Võng Du Chi Cư Tâm Bất Lương
Chương 8 : Thiên xưởng
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tôi đã nằm hơn ba phút rồi ……
Đáng thương tiểu Tàng kiếm không tính về doanh địa, đợi thêm vài phút mới đứng dậy. Nếu hồi doanh địa không biết lại phải chạy đi đâu, đến lúc đó lại tìm không được đường ra thì phải làm sao……
Cũng may quân gia tựa hồ đã thành thói quen, không oán giận cũng không sinh khí, ngồi đợi với cậu vài phút. Đáng thương thi thể nằm ở Vạn Hoa Cốc mà không có ai đi ngang qua luyện cấp, ai nói làm thi thể rất khó.
Chờ Giáng Tuyết Bạc Đầu sống lại, Thường Tiếu phải đi ăn cơm, lấy bánh mì từ trong tủ lạnh, một bên cắn một một bên bấm bàn phím.
Đến trước cửa Thiên Xưởng, Tàng Kiếm lại chết một lần, Thường Tiếu thiếu chút nữa đập đầu vào tường. Cậu chỉ đi thử xem từ trên núi nhảy xuống, nhìn cũng đâu cao lắm đâu vậy mà lại chết…… Tiểu Tàng Kiếm một nửa thân thể còn bị chôn ở dưới núi, nhìn rất buồn cười.
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Sư phụ, quần anh đỏ rồi kìa.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:= =
Bị đùa giỡn …… Thường Tiếu thất bại chờ thời gian sống lại, mở khung trang bị ra, quả nhiên quần đã bị đỏ……
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Cậu ở lại đây, tôi đi!
Giáng Tuyết Bạc Đầu ý chí chiến đấu sục sôi, vào phụ bản liền bùm bùm phát kênh tán gẫu, sau đó liền xông ra ngoài. Đi qua cửa liền bắt đầu có quái, đối với Tàng Kiếm cấp 80 thì chỉ như bữa ăn sáng, chỉ cần bỏ vào miệng.
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Tôi đi theo
Tiểu quân gia nhắm mắt chọn theo sau, bởi vì sư phụ không có nói cho hắn biết khi theo sau có thể tự động nhặt đồ, cũng không nói cho hắn biết có thể tự động nhặt gương sau khi hoàn thành phụ bản, cho nên Phùng Quý Hiên cũng không biết. Vì thế Giáng Tuyết Bạc Đầu ở phía trước đánh, mặt sau tiểu quân gia cứ nhặt bao.
Boss đầu phi thường dễ vượt qua, Thường Tiếu nhất thời tìm về được lòng tự trọng của một người sư phụ. Hơn nữa tiểu quân gia bên cạnh rất biết nghe lời, thế giới hai người gì đó muốn hơn cũng không có. Không hoàn mỹ chính là boss chỉ rớt gậy và nón, trang bị của tiểu đồ đệ không có cái nào.
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Tay nãi hết chỗ rồi
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Vậy tôi giúp cậu nhặt, bán được tiền cho cậu.
Giáng Tuyết Bạc Đầu đủ 18 mỹ đức làm sư phụ, tuy rằng một vũ khí cũng 1j, nhưng đối với người trong tay nãi chỉ có 300j như Giáng Tuyết Bạc Đầu mà nói, tích tiểu thành đại vẫn không tồi.
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Được
Phùng Quý Hiên sảng khoái đáp ứng. Hắn cũng không xem trọng mấy cái j này lắm, mặc dù nhặt những cũng không thèm đem đi bán, theo Phùng tứ thiếu gia nói là phiền toái. Nhưng đi theo sư phụ hạ phụ bản, người ta đánh ở phía trước, mình cũng không có gì làm
Có làm, lúc đầu còn rảnh nhặt này nhặt nọ, sau đó lại chứng nào tật nấy. Vốn nghĩ cùng Giáng Tuyết Bạc Đầu nói một tiếng khỏi cần nhặt, ai ngờ đối phương một ngụm đáp ứng giúp mình.
Giáng Tuyết Bạc Đầu một bên đánh một bên nhặt bao, cậu cũng không biết cái gì đáng giá cái gì không đáng giá, vị trí trong tay nãi lại không nhiều, cho nên vừa kiểm vừa ném, tốc độ cũng chậm.
Qua boss đầu tiền, tiểu quái hai bên trái phải tương đối nhiều, còn có mấy tiểu quái đi qua đi lại. Giáng Tuyết Bạc Đầu cho đồ đệ đứng ở chính giữa, còn mình thì chạy tới bên cạnh quái.
Vì thế một bên kiểm một bên đánh……
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Sư phụ……
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tôi đến đây tôi đến đây!
Thường Tiếu ngẩng đầu thời điểm nhìn thấy tiểu quân gia cũng đã chậm, quân gia máu cứ tuôn như suối chỉ còn một nửa, bị hai tiểu quái cắn đến cắn đi, mà sư phụ cậu đây lại đang ngồi chồm hổm kiếm rác rưởi.
Tiểu Tàng Kiếm nhanh chóng chạy lại, sau đó thí điên thí điên trở về. Nhưng mà cậu càng sốt ruột thì tay chân càng luống cuống, bị tiểu quái chặn lại, vốn chạy đã chậm, hơn nữa đã đến mấy bậc thang cuối cùng liền bị kẹt ……
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]:
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Biểu tình này hẳn là tôi dùng, người chết là tôi.
Tiểu Tàng Kiếm khóc không ra nước mắt, cậu đứng cách không xa đồ đệ, thế mà lại bị kẹt, sau đó trơ mắt nhìn Quý Hiên bị Thiết Cầu cắn chết,“A” một tiếng ngã xuống đất……
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tui sai rồi
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Không thể hồi sinh tại chỗ, tôi chạy lại đây
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Được, tôi chờ cậu
Giáng Tuyết Bạc Đầu giết chết tiểu quân gia, liền phá lệ ngoan ngoãn, thành thành thật thật chờ Quý Hiên hồi sinh chạy lại đây. Thường Tiếu mở bản đồ ra, có thể nhìn thấy tiểu điểm của Quý Hiên đứng ở cửa, sau đó liền chạy về bên này, chạy không chậm, nhưng gần đến thì liền dừng lại, sau đó liền trở về cửa.
Thường Tiếu ngẩn ngơ, đây là tình huống gì, chẳng lẽ mình bị lag. Khẩn trương tắt bản đồ, nhưng tộc độ là màu xanh, không có lag.
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Chỗ này có quái đuổi theo tôi
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Sư phụ
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Sư phụ……
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]:……
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Lại chết……
Thường Tiếu lúc này mới nhìn đến kênh đội ngũ, vừa rồi mở bản đồ nên không để ý, nhất thời nội tâm tích huyết……
Lúc qua boss thứ hai ở quảng trường có mấy con tiểu quái nhưng đó đứng rất xa, tiểu Tàng Kiếm lười chạy lại, liền không thèm giết.Mấy con quái kia có khi đi qua đi lại, vì thế quân gia đi ngang qua liền bị bắt gặp. Đáng thương tiểu quân gia, kêu sư phụ cũng không trả lời. Phụ bản ngang cấp, tiểu quái cũng rất mạnh, một đánh hai rốt cuộc vẫn chết lần nữa.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tôi không để ý
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tui sai rồi
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Tôi đến rước cậu, chờ tôi chạy đến
[ Đội ngũ ][ Quý Hiên ]: Được rồi, tôi out, có chút mệt
Thường Tiếu nhìn kênh đội ngũ trong lòng liền lộp bộp, có chút thất lạc nghĩ có phải do mình quá ngốc hay không, thao tác quá kém, cho nên tiểu đồ đệ cảm thấy phiền? Nhưng mà nghĩ đến theo tác của mình, quả nhiên rất là gà. Nào có sư phụ mang theo đồ đệ một đường đi một đường chết chứ, chỉ có mình hà. Tiểu quân gia thăng cũng không được bao nhiêu cấp……
Thường Tiếu càng nghĩ càng cô đơn, nhưng vẫn trả lời trên kênh đội ngũ.
[ Đội ngũ ][ Giáng Tuyết Bạc Đầu ]: Thực xin lỗi, bai bai.
Nhưng Giáng Tuyết Bạc Đầu phát ra đã chậm, tiểu quân gia đã muốn logout, chỉ còn lại tiểu Tàng Kiếm cô đơn đứng đó.
Kỳ thật Phùng Quý Hiên rất là mệt mỏi, ngày hôm qua Tôn Mẫn đòi chia tay, vốn hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chia thì chia, dù sao hắn cũng không nghĩ sẽ quen lâu dài. Buổi tối đi quán bar, buổi sáng tính đi công ty ngủ bù, nhưng vừa mở mắt liền nhận được điện thoại của Tôn Mẫn, khóc lóc cả buổi còn bị tạt cà phê. Hiện tại đến buổi chiều, khó tránh khỏi có chút buồn ngủ, muốn out game, đi nghỉ ngơi.
Võng du chi cư tâm bất lương –
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương