Mấy này đều không tính làm gì, khiến Lương Tu Ngôn chịu không nổi là ── Bởi vì đối thịt nướng lần trước của Hắc vân áp thành vẫn nhớ mãi không quên, cho nên  dưới sự quấy rầy kiên cường của Lương Tu Ngôn, Hắc vân áp thành cuối cùng đồng ý nướng cho cậu một lần nữa. Tại đây đống quái đều là bò cạp, cho nên nhiệm vụ cung cấp thịt bò cạp sẽ dành cho Mạc Tuấn Ninh, nhiệm vụ của Lương Tu Ngôn  chính là nhìn chăm chú đầu bếp. Chỉ thấy Hắc vân áp thành từ trong bao phục  lấy ra đồ đạc, hòn đá, củi lửa, thẻ trúc …… Lương Tu Ngôn nhìn mà trợn mắt há mồm, “Ngươi thật đúng là chuẩn bị đầy đủ hết à”, không biết bao phục y đến tột cùng có bao nhiêu ô, thế nào mà công cụ nấu nướng đều đầy đủ mọi thứ, trách không được bình thường ngay cả dược cũng chả có, “Ngươi sao ngay cả lạp xưởng, đùi gà đều chuẩn bị nha, cố ý chuẩn bị cho ta hở?” Như bị đâm trúng tâm sự, Hắc vân áp thành trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, nói: “Tính không muốn ăn hử.” Rồi mới làm bộ đem đồ ăn bỏ vào trong bao phục. Tuy rằng y ra vẻ hung tợn, nhưng Lương Tu Ngôn thề y tuyệt đối đỏ mặt. Sợ y thật sự thẹn quá thành giận, Lương Tu Ngôn vội vàng nhào qua ngăn y lại. Giỡn chắc, cũng chẳng phải đứa ngốc, có ăn còn không thèm ăn. “Đừng, ta đặc biệt thích ăn lạp xưởng, thật sự.” Lương Tu Ngôn nói ra lời thề son sắt, chưa phát hiện ánh mắt Hắc vân áp thành nhìn cậu  đã xảy ra biến hóa. Dù sao hiện tại trong mắt cậu, chỉ có ăn. Cậu nhìn Hắc vân áp thành nhóm lửa, đem thịt xâu trên que trúc, động tác thuần thục vô cùng.