Võng Du Chi Cao Thủ Bất Tịch Mịch
Chương 37
Cao thủ không cô đơn
Tác giả: Ẩn Nặc Lan San
Biên tập: Linh
Cách chơi thứ ba của mục sư
“Báo cáo hội trưởng, đồ đằng bị phát hiện!!!” Người nói chính là Yêu Nhất Ngự Tỷ đang nằm vùng gần đồ đằng.
“Tổ pháp sư, tổ chiến sĩ đi theo tôi bảo vệ đồ đằng, những người khác tiếp tục phục kích những người còn trên đường. Tổ mục sư Nam Lương và Vật Moe cũng lại đây.”
Hội trưởng ra lệnh một tiếng, đương nhiên tập thể hưởng ứng, lúc này cách thành chiến chấm dứt còn 40 phút, so với lần trước đồ đằng được tìm ra chậm 20 phút, quả nhiên địa điểm giấu đồ đằng có công lao không nhỏ. Tiếp theo, chính là trận chiến mặt đối mặt nhưng cảm thấy mọi người hình như chẳng mấy khẩn trương, còn đang hi hi ha ha trong kênh, Yêu Nhất không biết nên đau đầu hay yên tâm đây. Đau đầu là sợ tất cả mọi người không nghiêm túc, yên tâm là xem ra những tên kia tâm trạng không tồi…
“Thần Thần… Đừng đi nhanh vậy, em đâu có biết đường…”
“Ờ…”
“Thần Thần… Em lại chạy đâu rồi…”
“Ở đằng sau…”
“Em chắc chắn?”
“Không chắc chắn… Hình như lạc đường rồi…”
“Báo tọa độ…” Yêu Nhất đỡ trán, cho dù yên tâm những tên kia thì vẫn có một đứa nhỏ không yên tâm được, đi chung mà cũng lạc đường, thiệt chịu hết xiết mà! “Em cứ ở bên cạnh anh đi, đừng chạy lung tung… Ngoan…”
“Đâu phải lão tử cố ý chạy loạn!! Đi đi một hồi đã không thấy các người! Các người đi quá nhanh! Mục sư chân ngắn có biết không??”
“Thế nhưng tui đi theo được mà…” Vật Moe nhảy vào…
“… Vừa nãy có ai nói gì hả?” La Tường nghi ngờ hỏi.
“Hình như không có…” Yêu Nhất rất phối hợp.
“Lão đại, rõ ràng là anh khởi đầu trước, vì sao cuối cùng còn giúp Thần Thần…” Vật Moe uất nghẹn nha.
“…” Không giúp bà xã hổng lẽ giúp cậu, hơn nữa bà xã là để tui khi dễ, làm gì đến phiên cậu, ai bảo cậu khi dễ bậy bạ! – from mặt đen tối của Yêu Nhất…
“Pháp sư đi trước ném quần công, sau đó chiến sĩ ùa lên ngăn trở, đừng để kẻ địch đến gần, pháp sư kỹ năng hồi phục xong lại ném quần công, đánh loạn công kích của bọn họ, mục sư cơ động.” Rốt cục chạy tới trước tượng điêu khắc, lúc này còn chưa tụ tập nhiều kẻ địch lắm, xem ra không phải tin tức đồ đằng không truyền ra, mà là người còn đang chạy tới.
Pháp sư phóng xong đợt công kích đầu tiên, quả nhiên tập kích bất ngờ giết chết một ít người chơi máu mỏng không kịp chuẩn bị, đám chiến sĩ Yêu Nhất rút kiếm ra, cầm chắc thuẫn, tiến lên lẹ làng, thấy ai sắp chết thì bổ một đao, cách cái chết một khoảng thì bổ thêm vài đao.
“Chiến sĩ tự mình chú ý an toàn.” Tuy rằng máu dày phòng cao, nhưng tuyến đầu phải thừa nhận công kích rất lớn, Yêu Nhất vừa chú ý tình hình chiến trường vừa nhắc nhở đồng bạn, “Mục sư đang làm gì đấy? Hồi máu lẹ lên!”
Vừa dứt lời, lại một đợt ánh sáng vàng nhu hòa, lượng máu tăng trở lại, các mục sư phản ứng rất nhanh. Ai nói công hội do người chơi tự lập có trình độ kém chứ, phối hợp cũng ăn ý quá đấy thôi! Yêu Nhất rơi lệ, cái đám nhìn như bất cần đời này…
“Hồng Biến Thiên Hạ đến.” Ánh mắt đảo qua, một bóng người màu đỏ quả nhiên đang nhanh chóng tiếp cận.
“Khốn, thằng đó là con gián hả? Chạy nhanh như vậy, ở đâu cũng thọt vào!” Thần Thần mặc dù như đang lầm bầm đầy bực mình nhưng kì thực giọng nói lại mang theo hưng phấn, tốt lắm tốt lắm, cơ hội báo thù đến rồi.
Kỳ thật La Tường vừa nãy lạc đường là bởi vì cậu đang suy nghĩ một vấn đề… Được rồi, cho dù có không suy nghĩ thì cũng sẽ lạc đường… Là một mục sư thuần, công kích tuy thấp nhưng sau khi thăng cấp thuộc tính cũng sẽ được cộng thêm một chút ma công, lại nói, Hồng Biến Thiên Hạ là pháp sư, có lợi hại hơn nữa cũng là pháp sư, chút máu và phòng ngự đó bị mục sư xử lý không phải là chuyện không thể, chẳng qua hơi khó khăn thôi. Song, La Tường làm sao sẽ vì khó khăn mà lùi bước, cậu sẽ chỉ càng lúc càng hưng phấn, càng lúc càng hăng máu… Cho nên La Tường đã ra một quyết định gian nan, lão tử muốn dùng mục sư đánh bại hắn!
Con đường thì gập ghềnh, thắng lợi thì gian nan, La Tường sau khi phát hiện Hồng Biến Thiên Hạ, lập tức phóng kỹ năng công kích duy nhất của mục sư, Thánh Quang Thuật, một kích thử nghiệm, cho dù đang di chuyển Hồng Biến Thiên Hạ vẫn né được. Quả nhiên di chuyển còn dữ dội hơn mình, La Tường cũng không kinh ngạc, dù gì hồi xưa hai người cũng PK vài trận rồi, cậu rất hiểu tình hình của đối phương.
Hồng Biến Thiên Hạ né được công kích, nhưng cũng rất kinh ngạc, không ngờ có mục sư công kích mình? Chẳng lẽ bây giờ mục sư đã thừa đến mức đi đánh nhau rồi sao? Đã thừa đến mức không cần đi hồi máu mà biến thành tay đấm? -_-||| Gã tìm kiếm nguồn gốc công kích, lại là mục sư tiểu bạch gặp trước đó, à không, kỳ thật không tiểu bạch, kỹ năng cuối cùng của đối phương thực rất xuất sắc! Đừng hỏi vì sao Hồng Biến Thiên Hạ lập tức nhận ra, bởi vì con trai thì đều thích bikini cả…
Công kích thứ nhất thất bại, Hồng Biến Thiên Hạ không ngờ nổi hứng thú mà chạy về phía La Tường, tên kia đổi tính rồi? Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt, là mình đuổi theo gã công kích, đối phương chẳng thèm đoái hoài đến mình, bây giờ lại chặn đánh chính diện? Đương nhiên La Tường vừa nghĩ vừa kéo dài khoảng cách với đối phương, Hồng Biến Thiên Hạ là một pháp sư, bản thân lọt vào phạm vi công kích của đối phương đương nhiên không phải chuyện tốt, ăn một cú Vẫn Thạch Thuật rất đau!
May thay Thánh Quang Thuật của mục sư tuy ma công thấp, nhưng là một kỹ năng đã có từ cấp 1, chỗ ưu đãi là không cần thời gian phục hồi. La Tường phóng ra lần công kích thứ hai, lần này Hồng Biến Thiên Hạ không thèm né tránh, gã cũng quyết định đánh cược một lần, bởi vì cứ kẻ truy người đuổi thế này cũng không phải kế hay, ma pháp một khi ngâm xướng thì không thể di động, điều gã đánh cược là thời điểm mục sư công kích mình, lợi dụng khe hở đó, chính mình phóng Vẫn Thạch Thuật, công kích của mục sư tuyệt đối không giết chết mình ngay nhưng mà Vẫn Thạch Thuật của mình có thể giết ngay đối phương không thì không biết, hơn nữa mục sư kia thoạt nhìn trang bị cũng không cao cấp lắm. Đáng tiếc mọi điều về đối thủ gã tính đúng nhưng không có tính đến người khác. Khi gã đang ngâm xướng Vẫn Thạch Thuật thì bị cắt đứt, đấy đương nhiên không phải trùng hợp, bởi vì người cắt ngang gã là hội trưởng Lặng Lẽ Đi Dạo. Làm đối thủ Hồng Biến Thiên Hạ đương nhiên phải hiểu rõ hội trưởng của đối phương, nghe nói thực lực rất mạnh, cho nên lần này tuyệt đối là đối phương cố ý.
“Anh hùng cứu mỹ nhân, anh cũng không phải nói suông!” Hội trưởng đại nhân rất oai phong huơ kiếm chém đúng ngay Hồng Biến Thiên Hạ, sau đó đắc ý nói, cuối cùng còn cố ý múa kiếm một cái.
“Bây giờ không phải lúc ra vẻ!” Tuy rằng trong miệng thì oán giận, nhưng trong lòng La Tường lại sung sướng.
“Bây giờ cũng không phải lúc dễ thương!” Hội trưởng đại nhân đáp lại một câu.
“Ai dễ thương!”
“Mục sư cậy mạnh chuyển sang DPS, không phải dễ thương thì là gì?”
“Mịa, lão tử nghiêm túc!”
“Thế nhưng rất đáng yêu mà, vô luận là suy nghĩ của em hay là hành vi của em…”
“Hai người…” Đoàn Đoàn không biết phải nói gì, “Có thể đừng tán tỉnh bằng kênh công hội không?”
“Ai tán tỉnh!!!” Hai người trăm miệng một lời.
“Các người tiếp tục, các người tiếp tục.” Có lẽ do khí tràng hai người quá cường đại, Đoàn Đoàn cảm thấy mình cứ im lặng thì tốt hơn.
Tuy phía bên này hai người ở kênh YY tán nhau, nhưng kỳ thật bên kia chiến sĩ và mục sư đang phối hợp ăn ý cùng Hồng Biến Thiên Hạ chính thức đánh nhau.
Cao thủ không cô đơn –
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
26 chương
9 chương
13 chương
13 chương
10 chương