Võng Du Chi Bạo Quân
Chương 26
Từ Dược Vương cốc đến Phong Châu thành cần ba ngày, đây là dựa theo tốc độ của mã xa hồng sắc, nếu đổi thành mã xa khác, có thể gấp đôi thời gian cũng không biết chừng.
Muốn đi tới Phong Châu thành, cần phải đi qua một thành khác —— Phục Long thành.
Bọn họ ở lại đây một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường.
Sáu giờ chiều, Tiếu Khinh Trần đúng giờ hạ tuyến ăn cơm.
So với cuộc sống không quy luật của tử trạch đảng Giang Phong Nguyệt, Tiếu Khinh Trần sinh hoạt rất đúng giờ, ví dụ như, y mỗi ngày 8 giờ ăn sáng, 9 giờ thượng tuyến, 12 giờ ăn trưa, 18 giờ ăn tối, 23 giờ hạ tuyến đi ngủ…
“Thiên Hạ, ngươi và hồ ly thật sự là quan hệ đó sao?” Tiếu Khinh Trần hạ tuyến ăn cơm, Giang Phong Nguyệt cùng Mạc Tiểu Tam ăn tại khách ***, Mạc Tiểu Tam bát quái hỏi.
Giang Phong Nguyệt nhìn hắn, “Sao ngươi không hỏi mỹ nhân?”
Mạc Tiểu Tam nghe vậy, nguýt dài xem thường, “Ta dám thì đã sớm hỏi rồi, hồ ly nổi danh âm hiểm gian xảo … Ngươi đừng nói cho y biết ta nói xấu sau lưng y a!”
“…” Nếu sợ thì người đừng nói!
“Ngươi biết không, hồ ly kiêng kị nhất là hai chữ “mỹ nhân”, trước kia có một tên ở trước mặt y gọi y là mỹ nhân, bị y bức nhảy xuống Đoạn Tình nhai rồi san hào đó!” Mạc Tiểu Tam lại bắt đầu bát quái, “Ngươi đừng bảo ta, ngươi với hồ ly không có quan hệ đặc biệt gì, ngươi mở miệng là gọi mỹ nhân, y cư nhiên lại không làm thịt ngươi … Các ngươi tuyệt đối có JQ.”
Ngươi một mực chắc chắn bọn ta có JQ, vậy sao cứ luôn truy vấn ta không tha? Giang Phong Nguyệt ánh mắt ý bảo.
“Ây da huynh đệ, nói cho ta nghe một chút, ngươi làm sao quen biết được hồ ly?” Mạc Tiểu Tam xem hắn trầm mặt thành vẻ cam chịu, “Có phải như người khác hay không, lần đầu tiên nhìn thấy hồ ly đã bị vẻ đẹp của y mê hoặc, cảm thấy toàn bộ thiên hạ chỉ mình y là xinh đẹp nhất [email protected]*$%HDJ%L…”
Mạc Tiểu Tam luyên thuyên liên tục mười phút, một hơi không ngừng.
Thấy hắn ta nói thật vất vả, thừa dịp lúc uống trà, Giang Phong Nguyệt hỏi: “Ngươi có biết một người tên là Tiểu Bạch Lang Cam Sắc?”
“A, ngươi biết cơ hữu[1] của ta? Hồ ly đã mang ngươi về Dự Chiến Thiên Hạ rồi?” Mạc Tiểu Tam mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò.
Giang Phong Nguyệt không nói, trong lòng yên lặng phun tào: trách không được, các ngươi là bạn hữu, tính cách y chang nhau, nói nhiều ồn ào như thế, nếu không phải cơ hữu thì thật tiếc cho các ngươi.
“Uy uy, ta nói đến miệng đắng lưỡi khô như vậy mà ngươi một phản ứng cũng không có?” Mạc Tiểu Tam tay đẩy đẩy hắn, “Nói cho ta biết, hồ ly đã mang ngươi đi gặp cha mẹ chồng chưa?”
“Phốc…” Giang Phong Nguyệt đang ăn canh phun ra, “Khụ khụ… Ngươi nói hưu nói vượn gì thế?”
“Không có sao?” Mạc Tiểu Tam hồ nghi nhìn hắn, do bị sặc nên mặt Giang Phong Nguyệt có chút đỏ lên. Vì thế, biểu tình Mạc Tiểu Tam càng hèn mọn, “Không cần ngượng ngùng, ngày đó cuối cùng cũng sẽ đến, đối tượng của ngươi chính là hồ ly, ngươi phải thật cẩn trọng. Hồ ly không chỉ làm nữ nhân đố kỵ, mà còn làm nam nhân kêu gào…”
Giang Phong Nguyệt khóe miệng hung hăng co rút, hắn có xúc động muốn đem chén súp rau này úp lên đầu Mạc Tiểu Tam.
Bất quá, khuôn mặt của Tiếu Khinh Trần, quả thật khiến nữ nhân ghen tỵ.
“Ngươi cảm thấy ta cùng mỹ… Tiếu Khinh Trần quan hệ là gì?” Giang Phong Nguyệt nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi.
Lần này đến phiên Mạc Tiểu Tam thiếu chút bị sặc, trong lòng còn sợ hãi, đem cái chén dời đi, ánh mắt quỷ dị nhìn hắn, “Vấn đề này không phải ngươi rõ ràng hơn ta sao? Chẳng lẽ… Hồ ly thượng ngươi xong nhưng chưa cho ngươi danh phận?”.
-_-|||
“Không đúng a, giới hạn XO trong trò chơi rất thấp, một bước cuối căn bản không thể thực hiện được… Ngươi hỏi vấn đề này rốt cuộc có ý gì?” Mạc Tiểu Tam có lối suy nghĩ rất thoáng.
“Xem như ta chưa hỏi gì.” Giang Phong Nguyệt sáng suốt tiếp tục ăn cơm, cùng Mạc Tiểu Tam nói tiếp hắn nhất định sẽ hộc máu.
Mạc Tiểu Tam không tính buông tha hắn nhanh như vậy, đông vấn tây vấn hắn, cuối cùng còn xuất ra bồ câu tán gẫu với cơ hữu. Bạn hữu Tiểu Bạch Lang Cam Sắc sau khi biết tung tích của Giang Phong Nguyệt, liền muốn nhanh chóng tổ đội tới hóng chuyện. Bất quá, bị câu “Bọn họ bây giờ đi tới Phong Châu thành” của Mạc Tiểu Tam đuổi đi rồi.
“Bạn hữu ta nói, hiện tại Phong Châu thành đều bàn tán chuyện xấu giữa ngươi và hồ ly.” Mạc Tiểu Tam âm thầm nói một câu.
May mắn, Giang Phong Nguyệt đã ăn xong, nếu không nghe xong câu này hắn tuyệt đối sẽ phun ra tiếp.
Lúc này, hắn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy một âm thanh lạnh lùng: “Quân Lâm Thiên Hạ?”
Giang Phong Nguyệt cùng Mạc Tiểu Tam quay lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân một thân y phục lam sắc, tướng mạo tuấn tú đứng cách đó không xa, vẻ mặt của y mơ hồ mặt than, ánh mắt tuy không có sát khí nhưng cả người làm cho người khác có cảm giác nguy hiểm.
Y nhìn Giang Phong Nguyệt, không nóng không vội hỏi lại: “Quân Lâm Thiên Hạ?”
“… Là ta.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu.
Âm Thư vuốt cằm, Mạc Tiểu Tam trong lòng bồn chồn, Giang Phong Nguyệt không biết người này, nhưng hắn biết a —— Nguyên lão của Hoàng Triều, đối thủ một mất một còn của Dự Chiến Thiên Hạ, du hý đệ nhất cung thủ Âm Thư!
Mạc Tiểu Tam hoảng sợ kéo Giang Phong Nguyệt về phía sau, Giang Phong Nguyệt thần kinh không thô, cũng hiểu người này lai giả bất thiện. (đến đây không có ý tốt)
“Hồng Loan kiếm.” Âm Thư không động, chỉ nói ba chữ
“?” Sao nghe có vẻ quen quen?
“Nguyệt Hạ Tiểu Lâu, Hồng Loan kiếm.” Âm Thư kiên nhẫn nhắc lại.
Ta … phắc, Nguyệt Hạ Tiểu Lâu?!!!
Lúc đầu hắn ngộ sát Nguyệt Hạ Tiểu Lâu là không đúng, sau đó hắn đã dùng hòm thư gửi qua cho tên đó, thậm chí còn muốn gặp mặt giải thích. Nhưng ngày đó ở Kinh Hồng lâu đã khiến hắn không còn nửa phần áy náy đối Nguyệt Hạ Tiểu Lâu.
Nguyệt Hạ Tiểu Lâu trước mặt nhiều người làm bại lộ ID của hắn, khiến hắn trở thành mục tiêu đuổi giết của đám dược sư. Hôm đó nếu không có Tiếu Khinh Trần, chỉ sợ hắn đã bị phân thây, hiện tại, đừng nói bảo kiếm hắn không trả, đến lời xin lỗi hắn cũng không thèm nói.
Đừng tưởng hắn giả thành Hello Kitty là có thể tùy ý để người khi dễ, bỏ lớp Hello Kitty xuống, hắn chính là một tiểu lão hổ!
“Không có.” Giang Phong Nguyệt lạnh lùng nhìn Âm Thư.
Âm Thư sửng sốt một chút, dường như cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy hắn phủ quyết nhanh như vậy.
“Nguyệt Hạ Tiểu Lâu bảo ngươi tới?” Giang Phong Nguyệt lại nói, “Ngươi nói cho hắn biết, Hồng Loan kiếm đã bị ta ném đi rồi, muốn báo thù thì hắn tự mình tới đây.”
“Ngươi không phải là đối thủ của hắn.” Âm Thư nói.
“Ta cũng không phải đối thủ của ngươi!” Giang Phong Nguyệt nhếch miệng, “Ta hôm nay nói thẳng, Hồng Loan kiếm không có, muốn chết thì có ngay đây, ngươi muốn lấy thì lấy.” Dù sao lúc ở cùng Tiếu Khinh Trần đã không ít lần bị y cho xuống địa phủ, thêm một hai lần cũng không sao.
Mạc Tiểu Tam khẩn trương kéo áo hắn, hổn hển nói: “Ngươi có biết y là ai hay không? Y chính là Âm Thư, Hoàng Triều Âm Thư!!! Mạng của ngươi đâu chỉ có một, ngươi đi địa phủ luân hồi một lần, y còn có thể giết ngươi tiếp thêm vài lần mấy chục lần, y còn có thể ép ngươi nhảy vực tự sát, ngươi có tin hay không?!” Ngươi sao lại ngu xuẩn như vậy!!!
Câu sau Mạc Tiểu Tam không nói tiếp, bởi biểu tình Giang Phong Nguyệt một chút khẩn trương cũng không có.
Giang Phong Nguyệt không tin, người này sẽ giết mình mấy chục lần, còn bức mình nhảy xuống vực.
—— Sáu giờ rưỡi, mỹ nhân hẳn là cơm nước xong rồi.
Ngón tay Âm Thư vừa động, một cây cung kim sắc xuất hiện trên tay trái, ba Ngân tiễn xuất hiện bên tay phải, lắp tên lên cung, nhắm thẳng vào Giang Phong Nguyệt và Mạc Tiểu Tam.
“Xong rồi xong rồi, y thực sự xuất cung ra rồi!” Mạc Tiểu Tam sắc mặt trắng bệch, đột nhiên nhớ tới thân phận của mình, “Uy uy Âm Thư, ta là ngoạn gia tự do, ngươi giết ta sẽ ngồi tù đó.” Giờ này khắc này, hắn cảm thấy thân phận ngoạn gia tự do của mình thật may mắn, Đại thần gì đó không có cách nào đụng đến hắn a!
Âm Thư biểu tình không thay đổi, thản nhiên nói: “Ta sẽ không bắn trúng ngươi.” Mục tiêu của y chỉ có Quân Lâm Thiên Hạ mà thôi.
Mạc Tiểu Tam mặt mày suy sụp, đồng tình vỗ vỗ bả vai Giang Phong Nguyệt: “Xin lỗi Thiên Hạ, ngươi nên … bị y giết một lần đi, y tốt xấu gì cũng phải đòi công đạo cho Nguyệt Hạ Tiểu Lâu mới được.”
Giang Phong Nguyệt không nói gì.
Mạc Tiểu Tam phi thường không nghĩa khí núp sau cây cột, bọn họ đang đứng trong khu hẻo lánh, cho nên những ngoạn gia khác đang ăn cơm không chú ý đến sự việc đang phát sinh ở trong này.
Mạc Tiểu Tam nói đúng, Hồng Loan kiếm không lấy lại được, ít ra phải giết Quân Lâm Thiên Hạ một lần, đòi lại công đạo cho Nguyệt Hạ Tiểu Lâu. Đương nhiên, y khẳng định Hồng Loan kiếm còn trong tay Quân Lâm Thiên Hạ, về phần y đòi xong công đạo rồi sau đó buông tha việc đòi lại Hồng Loan kiếm … hiển nhiên không có khả năng.
Trò chơi mới cập nhật lại hai ngày trước, có lẽ suy xét tới việc ngoạn gia bị giết bởi súng thật đạn thật sẽ sinh ra tâm lý bóng ta, cho nên hiện tại binh khí không thực sự sát thương tới thân thể ngoạn gia, chỉ là hình tượng hóa một chút.
Lúc này, ba cây Ngân tiễn bay thẳng về phía Giang Phong Nguyệt, người bình thường có thể cảm thấy khó mà tiếp nhận. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy mũi tên đâm phập vào cơ thể, nhưng quả thật nó đang bắn về phía mình …
Giang Phong Nguyệt nghĩ như vậy sao? Không phải không phải, hắn suy nghĩ, ngân tiễn… không biết có thể chuyển thành ngân lượng hay không.
Ngân tiễn bay tới, đây chính là kỹ năng có thuộc tính “uy hiếp”, ngoạn gia dưới 20 cấp nếu bị cung thủ tấn công sẽ không thể cử động, chỉ có thể đứng đó tùy ý cung thủ chà đạp.
Âm Thư thấy Giang Phong Nguyệt khóe miệng gợi lên ý cười, y ngạc nhiên, rõ ràng sắp bị giết, sao hắn còn cười?
Âm Thư nghi hoặc rất nhanh có được đáp án, Mạc Tiểu Tam núp sau cây cột khẩn trương che mắt lại, sau khi hắn mở mắt ra, chỉ thấy một bóng trắng quỷ mị lóe lên nhảy vọt tới.
Ba mũi tên Ngân tiễn sắp bắn vào Giang Phong Nguyệt bị một đạo khí vô hình đánh bay, phập phập phập đâm vào bức tường đối diện.
Tục ngữ nói, tới sớm không bằng đúng dịp.
Tiếu Khinh Trần quả thực như dự đoán của Giang Phong Nguyệt, đúng giờ thượng tuyến, hơn nữa, hắn còn chắc chắn rằng, mỹ nhân sau khi thượng tuyến thấy hắn bị giết sẽ không đứng yên mà nhìn. Sự thật chứng minh, hắn đoán trúng rồi. Đó cũng là nguyên nhân tại sao trước ba mũi tên tử vong của Âm Thư, hắn còn có thể cười được.
Anh hùng cứu hắn vân vân … Có cần phải lấy thân báo đáp không đây? Giang Phong Nguyệt sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ.
Tiếu Khinh Trần đứng đối diện Âm Thư bỗng thấy sau lưng phát lạnh, hoàn toàn không ý thức được hành động của mình hôm nay sẽ làm cho bản thân dính phải một tên phiền toái cả đời không bao giờ vứt được ——
[1] Cơ hữu [基友]: thường dùng để chỉ quan hệ đồng tính luyến ái nam. Trên internet hay sinh hoạt bình thường thì dùng để chỉ quan hệ giữa hai người rất tốt, chỉ hảo huynh đệ, bạn bè, chiến hữu, vân vân~~~ Ở đây mang nghĩa bạn bè.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
53 chương
19 chương
3 chương
63 chương