“Phanh đông ——” Tiếng vật nặng rơi xuống đất thật rõ ràng. “Con, con trai à, con mới vừa nói cái gì?” Giang ba lật đật đứng dậy, mắt thấy sao vàng bay quanh quanh. Giang Phong Nguyệt thực bình tĩnh lặp lại một lần: “Cha, con coi trọng một người.” Đầu dây bên kia trầm mặc khoảng ba phút đồng hộ, Giang Phong Nguyệt nghe được tiếng cha mình hút khí một hơi, không sốt ruột chờ ông nói. Thật lâu sau, Giang ba lần thứ hai mở miệng: “Con trai, con coi trọng nam nhân hay là nữ nhân? Tên gọi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Thân cao bao nhiêu? Cân nặng bao nhiêu? Nhóm máu nào? Tóc dài hay ngắn? Nhà ở đâu? Đã có bạn trai trước đó rồi hay chưa? Trải qua mấy lần yêu đương rồi? Khi nào thì đem người đó đến nhà mình ăn một bữa cơm…” “Cha à…” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến, đánh gãy câu hỏi tuôn ra như súng liên thanh của cha mình. “Được rồi được rồi, cha không hỏi nữa.” Giang ba cuối cùng thở hổn hển một hơi, “Con trai, nói cho cha biết, tình huống là như thế nào?” “Ừm … Là quen biết nhau trong trò chơi, thời gian cũng không lâu lắm, không hiểu biết về y cụ thể.” Giang Phong Nguyệt chi tiết nói. Vừa nghe lời này, Giang ba lập tức bất mãn, “Không biết thì con không đi tìm hiểu sao?!” “Con cũng muốn, nhưng mà không biết phải làm thế nào.” Giang Phong Nguyệt có chút khó xử, “Cha à, con không giỏi như cha, cha chỉ bảo cho con một chút đi.” “Hắc, con trai con đã hỏi đúng người rồi, nhớ năm đó cha con anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, năng lực tán gái là số một, mặc kệ là siêu cấp minh tinh hay là bla bla bla…” Người nhà Giang gia tựa hồ đều có một đức tính chung —— tự kỷ. Giang Phong Nguyệt cảm thấy thực may mắn, mình không bị di truyền rõ ràng như vậy. Giang ba chém gió khoảng nửa phút, Giang Phong Nguyệt liền không chút khách khí đánh gãy: “Cha, cha nếu còn khoe khoang chuyện phong lưu của cha, con liền nói cho mẹ biết.” “Đừng!” Giang ba lập tức nghiêm nghị, “Con trai, con đừng bán đứng cha, cha năm đó theo đuổi mẹ con mất rất nhiều tâm huyết, nếu con cho mẹ con biết cha đã từng có chuyện như thế, nàng nhất định sẽ bỏ nhà ra đi.” Giang Phong Nguyệt khóe miệng co rút, “Được rồi được rồi, cha, người nghiêm túc một chút.” “Được, cha nghiêm túc!” Giang ba ngữ khí nghiêm túc, “Con trai à, con thực sự coi trọng một người? Không phải cha đang nằm mơ đi?” “… Cha có thể nhéo mặt mình thử xem có đau hay không.” “Con trai, con dạo này có phải học xấu trong trò chơi?” “Không có, người suy nghĩ nhiều.” “…” Hai cha con nói chuyện khoảng hai giờ, Giang Phong Nguyệt nghe xong mà như lọt vào sương mù, tổng kết mà nói, khía cạnh quan trọng để thu vào tay là, đầu tiên phải làm cho đối phương để ý đến mình. Giang ba nói đến miệng đắng lưỡi khô, uống ngụm trà, lại nói: “Con trai a, khi nào thì trở về, mẹ con mỗi ngày đều nhớ con?” “… Chuyện đó tính sau.” Giang Phong Nguyệt kết thúc cuộc trò chuyện. Nhìn ảnh chụp cả nhà trên bàn, Giang Phong Nguyệt thở dài, gọi điện thoại… kêu thức ăn bên ngoài. Biệt thự Giang gia. Giang ba nhìn ảnh chụp con trai trên di động cũng thở dài một, tính cách thằng con thứ hai này rất quái, con nhà người ta đều ước gì luôn được ở cùng với cha mẹ, để được chiều chuộng, con nhà hắn thì ngược lại, tuổi còn trẻ liền muốn ra ngoài sống một mình. Ở một mình thì thôi, nhưng một năm chưa về nhà lần nào, quả thực giống như gả con gái sang bên kia trái đất. Thôi kệ, con trai thích là được rồi Ném điện thoại đi, rồi hướng Giang mẹ mới bước vào cửa hô lên một tiếng: “Lão bà, lão nhị nhà ta có đối tượng rồi —— “ … … … Tiếu Khinh Trần vừa lên tuyến, lập tức liền nhìn thấy trên tường treo một bức họa —— cảnh mình ôm cầm (đàn) đối địch với Âm Thư. Khóe miệng y nhất thời co rút, tư thế người được vẽ rất tao nhã, y phục tóc tai thực phiêu dật, phối với biểu tình mị hoặc có chút biếng nhác trên mặt … Y không muốn thừa nhận, bức họa này phi thường phù hợp với thẩm mỹ của y, nhưng mà, treo trên tường có thể khiến người khác hiểu lầm y bị tự kỷ được không? “Mỹ nhân, thích không?” Giang Phong Nguyệt xuất hiện sau lưng y. Tiếu Khinh Trần mặt lạnh quay đầu lại, chỉ thấy mái tóc người này mất trật tự, trên mặt còn dính mực tàu trông thật khả nghi, thoạt nhìn có chút buồn cười —— khi nhân vật ở trong nhà thì hệ thống sẽ không xoát tân. “Ngươi làm cái gì?” Tiếu Khinh Trần muốn cười, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của hắn lại cười không nổi. “Ngày hôm qua ngủ không được nên thức dậy ngồi vẽ.” Giang Phong Nguyệt nói. Đây là cha bảo cho hắn, vào thời điểm thích hợp tranh thủ sự thông cảm … Nửa đêm không ngủ được, vẽ chân dung y gì gì đó… “Như thế thì sao? Ngươi rất thích vẽ ta?” Tiếu Khinh Trần cười lạnh. “Mỹ nhân không thích được ta vẽ?” Giang Phong Nguyệt nghi hoặc hỏi. “…” Tiếu Khinh Trần há miệng thở dốc, gân xanh nổi đầy trán, y có bao nhiêu tự kỷ mới thích để cho người ta vẽ? Sau khi vẽ xong còn treo trong nhà? “Nói thật, mỹ nhân, ta vẽ ngươi đã quen tay rồi, nếu ngươi bây giờ bảo ta vẽ cái khác, có thể rất khó khăn.” Giang Phong Nguyệt trịnh trọng nói, nói dối không chớp mắt. “… Ngươi đây là đang trách ta?” Tiếu Khinh Trần nâng cằm lên, ánh nhìn có chút nguy hiểm. “Mỹ nhân ngươi suy nghĩ nhiều, đúng rồi, ngươi ăn sáng chưa? Ta đã tới quán Vương Ký Bao Tử mua một chút bánh bao rồi, đặt ở trong nồi, vẫn còn nóng, mùi vị không tệ.” Giang Phong Nguyệt sáng suốt nói sang chuyện khác. “…” Tiếu Khinh Trần cảm thấy suy nghĩ của mình so với người này không cùng một một cấp độ. … Tiếu Khinh Trần đến Phong Châu thành cụ thể là làm chuyện gì thì Giang Phong Nguyệt không biết, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến của Giang Phong Nguyệt vẫn phải tiếp tục, từ Phong Châu thành đến Phong Đô Thành cũng không xa lắm. “Mỹ nhân, ta không làm nhiệm vụ chủ tuyến được không?” Giang Phong Nguyệt đột nhiên hỏi. “Vì sao?” Tiếu Khinh Trần nhìn hắn một cái. “Cấp bậc của ta cao hơn cấp bậc yêu cầu của nhiệm vụ chủ tuyến, sát quái cũng không khó.” Giang Phong Nguyệt thực thà nói, mỗi NPC nhiệm vụ chủ tuyến tuyên bố nhiệm vụ, cấp bậc tiểu quái và BOSS sẽ cao hơn ngoạn gia phổ thông hai ba cấp, ba bốn cấp, nhưng hắn thì ngược lại, cao hơn tiểu quái và BOSS gần mười cấp, đánh quái không chút áp lực hay phiền não gì. “Sát quái không có, vậy sát người là được rồi.” Tiếu Khinh Trần đề nghị. “… Lại kéo giá trị cừu hận sao?” Giang Phong Nguyệt nhìn trời, chẳng lẽ hắn phải trở thành công địch của toàn server, mỹ nhân mới không tiếp tục bảo hắn đi kéo giá trị cừu hận? Khoan đã, nếu hắn không trở thành công địch toàn server mà Tiếu Khinh Trần vẫn luôn nhìn hắn, điều này có phải biểu thị rằng… Tiếu Khinh Trần không định để một tên suốt ngày gọi y là “mỹ nhân” trong trò chơi sống khá giả được, giết hắn sao, cấp bật quá thấp, không có ý nghĩa gì; tra tấn hắn, hắn ngay cả nhảy vực Đoạn Tình Nhai cũng nhảy rồi, uy hiếp hắn mỗi ngày chơi nhảy cầu sao? Hắn cho dù không có chứng sợ độ cao thì cũng bị chơi đùa vài lần làm cho sợ thật. Chặt tay chân hắn? Y không phải là tên sát nhân cuồng biến thái, không có cái ham mê đó… Cho nên, mục tiêu của y là khiến cho Quân Lâm Thiên Hạ trở thành công địch của toàn bộ ngoạn gia trong Giang Hồ, việc tự mình dẫn hắn thăng cấp là do y luyện đến mãn cấp rồi nhàm chán quá mức thôi. Kế tiếp cũng không có việc gì làm, không bằng nhìn hắn như thế nào kéo giá trị cừu hận của ngoạn gia cũng tốt. Tâm tư Tiếu Khinh Trần quả thật ác độc ngoài dự đoán, bất quá, y mang Quân Lâm Thiên Hạ đi thăng cấp, coi như là một việc thiện đi? “Quân, Lâm, Thiên, Hạ, chúng ta lại gặp mặt …” Trước cửa ‘Hảo Lai Khách’, Tiếu Khinh Trần đi yêu cầu NPC tuyên bố nhiệm vụ mã xa hồng sắc, đột nhiên có một giọng nói âm trầm phát ra sau lưng Giang Phong Nguyệt. Tương ứng cùng thanh âm trắc trắc kia là biểu tình khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo. Nguyệt Hạ Tiểu Lâu … Là gã. Đã xuất hiện bài viết mới về cặp đôi tai tiếng Tiếu Khinh Trần và Quân Lâm Thiên Hạ, LZ cũng đổi người, đồng thời cũng tiết lộ tung tích của Quân Lâm Thiên Hạ và Tiếu Khinh Trần —— bọn họ đang ở Phong Châu Thành. Phong Châu thành nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ít nhất muốn tìm một người ở Phong Châu Thành cũng giống như mò kim đáy bể. Số ngoạn gia trong Giang Hồ OL một năm tới đây có xu hướng tăng mạnh, vài server mới được mở ra, số người ở server này của bọn họ đã sớm vượt qua khỏi giới hạn rồi. Nếu không có hậu trường cường đại chống đỡ, chỉ sợ đã đông nghịt đến nỗi bị ngắt mạng. Đơn giản mà nói, Phong Châu thành là thành thị có xu hướng khuếch trương lớn nhất trong lục đại thành thị, nhân số ngoạn gia rất đông. Nguyệt Hạ Tiểu Lâu dùng 5000 kim, huy động gần trăm ngoạn gia tự do làm nghề “thám tử” đi tìm kiếm tung tích của Quân Lâm Thiên Hạ. Cuối cùng, trời không phụ người có lòng, Quân Lâm Thiên Hạ đã bị hắn tìm thấy trước khi rời khỏi. Giang Phong Nguyệt đối Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cũng không xa lạ, lúc trước gã bị hắn giết, tại Kinh Hồng lâu làm bại lộ thân phận hắn ra khỏi ánh sang, hai ngày trước Âm Thư còn thay mặt y tới đòi kiếm, kiếm không lấy được rồi muốn giết hắn… Hắn đối với y một chút cũng không xa lạ. “Ngươi muốn gì?” Giang Phong Nguyệt không nóng không lạnh hỏi. “Ta muốn gì? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta muốn gì?” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu cơ hồ có xúc động đem hắn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt gắt gao trừng hắn,”Ngươi con mẹ nó đánh lén ta trước, sau đó đoạt mất Hồng Loan Kiếm của ta, còn giết Âm Thư, ngươi con mẹ nó cư nhiên hỏi ta muốn gì?” Giang Phong Nguyệt bị nước miếng gã bay tứ tung làm cho nhíu mày: Người này ăn nói không hợp vệ sinh. Hắn vô thanh vô tức lui về phía sau hai bước, nhìn vào mắt gã: “Ngươi muốn lấy lại Hồng Loan kiếm?” “Ta không những muốn lấy lại Hồng Loan kiếm, ta còn muốn làm thịt ngươi!” Không làm thịt hắn tám chín mười lần, khó có thể giải được mối hận trong lòng! “Ngươi nằm mơ.” Giang Phong Nguyệt lạnh lùng trả lời, không đợi gã rút kiếm lại nói: “Ta bây giờ còn ở trong thành, ngươi nếu giết ta, chờ ngồi trong đại lao đi.” “Ngồi xổm đại lao có thể vượt ngục như thường!” Nguyệt Hạ Tiểu Lâu đã bị hắn kích thích không còn lý trí, giờ phút này gã chỉ muốn băm hắn ra thành mảnh nhỏ. Dược sư cấp 15 đối kháng với kiếm khách cấp 88, dược sư ngoại trừ chết vẫn là chết. Nhưng mà, hai người đã bị đẩy ngã … Giang Phong Nguyệt thật tình cảm thấy huyết lượng dược sư rất gạt người. Chết một lần không thành vấn đề lớn cho lắm, vấn đề là, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu không phải một mình tới đây, bên cạnh gã còn có hai người khác, trong đó có một người là dược sư, chờ hắn chết, bọn họ sẽ không cho hắn cơ hội chạy thoát, sẽ lại hồi sinh cho hắn. “Ngươi nếu không giao ra Hồng Loan kiếm, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã chơi trò chơi này!” Mộ Dung Bất Lưu Hạ nhìn Phó bang nhà mình yên lặng không nói gì: Nguyệt Hạ Tiểu Lâu sau khi bị đoạt mất Hồng Loan kiếm, tâm lý đã bị vặn vẹo. Trong lúc Mộ Dung Bất Lưu Hạ đang cảm khái Hồng Loan kiếm tạo cho Nguyệt Hạ Tiểu Lâu tâm lý bóng ma, một đạo âm thanh sắc bén cơ hồ đâm thủng màng tai người khác, cắt ngang không khí ——